Duyệt Thần

Chương 33



Đường Hinh Duyệt ăn sáng xong lại lên phòng nằm dài ra giường. Phó Dịch Thần dọn dẹp chén đĩa, lên đến nơi đã thấy cô ngủ ngon lành.

Anh lên giường nằm bên cạnh, ôm cô vào lòng. Tiếng động làm Đường Hinh Duyệt tỉnh giấc.

“Anh làm em tỉnh giấc hả?”

“Không có, anh xong rồi ạ.”

“Ừ.”

“Em thấy trong người như thế nào rồi. Còn đau không?”

Sở dĩ Phó Dịch Thần hỏi như vậy vì anh thấy nét mặt khó chịu ban sáng của cô khi xuống giường nhưng vì mẹ anh đến, Đường Hinh Duyệt vẫn phải nén cơn đau xem như không có chuyện gì xảy ra.

“Hả?”

“Bên dưới… còn đau không?”

Đường Hinh Duyệt nhíu mày: “Phó tổng à, anh có thể giữ cho em một xíu tự trọng được không?”

“Ở với anh thì không cần.”

“Em mệt, muốn ngủ.”

“Anh ôm em ngủ.”

Đường Hinh Duyệt nép vào bờ ngực săn chắc của Phó Dịch Thần, cả hai cuộn tròn trong tấm chăn lớn mà chìm vào giấc ngủ.

Đến tầm xế chiều, Đường Hinh Duyệt mới chịu rời khỏi giường. Cô vệ sinh cá nhân rồi xuống nhà đi dạo một vòng sân vườn.

Vườn nhà Phó Dịch Thần khá rộng, cây xanh và hoa đều được chủ nhân của nó chăm sóc rất chu đáo nên rất tươi tốt.

Phó Dịch Thần thức dậy xuống vườn thì thấy cô đang ngồi chơi xích đu. Anh nhanh chóng đi ra vườn, gần đến nơi liền cất giọng gọi: “Hinh Duyệt.”

Đường Hinh Duyệt nghe tiếng anh gọi liền quay đầu nhìn lại. Thấy anh, cô liền giơ tay vẫy vẫy ý muốn bảo anh đến chỗ cô.

“Anh dậy rồi ạ, mau ra đây đi.”

Phó Dịch Thần vừa đi đến chỗ cô vừa cất giọng hỏi: “Em làm gì ngoài này đấy?”

“Em ngồi chơi thôi, dù sao cũng không có gì để làm.”

“Thế có muốn đi đâu chơi không?”

Những tưởng Đường Hinh Duyệt sẽ nhảy cẩng lên vì vui sướng nhưng không, cô chậm rãi lắc đầu: “Em không đi đâu, lười lắm.”

“Thế đi bơi nhé?”

“Nhưng em không có đồ bơi.”

“Chuyện nhỏ.”

Phó Dịch Thần nhanh chóng đặt người giao đồ bơi đến cho cả hai. Biệt thự nhà Phó Dịch Thần có cả một bể bơi, phục vụ nhu cầu của cả hai ngay tại nhà mà không cần phải tốn thời gian đi đâu xa.

Rất nhanh, nhân viên cửa hàng đã giao đồ bơi đến cho Đường Hinh Duyệt. Phó Dịch Thần nhận lấy rồi đem lên phòng cho cô.

“Em thử xem.”

“Vâng.”

Phó Dịch Thần thay đồ bơi xong liền xuống hồ bơi vài vòng nhưng vẫn không thấy bóng dáng Đường Hinh Duyệt trở ra.

“Em ơi.” Phó Dịch Thần gọi lớn.

“Em ra ngay đây.”

Đường Hinh Duyệt thay đồ bơi xong trở ra đã thấy anh yên vị trong bể bơi.

“Anh không đợi em mà bơi trước rồi à.”

“Em xuống đây, nào.”

Phó Dịch Thần đưa tay đỡ người Đường Hinh Duyệt xuống nước.

Ánh nắng mặt trời buổi chiều tà dần buông xuống, hoàng hôn dần bao phủ cả một góc trời. Trong bể bơi, Đường Hinh Duyệt và Phó Dịch Thần vẫn đang bơi lội.

Được một lúc thì Đường Hinh Duyệt ngừng lại, cô dựa vào thành hồ để nghỉ ngơi. Phó Dịch Thần thấy cô không bơi nữa liền tiến lại gần. Thân hình vạm vỡ của anh dựa vào thành bể bơi để cho Đường Hinh Duyệt tựa vào. Làn nước mát lạnh khiến cho các dây thần kinh như được thư giãn hết mức, vô cùng thoải mái.

Đường Hinh Duyệt khép hờ hai mắt, dựa vào lòng ngực rắn chắc của Phó Dịch Thần, cảm giác bình yên khó tả.

