Duyên Nợ Bất Khả Kháng

Chương 15



15.

“Về rồi?” Tôi cọ lên mặt cậu một cái.

Trên mặt cậu vẫn còn vương hơi lạnh, lạnh như nước đá, hẳn là vừa trở về.

“Chị ngủ trước đi, tôi đi rửa mặt.” Anh nhẹ nhàng đặt tôi lên giường, xoay người vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Tôi kéo cánh tay cậu, dùng sức kéo ngã cậu, sau đó thuận thế trở mình, đặt cậu ta dưới người.

“Nói chuyện không để ý tới suy nghĩ?” Tôi quỳ ngồi trên người cậu.

Ánh mắt cậu buồn bã: “Tư tưởng của bố mẹ tôi tương đối cố chấp, không dễ thuyết phục.”

“May là cậu không di truyền đặc điểm tính cách của bọn họ.” Tôi ôm lấy gương mặt cậu, cười duyên.

Cậu ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt sâu như biển: “Nếu như bố mẹ tôi không đồng ý cho chúng ta ở bên nhau, chị sẽ làm gì?”

“Dễ thôi, dẫn cậu bỏ trốn.” Tôi nhìn thẳng vào mắt cậu.

Cậu cười khổ: “Nếu như có thể bỏ đi thì thật tốt.”

“Tại sao lại không thể?” Tôi tò mò hỏi ngược lại: “Từ nhỏ đến lớn, khi bố mẹ tôi đưa ra bất kỳ quyến định gì có liên quan tới tôi chắc chắn sẽ thương lượng với tôi. Chú dì lại áp đặt ý kiến chủ quan của mình lên ý nguyện của cậu, lấy việc này hoàn thành mục đích, cũng là một sinh viên thời đại mới, chẳng lẽ cậu không phản kháng sao?”

Khoé môi cậu cong lên, là một nụ cười khổ sở: “Thế nhưng dù sao bọn họ cũng là bố mẹ tôi…”

“Bọn họ là bố mẹ ruột của cậu, sinh cậu nuôi cậu là ân huệ trời ban, nhưng không cần phải báo đáp ân tình này bằng hạnh phúc cả đời được.” Tôi không nặng không nhẹ đập vào ngực cậu một cái: “Thủ đoạn bọn họ có thể dùng để uy hiếp, không ngoài việc cắt giảm học phí và tiền sinh hoạt của cậu. Nếu như bọn họ cắt nguồn cung cấp cho cậu, tôi nuôi cậu, chuyện có bao lớn đâu.”

Mắt cậu vụt sáng ngay lập tức: Chị… nuôi tôi?”

“Không được sao?” Tôi cười hì hì vỗ túi quần mình một cái: “Yên tâm, ví tiền có dự trữ lương thực, nuôi cậu nửa năm, một năm cũng không thành vấn đề.”

Khi học đại học tôi đã bắt đầu làm thêm, sau khi tốt nghiệp lợi dụng mạng lưới giao thiệp và khách hàng tích luỹ được, phát triển sự nghiệp.

Những năm qua, tiền gửi ngân hàng không ít, tự lập kinh tế sống vô cùng tự nhiên,

Khoé miệng cậu cong lên: “Tôi có tiền thực tập, vẫn nên tự nuôi sống bản thân.”

“Thế có gì phải buồn.” Tôi nhéo má cậu một cái: “Nhan Kiêu, cậu không phải lệ thuộc vào bố mẹ cậu, huống chi cậu đã trưởng thành, hoàn toàn có năng lực hành động dân sự. Xã hội phong kiến cũng đã kết thúc hơn một trăm năm, cậu cứ tuỳ ý bị bọn họ gây khó dễ, quá mất tôn nghiêm của đàn ông.”

“Hoa Tiểu Nhiễm, chị ý muốn nói tôi là một tên nhu nhược đấy à?” Cậu giả vờ tức giận, cù lét khắp nơi trên người tôi.

“Tôi cũng không có nói, là do cậu tự hiểu.” Tôi trốn khỏi nanh vuốt may quỷ của cậu, lên tiếng tranh cãi với cậu: “Chẳng lẽ cậu ở bên tôi không phải vì thích tôi mà vì muốn mượn tôi chống lại bố mẹ của cậu?”

Động tác của cậu dừng một chút.

Tôi kinh ngạc, tức giận với cậu: “Nhan Kiêu, chẳng lẽ tôi chỉ là một công cụ?”

Hai tai cậu ửng đỏ: “Ban đầu là vậy, sau đó không phải…”

“Nói thế nào?” Tôi nhướng mày nhìn cậu.

“Ban đầu lúc chị xông vào thế giới của tôi, tôi nghĩ sao lại có một cô gái tính tình nóng nảy như thế, nói chị xen vào việc của người khác, nhưng vừa thẳng thắn lại vừa đáng yêu, theo bản năng nhớ số điện thoại của chị.” Cậu đối mặt với tôi, ánh mắt không tránh không né: “Sau khi hoàn toàn chán ghét cuộc sống hô tới quái lui, tôi chủ động muốn kết thúc quan hệ kia. Lúc bấm số điện thoại của chị, tôi có suy nghĩ muốn đối nghịch với bố mẹ tôi.”

“Vào đêm đầu tiên gặp mặt, tôi cố ý đào hố nhìn chị nhảy xuống. Thế nhưng sau khi chị bất chấp hậu quả nhảy xuống, tôi lại không muốn buông tay.” Ánh mắt cậu nghiêm túc.

Tôi có hơi giật mình: “Đào hố?”

Cậu nhẹ nhàng đúng nhịp khiến tôi rớt vào đúng vị trí: “Hoa Tiểu Nhiễm, chẳng lẽ chị cho rằng tửu lượng của tôi chỉ có một chai rượu vang thôi sao?”

Nghe đến đây, da mặt tôi không ngừng co rút.

Nếu như ngay từ đầu cậu không say, thế chẳng phải tôi trần truồng dẫn sói vào nhà sao?