Đường Vân, Em Là Của Tôi

Chương 108: Anh khắc tên em trong tim mình



Tôi bật cười hì hì, Khưu Thiên Trường kể chuyện rất hài hước và lôi cuốn, bố mẹ anh ấy cũng rất thương yêu nhau, chỉ nghe anh kể thôi cũng đủ khiến người ta ngưỡng mộ. “Kiểu tóc hôm nay của bác gái, cũng là do bố anh buộc cho sao?” Tôi không tin lắm.

Kiểu tóc hôm nay của Tương Giai Kỳ rất đẹp, rất phù hợp với khí chất của bà ấy. Đó không phải là kiểu đuôi ngựa đơn giản mà là một kiểu tóc đặc biệt theo hơi hướng Hàn Quốc, không quá ngây thơ, cũng không quá cổ hủ, góp phần giúp cả người bà ấy toát lên một vẻ đẹp hoàn hảo.

“Tất nhiên rồi, ở bên ngoài bố anh rất tài giỏi, về nhà lại cực kì nghe lời vợ, ha ha.” Khưu Thiên Trường trêu chọc bố mình vài câu, rồi kéo tôi đến trước gương, mở đồ trang điểm ra cho tôi và ở cạnh đợi tôi trang điểm.

Tôi nhìn đống đồ trang điểm phức tạp quá nên hơi lóa mắt. Trang điểm và ăn mặc là hai kỹ năng cần thiết của phụ nữ, nhưng từ sau khi rời xa mẹ, rời khỏi nhà họ Đường, tôi đã phải sống một cuộc sống lang bạt không nơi nương tựa, nên nào có biết trang điểm là gì, hôm nay đến dự tiệc cũng không thể tự buộc được kiểu tóc đuôi ngựa đơn giản.

“Cái đó, không có đồ gì đơn giản hơn một chút sao?” Tôi buông tay.

“Ây dà, cô gái của tôi ơi, lớn từng này rồi mà... Thôi, để anh giúp em.” Khưu Thiên Trường ấn tôi ngồi xuống ghế đằng trước, anh rửa tay rồi bắt đầu trang điểm cho tôi. Tôi không thể tin được, hỏi anh: “Anh biết trang điểm nữa luôn hả, anh có phải là đàn ông không?”

“Vừa nãy mới hưởng thụ với anh xong mà em vẫn chưa biết anh có phải là đàn ông hay không à, nếu em thấy chưa đủ thì mấy ngày nữa về nhà chúng ta lại tiếp tục, anh đảm bảo ba ngày sau em vẫn chưa xuống giường được đâu.” Khưu Thiên Trường nâng cằm tôi lên theo đúng điệu bộ, cử chỉ của chàng công tử quần là áo lượt.

Tôi không có cách nào đáp trả lại lời nói này của Khưu Thiên Trường. Anh ấy rất có thiên phú trong khoản đó, tiêu chuẩn luôn ở ngưỡng bảy lần một đêm. Dù trước kia tôi luôn cảm thấy sách vở khá phóng đại về vấn đề này, nhưng giờ đây, áp dụng những gì có trong sách lên người Khưu Thiên Trường, tôi mới biết chẳng có gì là phóng đại cả. Anh ấy có thể đưa tôi lên giường cả ngày, ngoại trừ những lúc ngủ nghỉ, ăn cơm, thì chỉ có làm, làm, làm và làm, đảm bảo cho tôi biết được thế nào là bay lên trời xanh, thế nào là rơi xuống biển cả, thế nào là leo lên đỉnh núi.

Qua một hồi, Khưu Thiên Trường đặt đồ trang điểm xuống, lấy chiếc gương đưa cho tôi: “Nào, đến lúc chứng kiến điều kỳ diệu rồi.”

Tôi nhìn chằm chằm vào bản thân mình trong gương, ngỡ ngàng không nói nên lời. Lớp trang điểm rất nhẹ nhàng, tự nhiên. Trước khi đến đây, người ta cũng trang điểm cho tôi nhưng tôi thấy vẫn hơi đậm. Lớp trang điểm này của Khưu Thiên Trường tuy đơn giản nhưng lại vô cùng tươi tắn, trẻ trung, những điểm sáng trên gương mặt tôi đều hiện lên rất rõ.

Khưu Thiên Trường giỏi quá đi, dường như anh ấy biết làm mọi thứ vậy, tôi sờ sờ mặt mình rồi quay sang nhìn anh ấy: “Anh có vẻ ngoài bảnh bao và một trái tim dịu dàng, tinh tế!”

“Cảm ơn em, em quá khen, anh đã khắc tên của em lên trái tim mình rồi.” Khưu Thiên Trường kéo tay tôi rồi đặt một nụ hôn lên đó.

Tôi như bị điện giật, được rồi được rồi, không đâu lại nói lời yêu đương mùi mẫn, làm tôi cảm động muốn khóc.

“Anh ra ngoài trước để dọn sạch chướng ngại vật cho em, mười phút sau em hẵng ra nhé!” Khưu Thiên Trường xoa xoa má tôi, tôi ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng không nỡ để anh ấy đi.

Thấy Khưu Thiên Trường sắp ra ngoài, tôi kéo lấy tay anh ấy, những ngày tháng được ở bên anh ấy thật bình yên và hạnh phúc, nếu chúng tôi được ở bên nhau mãi mãi thì tốt biết mấy.

“Sao thế, không nỡ rời xa anh à?” Khưu Thiên Trường nhéo nhéo mũi tôi.

“Đúng ý, chẳng nỡ!” Tôi thành thực gật đầu.

“Không nỡ thì ly hôn sớm đi, như vậy chúng ta sẽ được ở bên nhau.”

“Lần này cũng sắp rồi, dù sao thì Tiêu Lạc Dương một lòng một dạ muốn ở bên Nhan Như Ngọc.” Tôi nhún vai, nói với anh: “Anh ra ngoài đi, đừng có mà trêu ghẹo những cô gái khác.”

Anh ấy tuyệt vời như vậy, chỉ cần phẩy tay một cái là biết bao cô gái tình nguyện lao đến, thật ra tôi cũng biết, Mạc Song Di rất thích Khưu Thiên Trường, nếu không thì cô ấy đã chẳng đứng cạnh anh ấy mãi, lại còn giả làm bạn gái, cố ý khiến người khác hiểu lầm mình là vợ chưa cưới của Khưu Thiên Trường.

“Em hơi bị ghen đấy nhá, ngoan ngoan nào, anh không trêu ghẹo người khác đâu. Đến cả chồng hiện tại của em cũng không thể động vào em được, em biết không? Em là của anh.” Khưu Thiên Trường ôm tôi thêm một lúc mới ra ngoài, tôi nhìn theo dáng anh ấy bước đi, nghiêng đầu mỉm cười.

Mặc dù mỗi lần Khưu Thiên Trương nói “em là của anh” đều rất mạnh mẽ, rất chiếm hữu, nhưng với tôi, câu nói đó như một lời nói đong đầy yêu thương, nâng niu mà anh dành cho tôi.