Dưỡng Tính

Chương 4: Vô tâm nguyệt viên mãn, nhất thiết hữu tình sinh



Mùa đông ở thành phố C âm u ẩm ướt, chỗ Đường Thi ở ngay tầng 1, không biết vì lí do gì mà bị úng nước, bị thấm vào nhà cũng không có gì bất ngờ, một tuần lễ vẫn chưa sửa xong, Đường Thi mệt mỏi không tả nổi.

Trung tuần tháng 1, Đường Thi nhận được mail công việc của Kỳ Bạch Nghiêm, gọi cô thứ 2 đi chùa Pháp Định.

Hai người khi làm việc đều không thích nói chuyện. Tuy rằng Đường Thi cũng nghiên cứu qua về Phật học, nhưng đối với Phạn văn lại dốt đặc cán mai. Kỳ Bạch Nghiêm dịch kinh Phật, không những phải xem bản chữ Phạn mà còn phải xem cả bản chữ cổ. Đường Thi cũng không giúp gì được, mỗi ngày chỉ có thể giúp anh sửa soạn sách vở cần dùng. Nhiều lúc, Đường Thi dựa vào danh sách trụ trì đưa cho, đem thư tịch trong Tàng Kinh Các phân loại ra.

Lúc nhàn rỗi, Đường Thi liền ngồi đọc sách. Hai ngày trước cô còn có chút thấp thỏm lo âu, trong lòng nghĩ như vậy phải chăng không tốt lắm, lúc làm việc mà lại xem sách? Sau này mới thấy bản thân mình nghĩ nhiều rồi, Kỳ Bạch Nghiêm làm việc không hề cẩu thả tẹo nào, hoàn toàn không bị bên ngoài ảnh hưởng tới, nếu như không phải có người đặc biệt nhắc nhở, có lẽ cũng không nhớ tới phải ăn cơm chứ đừng nói đến chú ý tới cô.

Hôm nay khi sửa soạn lại sách vở, Đường Thi sửa sang lại vài cuốn sách của Hoằng Nhất đại sư, không chỉ có sách nghiên cứu Phật pháp, còn có cả thơ từ văn học, cô tuỳ ý cầm lấy một quyển.

Bất tri bất giác trời đã chuyển tối, có người bật đèn ban công lên, Đường Thi vẫn không hề hay biết.

Kỳ Bạch Nghiêm dịch xong liền dọn dẹp tư liệu chỉnh tề, uống một cốc trà ngoảnh đầu nhìn sang bên kia, người trên ban công vẫn như cũ không có ý định dừng tay.

- Đường Thi.

Anh nặng nề mở miệng.

- Ừm.

Người trên ban công vẫn không để ý, nhẹ nhành đáp lại bằng giọng mũi.

Kỳ Bạch Nghiêm nhìn cô, cô gái nhỏ thích đọng sách, rốt cuộc đều rất đáng yêu. Kỳ Bạch Nghiêm nghĩ trong lòng, cũng không gọi cô lần nữa.

Qua một lúc không rõ là bao lâu, trên ban công kêu lên một tiếng " a —" Đường Thi xoa mũi, lật tiếp qua một trang sách.

Kỳ Bạch Nghiêm để sách xuống, gọi:

- Đường Thi.

- Ừm? Cô ngoảnh đầu lại nhìn anh.

Đột nhiên cô kêu lên một tiếng, xem xem thời gian:

- Xin lỗi xin lỗi....- Đặt sách trong tay xuống.

- Đi vào xem.

Đường Thi thu dọn xong đống sách, cót chút ngượng ngùng:

- Ngài có thể gọi tôi...

* Đường Thi gọi Kỳ tiên sinh là ngài mang ý tôn trọng, trong tiếng Trung ngôi xưng có 你我 他 các thứ, trong đó còn có chữ là ngôi xưng hô mang tính tôn trọng với người nghe, thường dùng trong trường hợp đối phương là người bề trên, người có cấp bậc cao...

Kỳ Bạch Nghiêm không nói chuyện, chỉ vỗ nhẹ sô pha bên cạnh mình.

Thân thể Đường Thi cứng đờ đi qua.

- Xem gì vậy?

- Hoằng Nhất đại sư.

- Thành tựu Phật học của Hoằng Nhất đại sư đều ở luật tông, không quen thuộc lắm.

Đường Thi cười cười:

- Chỉ là mù mờ xem một lát, tôi cũng không hiểu lắm, xem xem mấy câu chuyện và mấy câu nói đẹp mà thôi.

