Duyên Nợ Bất Khả Kháng

Chương 14



14.

“Xem ra, lớp phó học tập đã được định trước là không có duyên với đàn ông rồi.” Thẩm Sơ Vũ vừa ngồi xuống đã lên tiếng chế giễu.

Tôi ung dung thong thả cầm lấy ly nước: “Tôi có duyên với đàn ông hay không thì không biết, nhưng bí thư chi bộ vẫn luôn là một người thu hút người ghét mình.”

“Hoa Tiểu Nhiễm, từ lúc bắt đầu vào học tôi đã không ưa cô, tự xưng là một mình ưu việt.” Hai tay đang đặt trên bàn của Thẩm Sơ Vũ nắm lại thành quyền: “Tôi chỉ không hiểu, rốt cuộc cô có điểm gì tốt, Phan Vân ở cạnh tôi vẫn còn nhớ nhung cô mấy năm, ngay cả Nhan Kiêu cũng vi phạm ý nguyện của bố mẹ buộc phải ở bên cô.”

“Phan Vân sao, vô cùng dễ hiểu, dù sao mối tình đầu vẫn luôn khiến người khác quyến luyến khó quên mà.” Tôi cười thờ ơ.

“Cô!” Mặt mày Thẩm Sơ Vũ hung tợn.

“Tức giận vậy là đúng rồi, năm đó khi các người qua mặt tôi ở bên nhau, tôi cũng rất tức giận.” Tôi nhướng mày cười nhạt: “Chỉ là tôi và Phan Vân đã là quá khứ từ lâu rồi, tình cảm của các người xảy ra vấn đề, cô hẳn nên suy nghĩ về vấn đề của mình chứ không phải cứ mãi đến tìm tôi gây phiền phức. Thẩm Sơ Vũ, tôi đã thấy ra từ lâu rồi, do chính các người không nhìn ra.”

Chị Giọng ngồi bên cạnh cô ta xem náo nhiệt một hồi lâu, quan sát tôi một lượt từ trên xuống dưới: “Hoa Tiểu Nhiễm? Không phải chúng ta đã gặp mặt rồi sao?”

“Phòng tắm hơi.” Tôi gật đầu một cái, tốt bụng nhắc nhở cô ta.

Cô ta bừng tỉnh hiểu ra: “Từ đó về sau các người đã cấu kết ở bên nhau?”

“Tập Mỹ, đừng có nói năng khó nghe như thế chứ.” Tôi ôm ngực dựa vào lưng ghế: “Cậu ấy chỉ là một con cá đáng thương trong bể cá của cô không phải sao? Cô cho rằng thủ đoạn của mình cao khi dính vào cậu ấy, thật ra cực kỳ low. Còn nữa sau khi hai người chia tay tôi mới quen cậu ấy, tại sao lại nói cấu kết?”

Sắc mặt cô ta lúc trắng lúc xanh: “Tôi bám lấy cậu ta thế nào, bố mẹ anh ta đều không có ý kiến, cô dựa vào cái gì mà chỉ trích tôi?”

“Dựa vào việc cô không thích cậu ấy, dựa vào việc tôi là bạn gái cậu ấy.” Trong lời nói của tôi ngầm chứa sự sắc bén.

“Vậy thì thế nào, lòng bố mẹ anh ta đều đang hướng về tôi. Tôi vẫn giữ câu nói kia, các người sẽ không có kết quả đâu.” Chị Giọng nói xằng nói bậy.

“Vậy thì cứ xem đi.” Tôi không muốn nói nhiều với cô ta, cầm lấy áo khoác đứng dậy rời đi.

Một người một lòng chui vào chỗ chết, tôi có nói nhiều đi nữa chẳng qua cũng chỉ là đàn gãy tai trâu.

Một người tự nhận tôn quý, giẫm đạp tôn nghiêm của người khác dưới lòng bàn chân mình, tôi không có ham muốn nói chuyện.

Đi xuống lầu, nhìn thấy tiệm bánh ngọt mình thích nhất, tôi bước vào, chọn mấy loại bánh mì rẻ.

“Hoa Tiểu Nhiễm.” Lúc tôi trả tiền rời khỏi cửa, Thẩm Sơ Vũ đuổi theo kéo tôi sang một bên.

Tôi lùi một bước, tạo ra khoảng cách với tôi.

“Như cô suy nghĩ, tình cảm của tôi và Phan Vân xảy ra vấn đề.” Thẩm Sơ Vũ cười khổ: “Trước đó tôi nhiều lần ghim cô là tôi không đúng, tôi xin lỗi.”

“Tôi nhận, nếu không còn chuyện gì khác, tôi đi trước.” Tôi nhấc chân muốn đi.

“Chuyện đó…” Cô ta muốn nói lại thôi: “Bố mẹ của Nhan Kiêu đối nhân xử thế tương đối công danh lợi tộc, không dễ sống chung, cô ở cùng một chỗ với cậu ấy thì nên chuẩn bị tâm lý đi.”

Chuyện về Nhan kiêu, tôi nghe thấy có hơi tò mò: “Cô có quen biết với bố mẹ cậu ấy?”

“Cô gái vừa nãy là bạn bè thân thiết của tôi, cho nên tôi cũng ít nhiều biết về chuyện của bọn họ.” Sắc mặt cô ta lúng túng.

Tôi cười một tiếng: “Người bạn kia của cô, mở to mắt hơn một chút.”

Nói xong, tôi quay đầu rời đi.

“Hoa Tiểu Nhiễm, tôi sẽ không quấy rầy cô nữa, cũng chúc cô hạnh phúc.” Sau lưng truyền tới tiếng nói của Thẩm Sơ Vũ.

Tôi sững sờ, quay đầu chân thành cười với cô ta một tiếng: “Biết rồi, cảm ơn.”

Đêm đó tôi ở nhà đợi Nhan Kiêu rất lâu, cuối cùng thật sự quá buồn ngủ, bất tri bất giác ngủ thiếp đi trên salon.

Mơ mơ màng màng cảm nhận được có người ôm tôi.

Tôi cố gắng mở mắt, xuyên qua ánh đèn mông lung nhìn thấy Nhan Kiêu.