Duyên Số

Chương 2: Vô tình



TRỞ VỀ HIỆN TẠI

Hôm nay là sinh nhật thứ mười tám của tôi. Tôi có hẹn với mẹ sẽ về ăn sinh nhật vào buổi tối. Năm giờ chiều, tôi sửa soạn để chuẩn bị đi ăn sinh nhật với mấy đứa bạn. Buổi tiệc hôm đó quả thật rất tuyệt, cuối cùng tôi cũng được uống bia nên say bí tỉ. Tôi loạng choạng đi về, cái Khánh bạn tôi định đưa tôi về nhưng tôi từ chối bởi tôi phải ghé mua bánh sinh nhật rồi về với mẹ. Ra khỏi của hàng, tôi men theo con đường nhỏ về nhà. Chợt, tôi thấy một viên đá hình trái tim, nó thu hút đến lạ kì. Tôi lại hay sưu tầm những cái mới lạ, không nghĩ gì liền nhặt về. Trên đường về, tôi va phải một người đàn ông cao to, tôi chưa kịp xin lỗi thì người đó đã chạy đi. Tôi ngã ngửa ra sau, hai tay chống xuống mặt đất nên chiếc vòng ngọc trên tay tôi đã bị đứt. Đó là món quà mẹ tặng tôi vào sinh nhật năm 11 tuổi nên tôi quý lắm, liền nhặt lại hạt rồi đi về. Về đến nhà, mẹ đã chờ tôi từ lâu, trên bàn đầy ắp thức ăn.

- M..mẹ, con về rồi! -Tôi hơi say, nói lắp bắp với mẹ.

- Con về rồi. Con uống bia à? Còn tỉnh không? Hay thôi con vào giường ngủ đi, mẹ mang nước cho uống nhé?

- Thôi ạ, con vẫn còn tỉnh, mẹ chờ con vào tắm rồi ra với mẹ nhé ạ.

Nói xong, tôi đặt bánh lên bàn rồi đi thẳng vào phòng vệ sinh để tắm. Không hiểu sao khi tắm, tôi cứ có cảm giác ai đó đang nhìn mình, nhưng chắc do say nên mới vậy. Tôi tắm xong liền ra với mẹ. Mẹ hỏi tôi liên tục những câu hỏi hằng ngày, tôi thấm mệt nên cũng trả lời cho có và ăn thật nhanh. Tôi thắp nến, cùng mẹ ăn nốt chiếc bánh kem. Vậy là ngày sinh nhật của tôi đã sắp trôi qua, thật vui và yên bình.

Ba giờ sáng, tôi chợt tỉnh giấc. Cảm giác cả người nặng trĩu, không thể cử động được. Tôi đã bị bóng đè, nhớ mấy lời trên mạng rằng khi bị đè thì hãy nhẩm đọc: “Nam mô A Di Đà Phật” nhiều lần, tôi cũng làm theo. Được một lúc thấy cả người nhẹ nhõm hơn, tôi an tâm phần nào. Tôi định mở mắt bật đèn dậy uống nước thì chợt nhìn thấy có bóng đen đứng trước đầu giường tôi, nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi rùng mình, nhắm tịt mắt lại. Tôi cảm nhận được nó đã gần tôi hơn, tiến thẳng đến và nhìn vào mặt tôi. Tôi sợ hãi, không biết làm gì, cố chịu đựng và niệm phật liên tục. Tôi lại chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Thật may vì khoảnh khắc ấy trôi qua thật mau, nhưng giờ nghĩ lại tôi vẫn thấy sợ. Cái tôi sợ không phải là bị bóng đè, mà tôi sợ khuôn mặt của cái bóng ấy: tôi thấy mờ mờ là khuôn mặt với những vết bầm, máu chảy từ khoé mắt, hai bên hốc mắt sâu, phần da mặt thối rữa cả đi. Dù chỉ thấy trong khoảnh khắc rất ngắn nhưng nghĩ lại đến giờ tôi vẫn còn ám ảnh. Tôi không dám kể mẹ, sợ bà lại nghĩ nhiều, với tôi thấy chuyện cũng không nghiêm trọng lắm, cố quên đi là được.

