Duyên Số

Chương 3: Giấc mơ



Tôi lại mơ, lần này tôi đang đứng trước một căn nhà trông như từ một thế kỉ trước. Đó là một căn nhà lớn, hai chiếc cột gỗ to khắc hình rồng, mái làm bằng ngói đỏ. Tôi bất giác đi vào trong căn nhà. Bên trong đang tổ chức một nghi lễ nào đó. Khắp xung quanh căn nhà là đèn lồng đỏ, trước mắt tôi là một chiếc bàn thờ rất to, bên trên có tấm hình của một chàng trai trẻ. Tôi thấy rất quen, nhưng không rõ lắm. Giờ tôi mới để ý, bản thân tôi đang mặc một chiếc áo dài đỏ, hoạ tiết hoa được thêu bằng chỉ vàng trông rất đẹp. Tôi tiến gần lại bàn thờ, ngồi xuống cạnh một cái gì đó. Bỗng có tiếng người nào đó vang lên:

- Đã đến lúc làm lễ. Mời chàng dâu đứng trước chú rể. Cởi khăn.

Một người phụ nữ già cởi khăn cho tôi. Trước mắt tôi là cảnh tượng khiến tôi càng thêm sợ hãi. Bản thân tôi đang phải gả cho người chết. Đây là một buổi lễ minh hôn. Hình ảnh trước mắt tôi là một hình nhân bằng gỗ đang mặc bộ đồ chú rể màu đỏ sẫm.

- Nhất bái thiên địa.

Người phụ nữ già kia ấn đầu tôi cúi xuống, mặc cho tôi vùng vẫy để thoát ra.

- Nhị bái cao đường.

Người phụ nữ lại ấn đầu tôi hai cái.

- Phu thê giao bái.

Lần này, tôi gập đầu trước con hình nhân kia. Xong, những người đàn ông cao to liền mở quan tài, bên trong là cái xác của một cậu trai. Mùi thối rữa bốc lên, tôi sợ hãi muốn bỏ trốn nhưng không thành. Hai người đàn ông nhấc tôi lên, đặt tôi vào quan tài cạnh xác chết kia. Mọi thứ bỗng trở nên tối sầm lại. Tôi cảm nhận được, dưới chân tôi là một cái bóng đen đang đè lấy tôi. Nó bắt đầu trườn lên trên người tôi, tay nó sờ soạn khắp người tôi. Tôi rùng mình, cảm thấy vừa nhột vừa khó chịu, muốn đẩy ra nhưng không được. Bỗng có tiếc nói văng vẳng bên tai tôi:

- Tớ tìm thấy cậu rồi! Chúng ta thành thân rồi nè. Đêm nay sẽ là đêm tân hôn đầu tiên đó.

Nghe vậy, tôi càng thêm rối não, không hiểu nó đang nói gì? Nó biết tôi à? Sao tôi lại không biết nó nhỉ? Chưa kịp nghĩ xong, tôi đã thấy áo mình bị lột hết ra, cậu ta đã hôn tôi một cái, rồi trườn xuống cổ, đến phần ngực tôi. Tôi thấy lạ lắm, tôi cũng thấy khó chịu khi không biết ai đang làm gì mình. Này khác gì bị xâm hại? Tôi muốn thoát khỏi đây, tôi cố gắng để bản thân tỉnh giấc.

*Bụp

Tiếng cốc vỡ vang lên. Tôi giật mình tỉnh dậy, thấy bản thân vẫn đang bò ra bàn. May quá, tôi trở về hiện thực rồi. Mẹ tôi nghe tiếng động liền chạy sang phòng tôi. Bà hoảng hốt:

- Nam, con lại làm sao nữa vậy? Sao lại làm cốc vỡ thế kia?

- Con không cẩn thận nên lỡ khua tay trúng thôi ạ. Mẹ về phòng đi, con xin lỗi, con sẽ dọn ngay.

