Duyệt Thần

Chương 34



Phó Dịch Thần vừa trấn an cô vừa thuận theo làn nước mà nâng mông cô lên cao, chậm rãi đâm sâu vào bên trong người Đường Hinh Duyệt.

“Aaa…”

Cảm giác đau đớn lại ập đến khiến Đường Hinh Duyệt nhăn mặt khó chịu.

“Đau quá… anh mau rút ra…”

“Ngoan, thả lỏng ra cho anh vào.”

Cô quá khít chặt không khác gì lần đầu là mấy nên khiến Phó Dịch Thần gặp không ít khó khăn khi đi vào trong.

Khuôn mặt xinh đẹp của Đường Hinh Duyệt đỏ bừng lên, cô không nghĩ mình cùng Phó Dịch Thần có thể làm ra chuyện này ở bể bơi, đôi môi mấp máy nỉ non rên rỉ.

Phó Dịch Thần đưa lưỡi liếm nhẹ nơi mềm mại đang đong đưa theo từng nhịp thở của cả hai.

Đường Hinh Duyệt dần thích ứng được việc Phó Dịch Thần ở bên trong cô, cảm giác đau đớn đi qua, bên dưới lại ngứa ngáy khó chịu khiến cô không ngừng uốn éo cơ thể nhưng muốn anh nhanh chóng cử động.

“Em… khó chịu… hức…”

Phó Dịch Thần nhìn thấy hành động của cô liền nhoẻn miệng cười: “Muốn sao?”

Đường Hinh Duyệt quắp hai chân vào người anh, hai tay ôm lấy cổ anh, cô vùi gương mặt đang xấu hổ vào cổ anh, nhẹ nhàng lên tiếng nũng nịu như muốn anh nhanh chóng yêu thương cô.

“Anh… mau động đi. Em… khó chịu… hức…”

Giọng nói như mèo vào của Đường Hinh Duyệt như đang gõ nhẹ vào tim Phó Dịch Thần, bàn tay anh hung hăng bóp lấy mông cô.

“Được rồi, cho em.”

Phó Dịch Thần nhanh chóng luân động nhịp nhàng, bàn tay ôm lấy bờ mông mềm mại của cô mà kích thích.

Động tác của anh quá mức mãnh liệt, lại còn đang trong bể bơi, cảm giác này là lần đầu tiên Đường Hinh Duyệt trải qua, vừa sợ hãi vừa kích thích không thôi.

Phó Dịch Thàn ôm lấy người cô đặt lên thành hồ. Anh đứng thẳng chen vào giữa hai chân cô, tư thế bày khiến anh đi sâu vào người cô hơn.

Đường Hinh Duyệt ngả người về sau đón nhận từng đợt luân động của Phó Dịch Thần. Động tác ra vào vừa nhanh vừa mạnh của Phó Dịch Thần làm cô không chịu nổi, khoái cảm ập đến khiến cô có chút sợ hãi, khóc lóc cầu xin anh.

“Á… anh chậm lại. Đừng… có nhanh như vậy… hic…”

Cả hai thân thể trần trụi buộc lấy nhau, anh mạnh mẽ cuồng dã như một con dã thú ghì sát vào cơ thể cô, âm thanh phát ra theo từng động tác va chạm của cả hai hòa vào tiếng nước càng khiến con người ta khó lòng kiềm nén được dục vọng đang bùng cháy trong người.

“Ưmmm…”

Khoái cảm ập đến cùng lúc khiến cơ thể hai người run lên, Phó Dịch Thần không hề do dự mà xuất tất cả mầm móng của mình vào bên trong người Đường Hinh Duyệt.

Đường Hinh Duyệt ngả người hết cỡ về phía sau thở hổn hển. Quả thật rất kích thích, rất mạnh liệt.

Phó Dịch Thần thỏa mãn, mỉm cười hôn lên môi cô, lại nhanh chóng bế cô lên đi vào bên trong nhà tắm.

“Á… đừng… anh em… mệt quá. Không… làm nữa… hức…”

Phó Dịch Thần đương nhiên vẫn chưa hề thỏa mãn, anh ôm lấy người Đường Hinh Duyệt dứt khoát đi vào trong mặc cho cô vùng vẫy phản kháng.

“Ngoan, chiều anh…”

Đường Hinh Duyệt há hốc miệng không thốt nên lời. Ngay lúc này có ai đánh cho cô ngất xỉu luôn được không. Quả thật, ngoại trừ là lần đầu của cô, còn lại Phó Dịch Thần đều không hề cho cô có cơ hội từ chối.

