Đường Vân, Em Là Của Tôi

Chương 107: Đầu ngón tay của anh ấy luồn vào tóc tôi



Một khoảng thời gian dài sau đó, tôi không hề liếc mắt nhìn chiếc giường trước mặt lấy một lần, mà chỉ dán chặt mắt lên trần nhà.

Anh ấy như chưa ăn đủ vậy, cứ hết lần này đến lần khác, nhưng lại không hôn tôi thêm lần nào nữa. Chỉ đến khi cảm xúc dâng trào mãnh liệt, anh ghì chặt lấy cổ tôi, cúi xuống hôn một cách mạnh bạo, khiến tôi đắm chìm trong nụ hôn cuồng nhiệt của anh.

“Đường Vân, em là của anh!”

“Vâng... Em là... của anh...” Tôi đáp lại lời anh trong vô thức.

Khưu Thiên Trường vẫn còn nhớ chúng tôi đang ở trong nhà của anh ấy, mà bố anh lại đang tổ chức dạ tiệc mừng sinh nhật, vì thế, anh ấy hôn tôi mấy lần rồi dừng lại, dìu tôi đến phòng nghỉ rồi bắt đầu tắm rửa cho tôi.

Tôi yếu ớt dựa vào lòng Khưu Thiên Trường, khi làn nước nóng dội lên người, tôi mới choàng tỉnh, hốt hoảng: “Chết rồi, trôi hết lớp trang điểm của em rồi, tóc cũng ướt luôn, xíu nữa làm sao ra ngoài được đây.” “Yên tâm, trước khi đến đây anh đã đề phòng tất cả trường hợp khẩn cấp rồi, mọi thứ đã được chuẩn bị một cách hoàn hảo.” Khưu Thiên Trường như một nhà ảo thuật gia, lấy chiếc máy sấy ra lắc lắc trước mặt tôi, kế tiếp đó, anh ấy mở cánh tủ, một ngăn tủ đầy ắp đồ trang điểm hiện ra.

Tôi mắt chữ A mồm chữ O kinh ngạc, chỉ vào anh ấy hỏi: “Không phải anh đã có dự tính từ trước rồi đấy chứ?”

“Hoàn toàn không phải!” Khưu Thiên Trường nghiêm nghị, đây không phải là dự tính mà chỉ là sự đề phòng của anh ấy mà thôi, với cả, người đàn ông không thể nhịn được khi nhìn thấy cô gái mình thích cũng là điều bình thường, nếu chỉ ngồi đó nhìn không và không làm gì cả thì người đó mới có vấn đề về tâm sinh lý.

“Đồ xấu xa!” Tôi đá chân anh ấy một cái, anh cúi xuống nắm lấy chân tôi, hôn lên mu bàn chân vài cái.

“Đừng, bẩn lắm!” Tôi muốn rụt chân lại, Khưu Thiên Trường lại càng nắm chặt mắt cá chân tôi hơn: “Chân em là cỏ linh chi của anh, ăn vào sẽ kéo dài tuổi thọ đấy.”

“Lại nói linh tinh, bẩn chết đi được, cẩn thận em bị nấm chân đấy.” Tôi làu bàu.

“Không sao, kể cả em có bị nấm chân thì anh cũng không chê đâu mà.” Khưu Thiên Trường đỡ lấy chân còn lại của tôi, làm như đang nâng niu cỏ linh chi thật vậy, chơi đùa một lúc lâu mới bỏ ra, sau đó, anh ấy ôm tôi ra ngoài phòng ngủ, tự tay mặc lại quần áo vừa mới cởi ra cho tôi rồi giúp tôi sấy tóc.

Đầu ngón tay anh lướt qua mái tóc dài của tôi rất dịu dàng, một cảm giác nhẹ nhàng, ấm áp tràn ngập cả căn phòng, tôi nhắm mắt lại tận hưởng sự yên bình này, cảm giác như thể bản thân tôi đã có được cả thế giới cho vậy.

Thời vẫn còn là một thiếu nữ, tôi luôn mơ tưởng rằng tôi sẽ gả cho người đàn ông yêu mình, hai người chúng tôi chung sống với nhau, tôi vào bếp nấu đồ cho người ấy, chăm lo cho cuộc sống của người ấy, người đàn ông đó cũng sẽ giúp tôi sấy tóc mỗi khi tôi tắm gội xong.

Sau khi gả cho Lạc Tiêu Dương, những chuyện như vậy không bao giờ xảy ra, dù Lạc Tiêu Dương về nhà muộn, tôi vẫn chuẩn bị cơm nóng trà ngon cho anh ta, nhưng anh ta chẳng bao giờ để tâm.

“Khưu Thiên Trường, anh đối xử với em tốt như vậy, nếu sau này anh không đối xử tốt với em nữa thì em chẳng quen được đâu.” Tôi nhỏ giọng líu ríu, cứ nghĩ là Khưu Thiên Trường không nghe thấy nhưng anh ấy lại nghe rõ mồn một, vừa sấy tóc cho tôi vừa nói: “Em lại nghĩ linh tinh rồi phải không, nếu em luôn đối tốt với anh thì anh đảm bảo rằng cả đời này sẽ đối xử thật tốt với em, được không?”

“Ừm!” Tôi ngượng ngùng cúi đầu, cảm giác này giống như cảm giác của người vợ mới cưới mong đợi chồng đối xử tốt với mình vậy, đầy ắp niềm hi vọng và ngọt ngào.

Sau khi sấy tóc xong, Khưu Thiên Trường tự tay buộc cho tôi kiểu tóc đuôi ngựa, kỹ thuật buộc tóc của anh ấy còn tốt hơn tôi tự buộc nữa, tôi tò mò nhìn, một người đàn ông sao lại có tay nghề cao siêu như vậy.

“Chắc không phải trước đây anh đã buộc tóc cho cô gái khác rồi đó chứ?” Tôi thuận miệng hỏi, ai mà biết được Khưu Thiên Trường lại trả lời rất nghiêm túc: “Đương nhiên, hồi mười tuổi anh thường buộc tóc cho một người phụ nữ rất xinh đẹp. Anh đảm bảo, em mà ra ngoài thì ai cũng sẽ khen kiểu tóc này của em đấy.”

“Ồ!” Tôi hơi chạnh lòng, vốn dĩ tôi không muốn so đo với chuyện trong quá khứ, nhưng chuyện anh từng buộc tóc cho người con gái khác lại khiến tôi nổi cơn ghen.

Khưu Thiên Trường lại nói: “Em đừng thấy mẹ anh hòa nhã, hào phóng, sắc sảo, tài giỏi mà tưởng bà ấy nữ tính, đảm đang, đến buộc tóc mẹ anh còn không biết nữa là. Trước đây, bố anh đều buộc tóc cho mẹ anh, sau đó bố anh bận việc ở tỉnh, mẹ anh chê anh trai anh vụng về, nên việc buộc tóc đó đùn đẩy cho đứa con trai mười tuổi là anh đây, thật đúng là bi kịch chốn nhân gian mà.”