Hôm nay là thứ bảy, tôi được nghỉ, ngày mai mới bắt đầu đi làm thêm. Tôi định năm sau sẽ ra ở riêng, ở kí túc xá cũng được, vì vậy tôi phải cố vừa học vừa kiếm tiền trả tiền học và tiền nhà. Tôi không muốn phụ thuộc vào mẹ, bà cũng bắt đầu có tuổi, không thể để bà quá vất vả được. Tôi định bụng hôm nay sẽ rủ cái Khánh và Dương đi xem phim, lâu rồi chúng tôi không đi chơi. Tôi liền bật dậy, vệ sinh cá nhân và xin phép mẹ. Mẹ thấy tôi đã ổn hơn, bà yên tâm phần nào. Ăn sáng xong, tôi ra phòng khách xem tin tức. Hai đứa kia phải 9 giờ mới đến, còn một tiếng nữa nên cứ thảnh thơi thôi. Tôi ngủ gật lúc nào không hay. Trong giấc mơ, tôi thấy bóng hình của một cậu bé tầm 10 tuổi, tôi đang đuổi theo cậu bé, bầu trời đang sáng chợt tối dần, màn sương mù dày đặc che đi tất cả, tôi không thể thấy gì. Tôi cứ đi, khắp xung quanh là những bóng đen vật vù đi qua tôi. Tôi rùng mình, bỗng tôi thấy một cảnh tượng kinh dị: một cái xác bị treo cổ trên cành cây to, đầu như gần lìa khỏi thân thể, một bên bụng như bị đâm, một vết mổ kéo dài từ vết đâm đó. Máu chảy thành ròng, nội tạng ruột gan lộ hết ra, cảnh tượng thật tức tưởi. Tôi vừa nhìn đã thấy buồn nôn, tôi nhắm mắt lại, chạy ngược lại về hướng vừa đi. Tôi hoảng loạn, ai đó có thể cứu tôi ra khỏi đây được không?

- “Nam, Nam..con!”

Tôi bật dậy, toát mồ hôi lạnh. Mẹ gọi tôi dậy, tôi thấy vẻ mặt bà hoảng hốt nhìn tôi. Thật may, bà đã cứu tôi khỏi giấc mơ ấy.

- Con làm sao mà toát nhiều mồ hôi thế này?

- Con gặp ác mộng thôi mẹ ạ. Chắc do dạo này học hành áp lực, không sao đâu mẹ.

- May quá, làm mẹ hết hồn. Mẹ gọi mãi con mới dậy, tưởng con có mệnh hệ gì chứ!

- Con xin lỗi ạ. À mẹ, mấy giờ rồi ạ?

- Bây giờ là một giờ chiều rồi.

- Ôi chết, con rủ bạn con 9 giờ đi xem phim.

- Nãy bạn con có đến, thấy con ngủ nên bảo mẹ rời vào bốn rưỡi chiều nay rồi. Thật là, con làm mẹ lo lắm đấy.

- À vâng, con cảm ơn mẹ.

Nghe mẹ nói vậy tôi an tâm phần nào. Kiểu gì chiều chúng nó cũng nói tôi một trận, nhất là cái Khánh, nó ghét bùng kèo lắm. Từ giờ đến lúc ấy còn 3 tiếng, tôi không dám ngủ tiếp, đành lướt facebook giết thời gian. Đang hóng hớt tin mới, Dương gửi tin nhắn vào nhóm của ba đứa. Tôi tò mò bấm vào xem, thì ra nó gửi chúng tôi xem một trang page dành cho những người mê tarot. Tôi quên mất, cái Dương rất mê tín, nói đến tâm linh là nó rành lắm, nó học hỏi mấy cái này còn nhanh hơn học bài trên lớp.

- Lại nữa hả Dương? Mày gửi cái khác đi được không trời! Khánh nhắn trong nhóm.

- Hehe, cho tao gửi ké tí, t chia sẻ trang này là được một buổi xem tarot free đó.

- Còn ba mươi phút nữa đến giờ đi đó nhé. Đứa nào đến muộn là bao bỏng nha.

- Haha, thế thì thằng Nam bao là cái chắc.

- Thôi đi, lần này tao không ngu mà đi muộn nữa đâu.

- Nhớ đấy. Dương nhắn kết thúc.

