Dưỡng Tính

Chương 3: Tục thế cách dị dị, hữu tâm nhân xu đồng



Lát sau, một chiếc xe việt dã màu trắng sáng dừng lại bên người cô.

Trên xe.

Đường Thi ngồi trên ghế phụ, không biết nên nói chuyện gì.

Đôi khi không biết nói gì nên trầm mặc còn tốt hơn so với nói vài lời lung tung, Đường Thi nghĩ, liền thông suốt triệt để.

Lúc xe đi qua phố Liên Hoa, cũng không rẽ trái thẳng sang hướng cửa Tây, mà rẽ phải sang hướng cầu vượt. Đường Thi trông thấy cũng không mở lời.

- Bình thường có hay uống trà không?- Người ngồi bên cạnh hỏi.

- Thỉnh thoảng, không hay uống trà xanh lắm- Đường Thi trả lời- Bình thường thích uống hồng trà nhiều hơn.

- Ừ.

Trên xe lại rơi vào trầm tư.

Loại cảm giác không có cùng chủ đề để nói chuyện... Đường Thi vô thức cắn cắn môi, thật ngại quá đi!

Hồi lâu sau.

- Tin Phật?

Đường Thi khẽ lắc đầu:

- Không tin.

Đây là hỏi về việc đi chùa Pháp Định ngày trước. Đối phương nếu đã gợi chủ đề, cô liền có chút hiếu kỳ hỏi lại:

- Chủ nhiệm Kỳ sao lại đến chùa Pháp Định giảng thiền vậy?

- Không cần gọi tôi là " Chủ nhiệm Kỳ". Kỳ Bạch Nghiêm dường như không thích cách xưng hô theo thân phận như vậy, khẽ khẽ nhăn mày.

- Gọi thầy Kỳ là được rồi.

- Thỉnh thoảng sẽ đi giảng một lát, hôm đó trụ trì của chùa không được khoẻ, vừa hay tôi lại ở đó.

- Thầy Kỳ giảng rất hay.

Kỳ Bạch Nghiêm cười nhẹ một tiếng;

- Cô Đường thật nghiêm túc?

Đường Thi đỏ mặt gật đầu:

- Hay ở chỗ nào?

- Tinh vi uyên thâm, tuấn cực vu thiên.

Kỳ Bach Nghiêm nhìn cô một lát.

- Tinh vi uyên thâm chỉ chỉ Phật pháp vô biên, tuấn cực vu thiên, tuấn ở chỗ nào?

Ở anh.

Lời này Đường Thi chỉ dám nghĩ trong lòng, tuyệt đối không có dũng khí nói ra.

- Ở Phật vốn không có đạo lí.

Đường Thi dùng lời giảng thiền của anh ngày đó trả lời qua loa.

Người đàn ông không tỏ ý gì, xe từ từ dừng lại.

- Ở trên xe chờ tôi hay là đi cùng?

Đường Thi mím nhẹ môi đáp:

- Trên xe.

Kỳ Bạch Nghiêm gật đầu:

- 10 phút.

Đường Thi quan sát trong xe, không hề dư thừa bất cứ đồ đạc gì, gọn gàng đến mức quá đáng, giống y như người.

10 phút sau người cũng quay lại, trên tay còn cầm theo hai chiếc hộp.

Chiếc xe dời đi, một lát sau đã dừng lại trước cổng chung cư Hoa Tỉnh.

Kỳ Bach Nghiêm tiễn cô xuống xe, đưa tới một phần quà.

- Một người bạn mấy ngày trước đi Vân Nam mang về, đem theo chút trà, vừa hay là trà hoa hồng, có thể thử một chút.

Đường Thi nhận lấy nói " cảm ơn". Trong lòng lại một mảnh ấm áp. Đã đi ra ngoài du lịch ắt sẽ nhớ đến bạn bè, tất nhiên cũng hiểu rõ đối phương thích gì. Kỳ Bạch Nghiêm là người uống trà xanh, chuẩn bị cho anh chắc chắn là trà xanh. Mà trà hoa hồng này tất nhiên là vừa mới đổi. Nếu đưa cô trà xanh cũng xem là một phần tâm ý, chẳng qua tiện tay làm phúc, còn tặng trà hoa, chính là có tâm.

Thích hợp thoả đáng mà cũng vừa với lòng người.

