Duyên Số

Chương 12: Điều kì lạ



Trước hết, ba chúng tôi sẽ đi quanh làng một lần. Chúng tôi đi qua cánh đồng vào mùa, hương lúa thơm ngát xộc thẳng vào mũi tôi. Trên cánh đồng còn có đàn trâu, bên cạnh là những đứa trẻ nhỏ đi chăn bên cạnh. Đi một lúc cũng đến trưa, chúng tôi đi quanh quanh khám phá ẩm thực của làng tôi. Ở đây chỉ có cơm, mì, bún, phở… chứ cũng không có gì đặc sắc hơn. Đang đi trên đường, chúng tôi gặp một nhóm trẻ con đang thả diều. Tôi thấy hứng thú nên cũng rủ hai đứa kia tham gia cùng. Cả chiều hôm đó, chúng tôi hoà mình vào các trò chơi dân gian như nhảy bao bố, kéo co, nhảy dây, chơi ô ăn quan,… Tôi cũng thấy được mọi người nơi đây rất cởi mở và vui vẻ. Đến gần tối, chúng tôi trở về nhà nghỉ một lúc rồi sẽ đi ăn tối. Tôi tắm trước, cái Khánh chơi game chờ tôi tắm xong. Tối chúng tôi cũng không định đi đâu thì cô chủ nhà liền bảo:

“ Tối nay cô cậu có ra đầu làng ngồi nghe kể chuyện không?”

“ Ui có hả cô? Đúng lúc chúng cháu đang chán, vậy làng mình hay kể chuyện gì ạ?”

“ Ôi chào, nhiều lắm cô cậu ạ. Có chuyện tâm linh, chuyện đời thường, chuyện gia đình hay chuyện lịch sử.. “

“ Ui toàn gu chuyện của cháu, giờ cô có ra luôn không ạ? Chúng cháu ra cùng cô luôn được không ạ?” Dương hí hửng.

“ Được rồi, giờ đi luôn nhé.”

Chúng tôi đi theo cô ra đầu làng. Mọi người, từ người già đến trẻ em đều tụ tập ở đây rất đông. Tôi không hứng thú với việc kể chuyện nên bảo chúng nó ở lại và nói với mọi người. Tôi đi quanh làng, giờ rất vắng vẻ và yên tĩnh. Tôi dừng chân ở gốc đa đầu làng. Đêm nay trăng vừa sáng vừa tròn, tôi lại vô thức mà hát:

“ Lặng yên ta nói cuội nghe

Ở cung trăng mãi làm chi

Bóng trăng trắng ngà

Có cây đa to

Có thằng cuội già ôm một mối mơ..”

“ Cậu vẫn nhớ bài hát đó à?”

Tôi giật mình. Từ lúc nào mà bên cạnh tôi lại có một đứa trẻ vậy? Mà nhìn thằng bé quen quen, hình như tôi gặp đâu đó rồi.

“ Tôi biết em à?”

“ Vậy là cậu không nhớ rồi…à, ý em là sao anh biết bài hát đó vậy?”

“ Anh cũng không biết, anh vô tình nghe được ở đâu đó, mà mỗi lần nghe bài hát này, anh lại thấy rưng rưng. Mà sao em không ra nghe kể chuyện?”

“ Em..không thích.”

“ Thế không đi chơi với bạn à?”

“ Em không có bạn.”

“ À..anh xin lỗi, thế anh làm bạn em nhé?”

“ Anh muốn làm bạn với người như em à?”

“ Được chứ, anh với em đều có một mình mà.”

Thằng bé không trả lời tôi. Tôi liền hỏi thêm mấy câu để làm thân:

“Thế bố mẹ em đâu mà để em lủi thủi một mình vậy?”

“ Em không có bố mẹ, bố mẹ em mất từ khi em còn nhỏ rồi ạ.”

“ Anh xin lỗi...chắc tốt nhất anh nên im lặng thì hơn”

Tôi thấy mình thật tội lỗi, cứ hễ tôi cứ nói câu nào là tôi lại thấy vô duyên.

“ Anh đừng im lặng..”

“ A anh xin lỗi, đúng là anh chẳng làm được gì ra hồn cả. Có gì muốn tâm sự, em cứ ra đây nhé. Anh luôn chờ em.”

“ Vâng ạ.’

“ À, em có thể hát bài anh vừa hát không? Anh thích bài đấy lắm, mỗi lần nghe anh lại cảm thấy rung rung, giống như anh đã bỏ lỡ thứ gì đó.”

Thằng bé cất giọng hát. Tôi cứ vậy m à chìm đắm trong tiếng hát của em ấy. Tôi chợt thấy giọng hát này rất quen, cố nhớ lại thì tôi chợt nhận ra đó là đứa trẻ tôi đã thấy trong mơ. Tôi đang hơi bối rối, thử đánh liều hỏi em ý:

“ Anh và em..chúng ta từng gặp nhau chưa nhỉ?”

“..chưa ạ” Đứa bé đáp lại tôi, mặt nó có vẻ buồn thiu.