Anh đặt cô xuống, thân thể trần trụi với nhiều dấu vết của cuộc hoan ái vừa rồi hiện rõ lên mồm một trước mắt anh, lồng ngực anh áp sát vào lưng cô. Đường Hinh Duyệt cảm nhận được hơi nóng từ người anh truyền đến.

Cô quay đầu lại nhìn anh thì một đôi môi nóng bỏng đã in xuống đôi môi mềm mại của cô.

“Ừm… ưm…”

Hai tay cô bất giác bám vào vai anh mà bấu chặt.

“Thần…”

Phó Dịch Thần lại càng hăng hơn, hương vị ngọt ngào của cô khiến anh trở nên mất hết kiểm soát, tận lực mút lấy môi cô, bàn tay không yên phận mà xoa nắn hai bầu ngực của cô.

Anh là người khai phá cơ thể này của cô nên những điểm mẫn cảm trên người Đường Hinh Duyệt anh đều nắm rõ, chỉ cần một vài động tác nhẹ liền có thể dấy lên khoái cảm trong người cô, tiếng rên mê người lập tức phát ra từ đôi môi nhỏ nhắn của cô.

Phó Dịch Thần quấn hết lấy cơ thể cô không rời, nương dần theo đầu lưỡi mà trượt dài trên chiếc cổ trắng mần của cô.

Đường Hinh Duyệt vốn dĩ chẳng thể nào khống chế được dục vọng của bản thân, cô quá non nớt so với Phó Dịch Thần, cứ như vậy dễ dàng để anh làm càng trên người cô.

Cô ngửa đầu ra phía sau hít từng đợt không khí, hơi thở ấm nóng của Phó Dịch Thần phả trên cổ cô. Anh cắn nhẹ vào xương quai xanh của cô, thì thầm: “Thích không?”

Đường Hinh Duyệt không còn nghe rõ lời anh nói nữa, chỉ lắc đầu đầy khó chịu sau lại cắn răng chịu đựng khi anh đưa tay mò mẫn nơi nhạy cảm kia.

“Đừng…”

“Thả lỏng một chút, anh sẽ làm em thoải mái hơn.”

Phó Dịch Thần tách hai chân cô vòng qua eo anh, vật nam tính không chút trở ngại mà đâm thẳng vào bên trong. Từng đợt ra vào mạnh mẽ khiến đầu óc cô bắt đầu mụ mị, đôi mắt mơ màng nhìn vào không trung, miệng lại không nghe lời mà phát ra tiếng rên rỉ yêu kiều.

Anh đưa tay vuốt ve tấm lưng trần nhẵn nhụi của cô: “Nói anh nghe em có thích không? Hửm?”

Lời dụ dỗ đầy ám muội qua tai, Đường Hinh Duyệt trong cơn mê loạn mà bật ra từng tiếng: “Thích…”

“Gọi tên anh.” Phó Dịch Thần khẽ lên tiếng yêu cầu cô.

“Thần… Dịch Thần… ưm…”

Cuối cùng, Đường Hinh Duyệt cũng chịu bại trận dưới tay Phó Dịch Thần. Cô không còn đường lui, cứ thế mà cùng anh triền miên không ngừng. Chẳng biết cả hai đã quấn lấy nhau bao lâu, từng nơi trong nhà tắm đều để lại mùi hoan ái cực kì nóng bỏng. Đến lúc ngừng lại thì Đường Hinh Duyệt đã không còn sức lực, cứ như vậy mà ngã vào trong lồng ngực anh.

Người dọn tàn cuộc bao giờ cũng là Phó Dịch Thần. Anh rửa người sơ qua cho Đường Hinh Duyệt, mặc lại quần áo chỉnh tề cho cô rồi lại nhẹ nhàng mang cô lên phòng ngủ.

Cả quá trình, Đường Hinh Duyệt đều ngoan ngoãn nằm yên để cho anh làm, sức lực của cô đều đã bị anh hút cạn cả rồi.

Đối với Phó Dịch Thần thì ngày hôm nay là một ngày tuyệt vời đối với anh nhưng đối với Đường Hinh Duyệt thì không chắc. Anh đòi hỏi cô từ lúc hoàng hôn vừa buông xuống đến bây giờ cả căn nhà đã bị bóng tối bao trùm, đến cả thời gian ăn tối cũng không có, ngược lại cô còn bị anh ăn sạch sẽ.

Phó Dịch Thần nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, hôn nhẹ lên trán cô rồi lại yên phận ôm lấy thân thể nhỏ nhắn của cô, chìm vào giấc ngủ.