- Mẹ thấy dạo này con lạ lắm, chắc do lần trước uống bia nên không quen đúng không? Giờ cứ lờ đờ bất cẩn thế này.-Mẹ thở hắt ra, nói với tôi

Nói xong, bà trở về phòng. Tôi nhẹ nhõm, thở dài. Thật may, cũng nhờ chiếc cốc ấy mà tôi trở về được với hiện thực. Giờ là năm giờ sáng. Chỉ còn hai tiếng nữa là đến giờ, tôi nhanh chóng thu dọn đống thuỷ tinh vỡ rồi vệ sinh cá nhân. Tôi không dám ngủ nữa. Tôi đành lướt facebook, thấy lời mời kết bạn của anh nhân viên hôm qua. Quả thật, hôm qua về tôi liền lao vào làm nốt bài tập nên không online. Tôi liền đồng ý kết bạn với anh, dù bản thân chấp nhận hơi muộn. Thời gian trôi qua nhanh thật, tôi thay đồ và chuẩn bị đi làm. Mẹ đã chuẩn bị sẵn đồ ăn sáng cho tôi để trên bàn. Tôi ăn vội, bắt xe buýt để đến chỗ làm bởi cửa hàng tiện lợi chỗ tôi làm để xe không an tâm lắm, hay có các vụ trộm cắp. Từ nhà tôi ra chỗ làm khoảng 20 phút, đến nơi cũng đã là 6 giờ 50. Tôi chạy vội vào cửa hàng.

- Em chào chị ạ. Em là nhân viên mới, hôm nay là buổi đầu tiên nên mong chị giúp đỡ ạ.

- À chào em. Buổi đầu đến sớm vậy là tốt. Mà em làm ca ngày vào mỗi chủ nhật thôi đúng không?

- Vâng ạ.

- Ò được rồi, giờ em bắt đầu làm việc luôn nhé. Em hãy bê thùng nước này ra kệ đằng kia và xếp lên nha.

- Vâng ạ.

Vậy là buổi đầu làm việc trôi qua rất êm đềm. Tôi lê bước về nhà sau một ngày làm việc mệt mỏi. Cuối cùng cũng về đến nhà. Cả người tôi mệt nhừ, không muốn làm gì nhưng phải đi tắm đã. Tôi cởi đồ ra chuẩn bị tắm thì bỗng thấy phần cổ và ngực có vết bầm. Tôi đã va vào cái gì chăng? Không nghĩ nhiều nữa, tôi liền tắm luôn. Tôi nằm bệt ra giường, lần này tôi sẽ đặt báo thức thật to để mai còn dậy đi học. Một phần là bởi, lỡ tôi có kẹt trong giấc mơ… Mà thôi, mong hôm nay tôi sẽ không sao.

Nhưng trời thật trớ trêu, tôi lại mơ. Lần này tôi đang chạy ra khỏi một khu mộ. Đây là nghĩa địa chăng? Nhưng tại sao tôi lại ở trong đây? Quay đầu về phía sau, tôi giật mình, nguyên một đám “người” đang bay về phía tôi, người thì mất đầu, người mất mắt, người bị khâu miệng,… trông tất cả thật thảm thiết. Tôi sợ hãi bỏ chạy mà không để ý phía trước cũng có một đám “người” như vậy đứng trước mặt tôi. Tôi bị bao vây, không đường nào thoát được. Họ bắt đầu lao tới tôi, trong đám họ có người nói:

- Bắt lấy nó! Chúng ta mất cái gì, lấy của nó mà bù vào..hahaa..

Tôi rùng mình. Vậy khác nào bảo giết quách tôi đi cho xong. Tôi hô hào kêu cứu nhưng có lẽ không tác dụng. Họ lại gần tôi hơn, khi chúng định nhảy bổ vào tôi thì một bàn tay đưa ra, nắm lấy tay tôi bỏ chạy. Tôi chưa kịp định hình, định quay lại cảm ơn người đã cứu tôi thì chợt thấy: mặt cậu ta trắng bệch, gò má cao, hốc mắt đen bên trong có những con dòi, miệng bị rạch đến mang tai. Tôi kiệt sức, vừa sợ hãi vừa muốn bỏ chạy, tôi thà ngất đi cho xong.

