Duyên Nợ Bất Khả Kháng

Chương 13



13.

Không ngờ, vui quá hoá buồn.

Lúc Nhan Kiêu đi vào nhà vệ sinh, chiếc điện thoại cậu đặt trên bàn rung một hồi lâu.

Không có tên, nhưng là số trong nước.

Tôi nhìn trái nhìn phải, sợ có chuyện gì quan trọng thế nên nghe máy.

“Nhan Kiêu, tao ra lệnh cho mày cút về nhà trong vòng nửa tiếng, nếu không tao không có đứa con trai mày nữa!”

Vừa nhận điện thoại, đầu dây bên kia gào thét một trận.

Tôi bị sợ tay run run, cúp điện thoại.

Lớn như thế, đây là lần đầu tiên tôi gặp bố mẹ có tính tình nóng nảy như thế, đúng là quá đáng sợ…

Lúc cậu cầm một que kẹo hồ lô quay lại, sắc mặt tôi xoắn xuýt đưa điện thoại cho cậu: “Người nhà cậu gọi điện thoại tới.”

Cậu kiểm tra điện thoại một chút, cau mày, sau đó lại nhanh chóng giãn ra.

“Mua kẹo hồ lô cho chị này.” Cậu bỏ điện thoại vào túi, đưa kẹo hồ lô cho tôi.

Tôi nhận lấy, nhìn chằm chằm chiếc túi đang không ngừng rung rung: “Cậu có muốn nghe một chút không? Dường như rất gấp…”

Điểm mấu chốt là ban nãy tôi cúp máy có hơi gấp, nghe không đầu không đuôi, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

“Chờ tôi.” Cậu cười cười xin lỗi với tôi, cầm điện thoại di động đi ra ngoài.

Thời gian của lần đi này hơi dài, nửa đường tôi ra ngoài tìm cậu, từ sắc mặt nghiêm túc của cậu, tôi đánh hơi được điềm không lành.

Sau khi Nhan Kiêu trở lại, ngồi xuống đối diện tôi, giả vờ như không có gì xảy ra, tiếp tục dùng cơm với tôi.

“Có việc gấp?” Do dự nửa ngày, tôi dè dặt hỏi dò.

Cậu thấp giọng ừ một tiếng, gắp cho tôi một cái đùi gà, cười trấn an: “Không có gì, không cần lo lắng.”

Người thanh niên hai mươi hai tuổi, nhưng thật ra trong mắt không giấu được nhiều chuyện.

Tôi đưa tay, vuốt hàng mi nhíu chặt của cậu: “Có phải có liên quan tới tôi không?”

“Đừng nghĩ nhiều, không liên quan tới chị.” Ánh mắt cậu nhìn nồi nước sôi, một lúc lâu mới nói: “Cô gái vừa rồi là con gái của cấp trên tôi, mấy năm qua bố mẹ tôi luôn ra sức tác hợp cho chúng tôi, hy vọng tôi có thể dùng hôn nhân đổi lấy tương lai cho bọn họ. Bây giờ giấc mộng đẹp rơi vào khoảng không, vì đột ngột nên khó chấp nhận mà thôi.”

Chẳng trách cô gái đó cứ vênh mặt, hất hàm sai khiến, cử chỉ xem Nhan Kiêu như một người hầu, hoá ra là vì có quan hệ này.

“Cô ta nhìn thấy chúng ta ở bên nhau, báo lại với chú dì?” Tôi hỏi.

Cậu nhẹ nhàng gật đầu một cái.

“Chú dì bảo cậu lập tức quay về cho bọn họ một câu trả lời hợp lý?” Tôi truy hỏi.

Cậu vểnh môi lại gật đầu.

“Lệnh triệu tập đã được đưa ra.” Tôi hài hước nháy nháy mắt với cậu: “Cậu cứ ngồi yên bất động như thế là đang muốn tạo phản sao?”

Cậu bình tĩnh nhìn tôi: “Chị muốn tôi quay về?”

“Không muốn.” Tôi quả quyết lắc đầu: “Bây giờ bọn họ đang bực bội, cậu trở về nếu không bị đánh cũng sẽ bị mắng.”

“Nhưng không trở về, mâu thuẫn sẽ càng trở nên gay gắt hơn, càng khó xử lý hơn.” Tôi nói vuốt đuôi.

Cậu thấp giọng cười: “Cho nên thế nào?”

“Cho nên cậu hẳn nên mang tôi về cùng, tôi có thể giúp cậu phân tán lửa giận của bọn họ.” Tôi ngồi xuống bên cạnh cậu, nháy mắt với cậu.

“Mới đó đã gấp muốn gặp bố mẹ chồng, Hoa Tiểu Nhiễm, rốt cuộc chị thích tôi thế nào?” Cậu giơ tay quẹt chóp mũi tôi, giọng điệu nhạo báng.

“Đừng có lảng sang chuyện khác, còn chưa nói xong đâu!” Tôi vô cùng bá đạo.

Cậu nắm lấy tay tôi: “Người lần này bọn họ nhắm vào chỉ có tôi, tôi không muốn chị bị cuốn vào.”

Mặc dù chưa gặp bố mẹ cậu, nhưng qua hành động của họ và thái độ của Nhan Kiêu, tôi cũng đại khái có thể đoán được bố mẹ cậu là kiểu người thế nào.

“Vậy thì ăn nhanh lên, ăn no rồi về.” Tôi bỏ đũa xuống nồi lẩu, gắp cho cậu hơn nửa đĩa thức ăn.

Nhan Kiêu không nói gì nữa, vội vàng ăn vài miếng, sau đó thanh toán rồi rời đi trước.

Chân trước cậu vừa đi, chân sau có hai người vào ngồi đối diện tôi