Kỳ Bạch Nghiêm gật đầu:

- Lên đi.

Hai người nói lời tạm biệt.

Từ đó trở đi, hai người cũng không hề gặp lại, tuy rằng cả hai cùng dạy chung một trường, nhưng dù gì cũng không cùng một khoa, một người khoa Trung Văn, một người khoa Triết Học, một người dạy năm hai, một người dạy năm ba, một người dạy học vào thứ ba hằng tuần, người còn lại dạy học vào thứ năm, cơ hội gặp mặt đã ít rồi lại càng ít hơn.

Đường Thi không phải là người giỏi giao tiếp.

Dường như Kỳ Bạch Nghiêm cũng vậy.

Muốn hai người họ ngẫu nhiên gặp gỡ, khó!

Ngược lại, La Bân Sinh và Hạ Minh Nguyệt lại thân thiết lên không ít. Hạ Minh Nguyệt dạy học cùng ngày với cô, giảng đường của hai người lại cùng một tầng lầu, lúc nghỉ ngơi cũng dùng chung một phòng làm việc, lại cùng một giờ dùng cơm, muốn không thân thiết gì cũng không dễ. Đến cả La Bân Sinh cũng " ngẫu nhiên" gặp mặt khá nhiều lần, lại có Hạ Minh Nguyệt ở giữa điều hoà, quan hệ cũng xem như hoà hợp.

Chớp mắt cái đã đến tuần kiểm tra cuối kỳ. Trường học sắp xếp giám thị coi thi, Đường Thi nhìn tờ đơn, lúc thấy ngày 3 tháng 1 sáng là coi thi < khái luận văn hoá Phật giáo> liền đần ra một lát. Lúc này Hạ Minh Nguyệt cũng cười hì hì chen qua:

- Lạm dụng chức quyền, lấy việc công xử việc tư!

- Cái gì?

Hạ Minh Nguyệt nhếch miệng:

- La Bân Sinh ý.

Không chờ Đường Thi hỏi lại, liền nói.

- Hôm qua tôi mới biết, thì ra La Bân Sinh là con trai của ân sư! Con trai viện trưởng, thay đổi sắp xếp giám thị, so easy!!

- Sắp xếp coi thi hai ngày này của tôi chỉ có hai đợt là cùng chỗ với hắn, nghĩ loạn gì vậy?- Đường Thi không biết nên khóc hay cười.

- Cứ cho là vậy đi- Hạ Minh Nguyệt buông tay- Dù gì tôi cũng chưa nghe qua hai giáo viên có thể cùng coi thi hai lần bao giờ.

- Được rồi được rồi.

Đường Thi không muốn tiếp tục vấn đề này.

- Tôi muốn đi nộp phiếu quyết định phòng thi, cô có đi không?

- Đi đi, đi cùng.

Đến toà nhà hành chính của học viện Nhân Văn, lúc hai người vào văn phòng chủ nhiệm đúng lúc chủ nhiệm Đoàn đi vắng, trợ lí sinh viên nói chỉ là đi phòng làm việc cách vách tìm viện trưởng xin chữ kí, một lát liền về, vậy nên hai người đành phải ngồi chờ một lúc.

Vừa mới ngồi xuống, của phòng làm việc liền mở ra.

Người đi vào không phải là chủ nhiệm Đoàn.

Đường Thi ngẩn người, Hạ Minh Nguyệt lên trước chào hỏi:

- Chủ nhiệm Kỳ.

Kỳ Bạch Nghiêm gật đầu, hỏi:

- Đến tìm chủ nhiệm Đoàn?

Hạ Minh Nguyệt gật đầu:

- Đến nộp đơn quyết định phòng thi.

- Chủ nhiệm Đoàn vừa ở chỗ La viện trưởng, lúc tôi đi ra hình như vẫn còn đang bàn chút chuyện, nhất thời không thể qua bên này. Nếu các cô bận thì có thể đem đoen giao cho tôi, đến lúc đó tôi sẽ đưa cho thầy ấy.

Hạ Minh Nguyệt nhanh chóng gộp đơn của hai người lại, cười cười nói:

- Vây phiền chủ nhiệm Kỳ rồi.

Lần này hai người nói chuyện, chỉ có một câu " Chào thầy Kỳ".