- Ví dụ như?

- Hoa chi xuân mãn, thiên tâm nguyệt viên.

Kỳ Bạch Nghiêm gật đầu:

- Viết hay lắm.

- Đây là viết trước khi ông ây qua đời mấy tháng liền ngộ ra, tựa như tất cả đều đã nghĩ thoáng, trước khi mất lại nói" buồn bui lẫn lộn ", nhìn lại chuyện cũ lòng đầy nhớ nhung, hậu nhân nhìn đây, thực sự trong lòng thổn thức lo buồn vô cớ.

Kỳ Bạch Nghiêm nhìn cô:

- Con người khi sống liền tìm cho mình lí do để nghĩ thoáng, khi chết đi rồi lại cảm thấy không cần thiết nghĩ thoáng làm gì.

Đường Thi ngẩn người, đây có thể xem như lời hay ý đẹp nhất mà cô nghe qua gần đây rồi.

- Biết Tô Man Thù không?

Đường Thi gật nhẹ đầu, Tô Man Thù Và Hoằng Nhất đại sư đều là những tăng nhân nổi tiếng của thời Dân quốc, đều là những nhà văn hội tụ đủ tài đủ tình. Đột cô cảm thấy hiểu ra tiếp sau đây Kỳ Bạch Nghiêm sẽ nói những gì.

Con người chết đi, không nhất thiết phải thông suốt điều gì.

- Tất thảy đều có tình.

- Tất thảy đều có tình.

Hai người đồng thanh, âm thanh trầm thấp cùng hợp lại, có một loại cảm giác du dương khó tả.

Nhất thời yên tĩnh.

Kỳ Bạch Nghiêm nói:

Người thế nào thì lời nói thế đó, Tô Man Thù đa tình, Lý Thúc Đồng từ bi, mỗi người tự có phúc phần riêng.

Cả đời phong lưu điên đảo, cười chốn hồng trần, trêu đùa thế tục, quả là một sư tăng vô tình dạo chơi nhân gian, thế nhưng lúc xuôi tay lại nói " Tất thả đêu có tình".

Đối thế gian này cũng mang theo trong lòng một tình yêu đậm đà.

Đường Thi bỗng buồn rầu vô cớ.

- Đi thôi. Kỳ Bạch Nghiêm cắt đứt mạch duy nghĩ của cô.

- Đi ăn cơm.

Hai người dùng cơm trong chùa, mặc dù không ăn cùng các vị tăng nhân nhưng cũng không ăn thịt cá, liên tiếp mấy ngày cả hai đều ăn chay.

Đường Thi đối với vấn đề này không có ý kiến. Cô bình thường cũng là ăn nhiều rau ít thịt, hơn nữa nhìn trạng thái của Kỳ Bạch Nghiêm khi dùng cơm, cũng là dùng đồ chay quen rồi.

- Hôm nay ra ngoài ăn.

- Dạ?

Kỳ Bạch Nghiêm không trả lời, Đường Thi chỉ đành theo sau lưng anh.

Hai người đi ra khỏi chùa, xuống núi, đi về phía cổ trấn Bạch Nham.

Hơn tám giờ tối, người đông như mắc cửi, người nọ nối gót người kia. Đường Thi vừa nhìn liền thấy đau đầu—— nhiều người như vậy a! Cô vốn chẳng thể nào tưởng tượng được một Kỳ Bạch Nghiêm kẹt giữa dòng người sẽ như thế nào.

Con người anh, là đức tin, là thần chỉ, ôn hoà trầm mặc không vướng bụi trần.

Đi giữa dòng người, rõ ràng chẳng ăn nhập chút nào.

Đường Thi theo sát anh, nhỏ giọng nói:

- Hay là, chúng ta vẫn là quay về thôi?

Nhiều người như vậy, tại sao cứ phải xuống núi ăn cơm?

Thanh âm của Đường Thi nhỏ quá, Kỳ Bạch Nghiêm không nghe thấy, bước chân chưa từng dừng lại.

Đường Thi chỉ có thể tiếp tục theo sau anh.

Rời khỏi phố thị ồn ào, Kỳ Bạch Nghiêm dẫn người rẽ trái, đi vào một ngõ hẻm. Trong ngõ nhỏ chật chội ẩm ướt, cũ kỹ, hai bên ngõ đều là phòng ốc, tường đất cột gỗ, mái ngói tối đen. Khắp nơi đều lộ ra nét già nua. Đi qua ba bốn hộ dân, có một ông lão một bên đứng trước của nhặt rau, một bên nhìn qua phía này.