Nhắn chúng nó xong, tôi vào phòng chỉn chu lại chút. Tôi định thay quần thì nhớ ra, cái quần hôm qua tôi mặc có chiếc vòng bị đứt. Tôi vội lao như bay vào rổ quần áo. May quá, quần còn đây. Tôi lấy chiếc vòng cùng mấy hạt ngọc ra, cất gọn vào một chiếc hộp nhỏ để trên bàn. Khi nào rảnh, tôi sẽ xâu lại chúng. Chuẩn bị xong xuôi, tôi lên đường đi đến trung tâm thương mại. Tôi phải gửi xe dưới hầm, lí do tôi ít đi trung tâm thương mại cũng bởi tôi lười gửi xe. Lên đến rạp xem phim, tôi đã thấy Dương và Khánh đứng chờ tôi.

- Tao nói rồi, nó lại đến muộn nhất kìa.

- Có muộn đâu, tao đến vẫn đúng giờ nhé, chẳng qua không ngờ chúng mày lại đến sớm trước đâu.

- Bọn tôi đến từ lúc nhắn ông rồi ông nội ạ. Thôi, thua thì mua bỏng chứ sao.- Dương hớn hở bảo tôi.

Vậy là tôi phải bao bỏng nước cho chúng nó. Phim hôm nay cũng không hay lắm, đó là phim hài tình cảm, không phải gu tôi, nhưng xem cũng được. Ra khỏi rạp, bỗng cái Dương thấy một anh nhân viên đúng gu nó, nó kéo tôi lại, nói:

- Ê Nam, mày ra kia xin infor hộ tao đi.

- Ơ mày xin lại bảo tao?

- Tao con gái ngại lắm!

Tôi chưa kịp phản ứng, nó liền đẩy tôi đến chỗ anh ấy.

- A..anh ơi, em hỏi cái này được không ạ?- Tôi bối rối mở lời.

- Em hỏi đi.

- Anh có thể cho em xin facebook hoặc insta được không ạ?

- Hả em nói gì? À..à đ..được.

Bị một câu hỏi bất ngờ, chắc anh ấy đang hiểu lầm tôi mất.

- Em hỏi cho bạn em, nên anh đừng hiểu lầm nhé ạ..

- À vậy à? Anh hơi hụt hẫng đấy nhé, tưởng được trai đẹp xin infor chứ.

- Ơ thế anh…

- Đúng rồi. Có gì liên lạc lại với anh cũng được nhé.

- Vâng em cảm ơn ạ.

Tôi ngại ngùng chạy về phía hai đứa bạn luôn. Tôi chưa dám come out, cả Khánh và Dương tôi cũng chưa cho chúng nó biết. Lần này gặp được người cùng xu hướng giới tính, tôi có chút vui và tự tin hơn.

- Đây nhé. Nhưng mà anh ấy không thích con gái đâu.

- Hả gì cơ? Thế mày đưa tao làm gì? Khóc nha trời, tìm được người đúng gu thì lại không thích mình.

- Haha mày không có duyên với tình yêu rồi. Khánh nói thêm vào.

- Thôi đi, đi uống với tao đi cho hết buồn.

- Thôi tao xin, tao phải về đây.

- Ơ mày về sớm thế Nam?

- Còn đống việc đang chờ tao kia kìa, với mai tao bắt đầu đi làm thêm nên phải giữ sức chứ. Mai phải đi sớm hơn cho tốt.

- Ồ, chúc bạn may mắn. Với tính của mày thì kiểu gì mai cũng muộn thôi.

- Mày không nói không ai bảo mày câm đâu Khánh. Thôi tao về đây, bái bai.

Tôi liền xuống hầm lấy xe để về nhà. Xe tôi để hơi sâu, đang định leo lên xe thì bỗng một cái bóng vụt qua tôi. Tôi rùng mình. Tôi thấy lạnh cả gáy, vội leo lên xe phóng về luôn. Tôi chỉ muốn về nhà thật nhanh, không biết tại sao tôi lại có cảm giác bất an đến vậy. Về đến nhà, mẹ tôi thấy tôi vội vàng vậy liền hỏi:

- Con làm gì mà chạy ghê thế?

- Con có việc gấp thôi ạ.

Tôi đánh trống lảng, vội chạy vào phòng tắm để rửa mặt. Nước mát giúp tôi tỉnh táo hơn. Tôi bình tĩnh lại, nghĩ bụng bản thân dạo này áp lực quá nên mới vậy. Tôi liền ngồi vào bàn, soạn nốt bài thuyết trình cho buổi học vào thứ hai. Mai tôi còn phải đi làm thêm nên sẽ không thức muộn. Chắc do làm bài hơi mệt, tôi gục đi lúc nào không hay.