Ngày 3 tháng 1 hôm ấy, học sinh môn tự chọn Khái luận văn hoá phật giáo chia ra ngồi ở hai phòng thi, Đường Thi và La Bân Sinh cùng coi thi phòng 103, Kỳ Bạch Nghiêm cùng một giáo viên khác coi phòng 102. Trước lúc thi 20 phút, Kỳ Bạch Nghiêm đến phòng 103 giao bài thi, bên dưới không che đậy được nhưng thanh âm thổn thức, mấy cô gái nhỏ lập tức hưng phấn lên không ít, ríu rít tràn đầy sức sống. Đường Thi nhìn vẻ mặt hoa si của bọn họ, đột nhiên nghĩ đến câu nói của Hạ Minh Nguyệt" Chủ nhiệm Kỳ chính là nam thần của trường ta" có lẽ không chỉ là câu nói đùa.

La Bân Sinh ở một bên cười nói:

- Kỳ nam thần, qua nhiên là danh bất hư truyền!

Kỳ Bạch Nghiêm vậy mà cười lên, nhìn nhìn đám sinh viên:

- Nghiệt duyên.

Nữ sinh ngồi bàn đầu nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người, cười khúc khích, nghiêng đầu thì thầm cùng bạn nữ bàn thứ hai, hai người hi hi ha ha, ánh mắt không ngừng liếc qua bên này.

Đường Thi nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của họ, nhịn không được bật cười.

La Bân Sinh và Kỳ Bạch Nghiêm đều bất động thanh sắc nhìn qua cô, bích thuỷ thanh liên ( nước biếc sen xanh), dụ hoặc mà an tĩnh. Khoa Trung Văn đúng là lời to rồi.

Sau khi phát bài thi, phòng thi dần dần yên tĩnh lại. Lúc kiểm tra, Kỳ Bạch Nghiêm qua đây xem mấy lần, La Bân Dinh hướng anh gật đầu, ý nói học sinh hôm nay rất ngoan, không có làm mấy trò gian lận.

Kiểm tra kết thúc, Đường Thi sửa sang lại bài thi, đem qua phòng 102, còn chưa đi vào đã thấy một đám nữ sinh vây thành vòng tròn, ríu ra ríu rít, giống một đàn sẻ nhỏ vậy.

Cô nghe thấy bọn họ gọi—- Kỳ tiên sinh.

Một kiểu xưng hô nhẹ nhàng văn nhã, có chút cổ xưa, phối với bóng cây bạch quả trăm tuổi ngoài cửa sổ của đại học C, khiến người ta cảm thấy không gì hợp hơn.

Chủ nhiệm Kỳ không hay, Thầy Kỳ cũng không được, Bạch Nghiêm cũng vậy, Kỳ nam thần càng không, tất cả danh xưng đều không tốt.

Kỳ tiên sinh, hay.

Anh ấy chính là nên được mọi người tôn xưng " tiên sinh", trên người anh ấy có loại ma lực khiến lòng người an tĩnh lại.

- Kỳ tiên sinh, thầy ra đề câu cuối cùng quá rộng rồi, chúng em đều không biết viết thế nào!

- Em cũng thế, kiểu như viết thế nào cũng đúng, nhưng lại giống như viết thế nào cũng sai!

- Kỳ tiên sinh, thầy hạ thủ lưu tình~

- Kỳ tiên sinh, em đã chọn lớp của thầy vào kì học sau đó..

- Kỳ tiên sinh....

Người đàn ông bị vây ở giữa, một bược cũng khó chuyển.

- Được rồi được rồi

Anh khẽ xoa đầu, không biết làm sao nói:

- Các em nói đến đầu thầy cũng đau rồi.

Mấy sinh viên cười hì hì nhìn anh.

Đường Thi nghĩ: anh đối với học sinh cũng thật dịu dàng.

Mấy đưa nhỏ đem anh hành đủ rồi, vừa nhìn thấy Đường Thi đi đến, vô cùng tự giác rời đi, Đường Thi chờ học sinh đi hết rồi mới đi vào phòng.

Kỳ Bạch Nghiêm gật đầu với cô.

- Kỳ tiên sinh.

Tay người đàn ông đang sửa sang bài thi khẽ dừng lại, nhìn qua chỗ cô.

- Bài thi phòng 103.

Cô chuyển bài qua, giống như không phát hiện ra điều gì cả nhưng tim lại đập loạn cả lên.