Kỳ Bạch Nghiêm gọi một tiếng:

- Chú Nguỵ.

Ông lão liền lập tức bỏ đồ xuống, híp mắt nói:

- Kỳ tiên sinh?

- Là cháu.

Lúc nói chuyện cũng đi đến cửa nhà.

- Cháu đến muộn, mọi người đã ngủ chưa?

Chú Nguỵ đứng lên, vội vàng đưa hai người vào trong nhà:

- Chưa đâu! Thầy nói muốn đến nhà, vợ tôi liền đi hầm canh ngay, thầy mà không tới bà ấy mới không ngủ được! - Rồi lại hướng vào bếp gọi:

- Bà nó ơi, Kỳ tiên sinh đến rồi!

- Ôi! Bên trong vọng ra một tiếng

Rất nhanh, một bà lão tóc hoa râm cười nhẹ nhạng đi ra:

- Kỳ tiên sinh đến rồi! Đừng vội đừng vội, cứ ngồi đã, canh gà sắp hầm xong rồi, mọi người ở lại dùng bữa.

Kỳ Bạch Nghiêm gật đầu rồi đi sang bên cạnh, dẫn Đường Thi đi vào:

- Đây là cô giáo Đường, nghỉ đông đến chùa Pháp Định giúp cháu một vài công chuyện.

- Chào cô Đường.

- Chào cô Đường!

Những người thôn dân một chữ bẻ đôi cũng không biết, cả đời chỉ quanh quẩn chuyện nhà nông, chú thím Nguỵ đối với những phần tử trí thức học vấn cao luôn có một thái độ tôn kính và sùng bái.

- Đây là chú thím Nguỵ.

- Cháu cào chú Nguỵ, thím Nguỵ.

- Được được được...

Thím Nguỵ xem chừng rất vui vẻ.

- Cô đươnhf mau ngồi đi, tôi đi hầm canh gà.

Nói rồi xoa tay đi vào trong bếp.

Chú Nguỵ ngồi trò chuyện cùng với Kỳ Bach Nghiêm và Đường Thi.

Chú Nguỵ cùng Kỳ Bạch Nghiêm hàn huyên, Đường Thi ngồi một bên lắng nghe, tuy rằng không chen vào lời nào, nhưng Đường Thi nghe lại rất nghiêm túc.

Giữa Đường Thi và Kỳ Bạch Nghiêm vẫn luôn có một bức tường vô hình, tuy rằng cả hai ở chung một chỗ, nhưng đôi bên đối đại lại dè dặt kín kẽ. Cuộc sống của hai người không có giao điểm, cũng chưa từng cùng nhau trải qua quá khứ, tự nhiên cũng không có gì nhiều để chia sẻ cho nhau.

Nhưng hiện tại, Kỳ Bạch Nghiêm đưa cô đến đây. Nơi đây, là một phần trong cuộc sống của anh.

Cho dù cuộc sống ấy tạm thời cùng cô không có chút liên quan nào.

Nhưng ít nhất, cô đã có thể nhìn thấy một góc nhỏ trong cuộc đời anh. Đây là khởi đầu của sự tìm hiểu.

Đường Thi không muốn bỏ qua cơ hội này.

Qua một lúc, thím Nguỵ đem canh gà đã hầm xong ra, đầu tiên múc cho Đường Thi một chén, vừa múc vừa nói:

- Là gà nhà nuôi, nuôi bằng thóc gạo nên rất ư là tươi, cô Đường ăn nhiều vào!

Đường Thu nhận lấy chén, cười nói cảm ơn. Canh gà tươi vừa mới hầm xong, rất nóng, Đường Thi để nguội một lát rồi mới nếm thử.

Bốn người ngồi một bàn, chú Nguỵ và Kỳ Bạch Nghiêm trò chuyện, thím Nguỵ cũng kéo Đường Thi tới hàn hyên đôi câu, lúc dùng cơm vẫn luôn gắp thức ăn cho cô, Đường Thi không tiện từ chối nên đành ăn, ăn rất no.

Cơm nước xong, người nhà nông chân chất còn đem ra một đĩa cam diễm trong vắt. Đường Thi cũng ăn no 8 phần rồi, nếu theo thói quen cũ ắt sớm đã dừng tay, nhưng thịnh tình khó từ chối, chỉ có thể ăn thêm mấy múi cam.

Vô cùng ngon miệng, cam tươi mọng nước, ngọt như mía lùi, cam thơm thấm vào lòng người.