Phó Dịch Thần không yên phận mà đưa tay nhích người Đường Hinh Duyệt sát vào ngực anh, ánh mắt bắt đầu trở nên xấu xa, làn môi hôn nhẹ lên vành tai nhạy cảm của cô.

“Hinh Duyệt…”

Dưới tác động của Phó Dịch Thần, cả người Đường Hinh Duyệt như có dòng điện chạy ngang, cô ngập ngừng lên tiếng: “Sao anh?”

Đường Hinh Duyệt ngây thơ không hề hay biết Phó Dịch Thần đang dần hóa sói, cô vẫn khép hờ hai mắt, dựa lưng vào người anh mà hưởng thụ.

Phó Dịch Thần hôn dọc lên cổ cô rồi mút mạnh một cái thành công để lại dấu vết trên người cô.

“Thần… ưm… anh…”

Đường Hinh Duyệt cảm thấy có gì đó sai sai, cô xoay người lại nhìn anh liền bắt gặp ánh mắt nóng bỏng của Phó Dịch Thần đang dán lên người cô liền hốt hoảng, bên dưới ngay mông lại cảm thấy có cái gì đó cứng cứng chọc vào người cô.

“Ưm… anh…”

Phó Dịch Thần cạ cạ lên mũi cô, một tay đặt ngay sau hông cô kéo tới, thành công mút lấy đôi môi đang mấp máy của Đường Hinh Duyệt.

“Dịch Thần… anh định làm gì đó? Ở đây không được.”

“Hửm? Tại sao không được?”

Đường Hinh Duyệt nhất thời không tìm ra được lý do: “Em…”

Phó Dịch Thần nào để cô có cơ hội từ chối, anh ôm lấy cô mà hôn tới tấp, nhân lúc cô không để ý liền đưa lưỡi vào trong khoang miệng cô mà càng quấy.

Bàn tay to lớn của anh ôm trọn cơ thể nhỏ nhắn của cô, anh đưa tay bóp lấy nơi mềm mại của cô. Bộ ngực mềm mại của cô bị anh kích thích, da thịt dần ửng hồng.

Phó Dịch Thần đưa tay cởi đồ bơi của cô. Đường Hinh Duyệt bị anh xoay người lại đối diện với anh. Nụ hôn sâu vừa mạnh mẽ vừa cuồng dã của Phó Dịch Thần khiến cô ngã người về sau, nức nở. Anh như một con sói bị bỏ đói mà liên tục vồ lấy con mồi, hung hăng vùi đầu vào cổ cô mà mút lấy.

“Bảo bối…”

“Thần…”

“Ở đây có được không em?”

Đường Hinh Duyệt luống cuống liên tục lắc đầu từ chối: “Không… đừng… người khác sẽ thấy mất.”

“Ở đây không có ai cả. Chỉ có anh và em mà thôi, đừng sợ.”

Quần áo bị thả trôi trên mặt hồ, cả hai thân thể trần trụi đang ôm lấy nhau làm cho nhiệt độ trong hồ tăng lên.

Phó Dịch Thần tham lam hôn lên nụ hoa, nơi đã nổi lên theo phản ứng cơ thể của cô, đầu lưỡi anh liếm vòng quanh, chốc chốc lại mút nhẹ kích thích khiến cho Đường Hinh Duyệt không ngừng rên rỉ.

“Ưm… anh…”

“Đau… anh đừng cắn.”

Âm thanh phát ra từ miệng Đường Hinh Duyệt vừa nhẹ nhàng vừa mềm mại, rõ ràng cô đang kháng cự với hành động của Phó Dịch Thần nhưng lại làm cho người ta càng thêm muốn bắt nạt cô hơn.

“Kích thích không bảo bối?”

“Hửm?”

Phó Dịch Thần liên tục thì thầm bên tai cô như đang dụ dỗ, giọng nói cũng tràn ngập tình dục, lời nói của anh khiến cho Đường Hinh Duyệt một phen đỏ mặt tía tai vì xấu hổ.

Không đợi Đường Hinh Duyệt trả lời, anh đưa tay mở rộng hai chân của cô ra. Cô bị mất thăng bằng chỉ có thể bám víu lấy người anh. Nhìn cảnh đẹp mờ ảo dưới làn nước khiến Phó Dịch Thần chỉ muốn ngay lập tức ‘yêu thương’ cô.

Bàn tay tà ác đưa xuống phía dưới thăm thò khiến Đường Hinh Duyệt bất ngờ giật mình, hai chân theo phản xạ mà khép chặt lại.

“Hic… đừng… Thần…”

“Ngoan, thả lỏng nào bảo bối.”