- Cô Đường gọi tôi là gì cơ?- Anh lại tuyệt nhiên không xem như vừa nãy là nghe nhầm.

- .... Đường Thi liền nín lặng chốc lát.

Hai người cứ như vậy mắt to trừng mắt nhỏ.

Cuối cùng Đường Thi cũng đành đầu hàng, liếc anh một cái, lắp ba lắp bắp nói:

- Kỳ, Kỳ tiên sinh...- lại nói- Tôi nghĩ xưng hô này so với ' thầy Kỳ' tốt hơn, thầy cảm thấy thế nào?

Kỳ Bạch Nghiêm vẫn như cũ nhìn cô, ánh mắt sâu hơn trước đó mấy phần:

- Ừm.

Đường Thi nhìn anh lần nữa, Kỳ Bạch Nghiêm nói:

- Gặp riêng thì gọi.

Mặt Đường Thi đỏ rực.

Gặp riêng, gặp riêng cái gì? Hai người họ nào có lúc gặp riêng? Kỳ Bạch Nghiêm nói như vậy lại giống như kiêu xưng hô thân mật chứa đựng một ý nghĩa riêng.

Đường Thi tuyệt đối không dám gọi rồi.

Hai người đều không nói chuyện, không khí có chút ngượng ngùng.

Đúng lúc bầu không khí ngày càng lúng túng khiến lòng người thấp thỏm không yên, La Bân Sinh tiến vào.

Đường Thi thở phào nhẹ nhõm.

- Cô Đường, đi ăn cơm thôi.

La Bân Sinh nhìn qua Kỳ Bạch Nghiêm nói:

- Chủ nhiệm Kỳ cũng đi chứ?

- Không đâu.

Vừa chỉnh lí bài thi vừa nói.

- Người trẻ các cậu tụ tập, có tôi lại không hợp.

La Bân Sinh cười xoà:

- Chủ nhiệm Kỳ nói gì vậy? Sao thầy lại già chứ?

Kỳ Bạch Nghiêm không tính nói nhiều, hỏi:

- Tìm được người chưa?

La Bân Sinh lắc đầu:

- Tìm được một vài thầy cô có nghiên cứu qua Phật học, nhưng lại không có thời gian, nghỉ đông cũng gần với năm mới, tìm không dễ. Tôi sẽ hỏi lại thầy cô bên đại học B xem sao.

—-————————————————-

Lúc dùng bữa, Đường Thi nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn hỏi:

- Thầy Kỳ tìm người học Phật có việc sao?

- Cũng không phải- La Bân Sinh uống một ngụm nước—Không tính là việc của nhà trường, là việc riêng, phiên dịch sửa soạn kinh Phật.

- À.

Đường Thi mím mím môi, không nhanh không chậm đáp:

- Chủ nhiệm Kỳ yêu cầu cao lắm ư?

La Bân Sinh cười:

- Cũng không hẳn, chỉ là cần có nền tảng trong phương diện này là được- Lại nói- Bây giờ tìm giáo viên không dễ, trong tay còn việc bận, chỉ có thể xem xem có học sinh nào đối với việc này...

- Nghỉ đông tôi cũng không bận việc gì...

Đường Thi mở lời:

- Hay là tôi đi thử xem.

- Cô Đường có hứng thú với phương diện này?

Đường Thi cười nhẹ:

- Ừ, mẹ tôi tin Phật.

- Nếu cô Đường đã hứng thú với lĩnh vực này, cũng có hiểu biết. Nếu có thể đi vậy không gì tốt bằng.

La Bân Sinh nhìn cô nói:

- Chỉ là không biết có phiền cô quá không? Chủ nhiệm Kỳ yêu cầu một tuần phải đi năm ngày, tết đến chỉ được nghỉ có một tuần, rốt cuộc thì thời gian sắp xếp cũng rất căng.

- Không sao đâu. Đường Thi nói.

- Tất cả đều nghe theo sắp xếp của thầy Kỳ.

- Như vậy đi! La Bân Sinh cười cười:

- Cô Đường giúp thật đúng lúc, nếu không có cô, tôi tìm người cũng mất mấy ngày trời.

Dùng bữa xong, La Bân Sinh liền gọi điện cho Kỳ Bạch Nghiêm để quyết định chuyện này, Đường Thi cùng Kỳ Bạch Nghiêm cũng do đó mà lưu lại số điện thoại của nhau.

— Hết chương 3—-