Thím Thẩm thấy cô thích ăn, lại đưa cô mấy múi nữa, cười hiền từ:

- Ngon đúng không? Ăn nhiều một chút, ăn nhiều chút!

Đường Thi không nỡ nói lời từ chối, liền nhận lấy, tính để lát nữa rồi ăn. Cô đối với những người thật thà mà nói, chỉ sợ một câu " ăn không nổi" tổn thương họ.

Lúc này người bên cạnh chìa một bàn ty tới, năm ngón tay thon dàu sạch sẽ, không dính tí bụi bặm, không nói lời nào liền cầm miếng cam trên tay cô đi, nói với thím Nguỵ:

- Thím Thẩm đừng đưa cô ấy nữa, cô gái nhỏ thích cái đẹp, một bữa cơm này ăn cũng nhiều rồi.

Đường Thi mím môi, thấy anh yên lặng ăn cam, trong lại hơi không thoải mái—— cô mới không như vậy.

Nhưng cô biết, Kỳ Bạch Nghiêm đang giúp cô giải vây.

Thím Nguỵ khẽ vỗ cô, nói:

- Cô gái nhỏ này, không muốn ăn cũng đừng có cố, miễn cưỡng bản thân làm gì?

Đường Thi cười cười. Chú Nguỵ nói tiếp:

- Nếu cô Đường thích, vậy để bà nhà tôi đưa cô mấy tải, để cô Đường đem về nhà ăn.

- Ôi không cần đâu ạ!

Đường Thi vội vàng cản lại, người nhà nông đều dựa vào hoa quả, gia cầm để kiếm chút tiền, một năm cũng chỉ có chút đó, Đường Thi không muốn để tâm huyết của họ bị uổng phí như thế.

Thím Nguỵ lại không để ý tới cô, đi thẳng về phía trong nhà, vừa đi vừa nói:

- Cô Đường đừng khách sáo, chút cam này chẳng đáng là bao, trên núi chúng tôi còn nhiều lắm.

Đường Thi đứng bên nay chăng biết nói gì cho phải.

Cô bất giác nhìn về phía Kỳ Bạch Nghiêm, có chút ý tứ cầu cứu.

Kỳ Bạch Nghiêm nhìn cô, ánh mắt bình tĩnh, thâm trầm, lại có tác dụng trấn tĩnh lòng người, anh nói:

- Đừng căng thẳng, người trong nhà, không cần khách khí- Lại nói- Nhà chú Nguỵ không kiếm tiền bằng cái này, cam đa phần là để nhà ăn thôi.

Đường Thi lúc này mới bình tĩnh ngồi lại, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Kỳ Bạch Nghiêm vẫn luôn quan sát cô, khoé miệng bất giác cong lên.

Lúc thím Nguỵ đem mấy tải cam ra, Đường Thi lại căng thẳng!

Thực sự đung bao tải đựng cam! Lại là một bao lớn! Cô căn bản không đem về nổi!

Người nhà nông vốn chân chất nhiệt tình, Đường Thi lòng vừa cảm động vừa không biết nên vui hay buồn.

- Cái này.... Đường Thi khẽ nhăn mày... thím Thẩm này cũng nhiều quá rồi, cháu...

- Không sao không sao!

Thím Thẩm kéo xong một bao, không chờ Đường Thi nói tiếp, lại đi vào phía trong:

- Tôi biếu cô Đường và Kỳ tiên sinh mỗi người một tải, Kỳ tiên sinh có xe, đến lúc đỏ để ngài ấy tiễn cô về.

Đến đường về cũng nghĩ xong hết rồi!

Kỳ Bạch Nghiêm khẽ kéo cô:

- Đừng để ý họ.

Chú Nguỵ đứng một bên cười nói:

- Đúng đó đúng đó, cô Đường đừng để ý chúng tôi làm gì! Hôm nay kỳ tiên sinh đến đây ăn cơm, vợ tôi cực kỳ vui mừng nữa kìa! Đây xem như là một chút tâm ý của bà ấy, xin cô nhận cho!

Đường Thi chỉ có thể ngồi lại.

Lúc trở về, Kỳ Bạch Nghiêm đi lấy xe, chú thím Nguỵ liền đem mấy tải cam chuyển ra ngoài, Đường Thi nhân cơ hội này để lại hai trăm tệ dưới đĩa hoa quả.

—Hết Chương 4—-

Mỗi chương không dài không ngắn hơn 2500 từ, mỏi quá! Cơ mà Kỳ tiên sinh và cô Đường đáng eo quá nên cố vậy~~

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!