“ À anh xin lỗi, tự nhiên lại hỏi vậy. Tại anh thấy em rất quen, chắc do nhìn em duyên quá ấy mà."

Thằng bé mỉm cười. Đây là lần đầu tôi thấy nó cười, dù chỉ là cười mỉm nhưng cũng đủ làm tôi thấy vui.

“ Thôi, đến giờ rồi, em xin phép ra về trước nhé ạ.”

“ À được chứ, mong được gặp em trong một lần sớm nhất nhé.”

Thằng bé quay lại gật đầu với tôi. Tôi nhìn theo bóng dáng em ấy đang mờ dần trong màn đêm. Tôi ngồi lại, ngẩn người nhìn trăng. Trong không gian tĩnh lặng chỉ có tiếng dế kêu như một bản nhạc nhẹ nhàng, chợt có tiếng nói của ai đó làm tôi giật mình.

“ Ê thì ra thằng Nam vẫn ở đây này.”

Tôi quay ra, thì ra là Khánh và Dương, chắc chúng nó vừa đi tìm tôi.

“ Sao mày vẫn ở đây nhỉ? Bọn tao cứ tưởng mày về trước rồi cơ, tại nãy bọn tao nhìn sang đây thì không thấy bóng mày.”

“ Chắc do sương mù hoặc tao ngồi góc khuất thôi.”

“ Ò chắc vậy, thôi bọn mình về phòng nhanh thôi, mọi người cũng về từ lâu rồi.”

Chúng tôi liền quay về nhà nghỉ. Về đến phòng, cả tôi và Nam liền nằm bệt ra. Ngày hôm nay trôi qua thật mệt mỏi nhưng không uổng phí với những trải nghiệm mới mẻ. Tôi rửa qua mặt và chân tay rồi thiếp đi lúc nào không hay. Tôi lại mơ, một giấc mơ rất đẹp nhưng cũng kì lạ. Trong mơ, tôi lại được một đứa trẻ dắt tay đi phía trước. Nó đưa tôi đến một nơi nằm sâu trong rừng trông rất đẹp và huyền ảo như trong truyện cổ tích vậy: ở giữa nơi đây là một cái hồ nhỏ, khắp xung quanh là bãi cỏ xanh mướt, lác đác bên ven hồ là những bông hoa rực rỡ. Nơi này thật đẹp, tôi chỉ ước gì nơi này có thật. Nhưng còn đứa trẻ trước mặt tôi là ai?

“ Em..là ai vậy?”

Đứa trẻ quay lại, làm lộ ra khuôn mặt rất gớm ghiếc: đôi mắt đen sâu thẳm, trên má phải mất đi một phần da, cái miệng rộng như đến mang tai. Nó khẽ nghiêng đầu sang bên phải, mỉm cười một cách kì lạ nhìn tôi. Nó nói gì đó, hơi khó nghe:

“ Cậu nhớ tôi chứ? Tôi thì rất nhớ cậu đó, hay tôi bắt cậu đi cùng nhỉ?”

Tôi giật mình tỉnh dậy. Lại giấc mơ quái quỷ gì vậy? Thằng Khánh vẫn nằm im bên cạnh làm tôi an tâm hơn phần nào. Nhưng khoan, sao nó lại nằm im thin thít thế nhỉ? Tôi lay người nó dậy thì chợt nó bật dậy, quay sang nhìn tôi với khuôn mặt của đứa trẻ ban nãy. Tôi giật mình hoảng sợ. Tôi cứ nghĩ mình tỉnh rồi thì bỗng tôi lại giật mình lần nữa.

Lần này tôi tỉnh thật rồi, bởi tôi nghe thấy giọng Dương kêu to cùng tiếng đập cửa;

“ BỌN MÀY..CỨU TAO, MỞ CỬA CHO TAO VỚI!!”

Tôi và Khánh vội bật dậy, chạy nhanh ra chỗ cửa. Khánh mở cửa ra, thấy Dương mặt tái mét, nó vội đẩy chúng tôi vào, đóng cửa rồi lấy lại hơi.

“ Có chuyện gì mà mày trông hoảng sợ thế?”. Tôi liền hỏi.

“ Tao...tao gặp ma.”

“ Eo, làm gì có ma quỷ gì chứ. Chắc mày lại vừa nghe chuyện ma nên tưởng tượng linh tinh chứ gì?”

“ Không, bọn mày phải tin tao, tao nói thật mà. Nãy tao chuẩn bị ngủ, tao mới nằm lên giường thôi, chưa ngủ hẳn thì bỗng tao thấy một cái bóng đen đứng ở chân giường. Tao giật mình, nhắm mắt cố ngủ nhưng chiếc bóng ấy hình như càng đến gần tao, nó bỗng bóp cổ tao rồi thều thào nói:“ Cút đi, nơi này là của tao.” Tao phải cố vừa niệm phật vừa vùng vẫy mới thoát ra được và chạy sang đây đây.”

Ba đứa im lặng một hồi như không tin vào câu chuyện đó. Nhưng với giấc mơ tôi vừa gặp thì tôi lại tin rồi, tin rằng nơi này có điều gì đó.