*Tít..tít..títt..*

Tiếng chuông báo thức vang lên. Đầu tôi ong lên, đau như búa bổ. Tôi liền chạy ra uống một cốc nước mát để ổn định tinh thần. Gần giờ đi học rồi mà tôi lại như vậy, thôi phải cố quên đi mới được. Tôi bắt đầu thấy kì lạ, không hiểu tại sao dạo này mình mơ ghê như vậy. Khuôn mặt người đã cứu tôi, tôi nhớ không lầm thì đó là “người” đã đứng trước giường tôi. Tôi không biết mình phải chịu đựng như vậy đến bao giờ nữa. Tôi phải cố quên bởi hôm nay có buổi thuyết trình quan trọng. Tôi vội đi đến trường. Nhóm tôi sẽ thuyết trình đầu tiên, và tôi là người thuyết trình. Mọi thứ được chuẩn bị đầy đủ, tôi cũng đã sẵn sàng. Tưởng chừng tất cả đều ổn thoả cho đến khi tôi thấy một cái bóng ở giữa lớp, đứng đối diện với mặt tôi. Cái bóng ấy đen xì. có mái tóc dài và bết lại bởi thứ dịch màu đỏ, đôi tay nó giơ lên vẫy vẫy như đang chào tôi. Đầu nó nghiêng sang 1 bên, đôi mắt nó to, miệng nó rộng và mỉm cười với tôi một cách quái dị. Nó mở chiếc miệng rộng đó ra, để lộ ra hàm răng sắc nhọn, nó tiến thẳng tới người tôi. Mọi thứ diễn ra chỉ trong tích tắc. Tôi vội lùi ra sau, ngã khuỵ xuống, ôm đầu mà run rẩy. Thấy tôi như vậy, thầy với các bạn có vẻ lo lắng lắm. Dương và Khánh vội tiến lại gần tôi.

- Mày có sao không Nam? Sao lại bị như vây?

- M..m..mày có thấy cái gì giữa phòng nãy giờ không?

- Làm gì có gì đâu?

- Chắc mày thức khuya quá nên giờ mới sinh ra ảo giác đây à?

- Thưa thầy và các bạn, buổi thuyết trình của nhóm mình đến đây xin kết thúc, cảm ơn thầy và các bạn đã lắng nghe. Giờ em xin phép thầy để đưa Nam xuống phòng y tế ạ! Dương phát biểu để kết thúc bài thuyết trình hộ tôi.

- À ừ, các em đi đi.

Tôi phải tựa vào hai chúng nó để đi. Người tôi như không còn sức, tôi quá ám ảnh rồi, cứ tra tấn tinh thần vậy sao có thể chịu nổi? Đến phòng ý tế, cái Dương liền lấy dầu xoa hai bên thái dương cho tôi. Tôi không biết có nên nói tình trạng của mình cho chúng nó không, mà liệu chúng nó có tin tôi không? Nhưng một mình tôi không thể làm gì cả. Thật may phòng y tế không có ai, tôi liền nói với chúng nó:

- Tao có điều muốn kể với chúng mày.

- Gớm, mày giấu chuyện gì ghê lắm à?

- Từ hôm sinh nhật tao đến giờ, tao luôn gặp ác mộng. Đêm hôm sinh nhật thì bị bóng đè, mấy hôm sau cứ hễ tao ngủ là lại mơ mấy giấc mơ ma quỷ kinh dị lắm. Tao cứ nghĩ nó chỉ xuất hiện vào buổi đêm nhưng không, nãy khi tao còn đang tỉnh táo thuyết trình, tao thấy giữa căn phòng có một thứ rất ghê tởm.

Tôi tường thuật lại tất cả chuyện xảy ra với tôi cho chúng nó. Hai đứa có vẻ bất ngờ, mặt há hốc. Thằng Khánh ban đầu có vẻ không tin, nó bảo chắc do tôi thần kinh yếu nên mới bị thế. Nhưng cái Dương thì tin lắm, nó là tín đồ mê tín mà.

- Nam, tao thấy chuyện không đơn giản mà mày có thể chịu đựng được đâu. Mấy chuyện tâm linh này tốt nhất là nên giải quyết càng nhanh càng tốt. Nhưng theo giấc mơ của mày, tao vẫn thấy rối lắm, chưa rút ra được điều gì cả.

- Tao cũng thấy thế, vì vậy nên mới càng đau đầu. Tao không thể hiểu nổi chúng có liên quan gì đến nhau?

- Tao nghĩ ba bọn mình không thể giải quyết được. Tạm thời tao sẽ nhường lại cho mày buổi xem tarot vào thứ tư này nhé. Mày thử đến đó xem có ích gì không. Thà vậy còn hơi ngồi không chờ chết.

- Má cái con này, mày nói thế khác gì rủa nó. Cái Khánh giật mình nói to.

- Thôi được rồi, đành thế thôi, dù tao không thích mấy trò bói toán lắm.