“ Thôi, giờ mới gần 4 giờ thôi, chúng ta ngủ tiếp đi đã rồi sáng tính tiếp. Giờ có cả ba nên chúng mày yên tâm. Mai tao sẽ hỏi cô chủ nhà cho.”

Nói rồi ba đứa chúng tôi cũng yên tâm ngủ. Sáng sớm, ba đứa chúng tôi đã kéo nhau xuống nhà. Vừa thấy cô chủ nhà, tôi đã liền bắt chuyện và kể lại hết mọi việc cho cô. Tôi chỉ sợ cô ấy không tin, nghĩ chúng tôi muốn hoàn tiền nhưng cô ấy trông co vẻ hoảng sợ, liền nói với chúng tôi:

“ Tôi xin lỗi cô cậu vì giờ mới nói…Thực ra chủ trước của căn phòng đó đã mất cách đây 3 năm. Tôi có cúng kiếng đủ kiểu đấy chứ, tôi thấy yên ắng được một thời gian rồi nên mới dám cho thuê lại gần đây thôi.”

“ Ôi má ơi! Sao cô không nói sớm hơn chứ! Giờ bọn cháu biết tìm thêm phòng ở đâu đây ạ?”

“ Cô xin lỗi, tạm thời các cháu ở chung 1 phòng được không? Đến ngày kia có 1 khách trả phòng rồi. Cô sẽ gửi lại các cháu tiền thuê phòng kia, coi như lời xin lỗi nhé.”

“ Dạ thôi được rồi, bọn cháu cảm ơn cô ạ. Chúng cháu không cần trả tiền lại đâu, cả 2 bên đều bị thiệt mà ạ.”

Nói rồi chúng tôi cũng rời đi. Chúng tôi định sẽ đi ăn sáng rồi đi khám phá tiếp. Nhưng khi chúng tôi vừa đi không được bao xa, một đám đông đã xúm lại ở phía trước, chắn lối chúng tôi đi. Tôi cố gắng chen lên phía trước thì sửng sốt: giữa long đường là một cái xác của một người phụ nữ, phần bụng bị xé toác, làm lộ ra phần nội tạng đã bị xé nát, phần ruột trắng hồng lòi ra, một cảnh tượng hết sức kinh dị. Tôi để ý phần chân và tay của người phụ nữ ấy đều có vết cào rất to. Tôi không thể chịu được cảnh tượng trước mắt cùng mùi tanh tưởi bốc lên, tôi liền chạy ra ngoài nôn thốc tháo. Cảnh sát cũng vừa đến, bắt đầu phong tỏa xung quanh và khám nghiệm tử thi. Tôi nghe loáng thoáng được trong đám đông:

“ Cái Hạ hôm qua còn vui vẻ cùng tôi ra đồng, sao giờ lại thành ra như này cơ chứ! Tội nghiệp con bé, nó vốn hiền lành đâu gây thù hận với ai đâu mà phải bị như thế này chứ!”

“ Trời ạ, tôi nói rồi không tin, chắc chắn làng mình làm gì đó động đến cái thiêng của đất này rồi.”

“ Chắc tôi không dám ra ngoài mất.”

“ Cứ đà này chắc tôi phải chuyển đi quá, lần này là vụ thứ mấy rồi.”

Đám đông vẫn cứ xì xào bàn tán. Chúng tôi cũng rời đi để đi ăn sáng, chứ không thể ở đó thêm một giây phút nào nữa. Tôi chẳng thể ăn ngon nổi bởi trong đầu tôi giờ toàn hình ảnh của cái xác kia. Tôi liền nảy ra một ý.

“ Ê chúng mày, theo như những điều tao nghe được về làng gần đây, tao nghĩ làng tao đang gặp chuyện gì đó rồi.”

“ Ý mày là..chuyện tâm linh đúng không? Tao cũng ngờ ngợ giống mày á.” Dương liền nói.

“ Hay tao nhờ thầy Mo vụ này được không?”

“ Ôi trời, mày nhiều chuyện quá đấy Nam. Chuyện này của làng thì cứ để dân làng hoặc trưởng làng quyết đi.” Khánh đáp lại tôi.

“ Ơ cái thằng này, mày vô tâm vừa thôi, đây là nơi tao được sinh ra, thấy làng như vậy mày nghĩ tao bỏ mặc được à?”

“ Thôi mày ui, ai nhờ bạn đâu? Hay thôi bọn mình về đi ha, còn nhiều nơi để khám phá mà?”

Khánh lay tay tôi.

“ Thằng này, sao nhát gan vậy? Vụ này tao ủng hộ mày nha Nam.”

“ Tao cảm ơn nhé Dương. Tao không muốn bắt ép ai nên nếu mày không thích thì có thể rời đi nhé, Khánh.”

“ Chúng mày nói vậy sao tao đi được..haiz, tao sẽ tham gia vụ này.”

“ Tao cảm ơn nhiều nhé. Giờ tao sẽ gọi thầy luôn.”