[EABO] Tiêm Vào Đánh Dấu

Chương 5: Tôi "mua" cậu để thắng



Tác giả: Lai Cửu

Editor: Jane

Sau 10h, đường đua chật kín người, rất nhiều người đam mê mô tô và những người xem vì cá cược cũng đã đứng kín chỗ bên ngoài đường đua.

Hàn Triệu từ chối đi cùng Lâm Nam Ức, sau khi hỏi địa chỉ thì tự mình lái xe tới.

Đến nơi rồi mới biết thế nào là vật họp theo loài, người phân theo nhóm. Ở đây bất kể là Alpha hay Omega, ai cũng đầy cá tính, ăn mặc tự do thoải mái, tóc dreadlocks là kiểu cơ bản nhất.

Thậm chí Hàn Triệu còn nhìn thấy một Omega nam trên người chỉ mặc áo gile nhỏ làm bằng dây chuyền bạc, thân dưới mặc một chiếc quần nóng bỏng(1) dài chưa đến đùi. Omega thấy Hàn Triệu đúng gu mình, liền nháy mắt với hắn, thấy vậy thái dương Hàn Triệu giật giật, xoay người quay đi tự động cắt đứt tơ tình giúp nam yêu tinh như vừa mới luyện thành hình người từ Động Bàn Tơ.

(1): Hot Pants thường là tên gọi của người Mỹ dành cho một loại quần đùi bó sát, Hot Pants có nghĩa là những chiếc quần nóng bỏng, sexy.

Xuyên qua hành lang dưới khán phòng, Hàn Triệu nhận được vô số ánh mắt tò mò, không có gì lạ khi nhiều người liếc nhìn hai ba lần, vị doanh nhân mặc âu phục mang giày da đúng là lạc nhịp với cảnh tượng này. Hàn Triệu bị nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm cảm thấy hơi khô nóng, nới lỏng cà vạt ở cổ, bước đi nhanh hơn.

Chiếc motor màu xanh lá cây huỳnh quang dừng lại trên đường đua, từ xa đã thấy Lâm Nam Ức mặc một thân áo đỏ đứng bên cạnh xe.

"Cái gì mà rối loạn vậy, xanh phối đỏ, thẩm mỹ kiểu gì mà chấn động thiên hạ…cũng may khuôn mặt đẹp trai hơn người khác." Hàn Triệu thầm nói. Mấy ngày nay đột nhiên hắn thấy cậu bé hoang dã xưa kia giờ nhìn cũng thuận mắt, lần này được ghé thăm "quê hương hạnh phúc" của Lâm Nam Ức, hắn lại cảm thấy Lâm Nam Ức cũng là một người bình thường.

"Hàn tổng!" Tay phải Lâm Nam Ức kẹp mũ bảo hiểm, tay trái vẫy Hàn Triệu, "Ở đây, ở đây! Tôi ở đây!"

Lâm Nam Ức vẫy tay với hắn, hiện trường càng nhiều ánh mắt tập trung vào hắn, làm cho vị doanh nhân của chúng ta không có chỗ trốn, xấu hổ quá chỉ muốn quay đầu bỏ đi.

Nhưng với tinh thần hy sinh bản thân để phụ vụ cho nghiên cứu khoa học, Hàn Triệu cắn răng đi về phía Lâm Nam Ức.

“Lát nữa mới bắt đầu à?" Hàn Triệu hỏi, "Cậu có dán miếng dán từ tính lên người chưa?"

"Có, tôi dán rồi, Hàn tổng yên tâm, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!" Lâm Nam Ức nghịch ngợm chào hỏi hắn, mặt Hàn Triệu đen đi.

Tay trái nửa che môi, Lâm Nam Ức tiến đến bên tai Hàn Triệu nhỏ giọng nói, "Hàn tổng, lát nữa anh ngồi ở hàng đầu tiên nha, tôi có nói với ông chủ rồi, anh có thể xem rõ hơn. Đương nhiên anh cũng có thể "mua" tôi để tối nay thắng lớn~

Bá Tổng Mặt Lạnh mặt không chút thay đổi cũng không nói gì nữa, chỉ lấy ra một thứ rất nhỏ từ trong túi tây trang, "Đội mũ bảo hiểm lên đi, để tôi dán cái này dán lên mũ bảo hiểm của cậu."

Lâm Nam Ức cầm lấy đồ vật nhỏ nhìn một chút, một mảnh mỏng manh, chỉ nhỏ bằng nửa móng tay, "Đây là cái gì vậy?"

"Camera mini loại mới nhất, bình thường được dùng trong quân sự. Nó không chỉ có thể chụp, mà còn tính toán quỹ đạo chuyển động và tốc độ di chuyển của cậu, kết hợp với miếng dán trên người cậu, dữ liệu thực nghiệm sẽ chính xác hơn.

Nói xong Hàn Triệu cầm lấy mũ bảo hiểm đang kẹp bên hông Lâm Nam Ức, đội lên giúp cậu. Sau khi đứng thẳng lên lại nhẹ nhàng đè đầu cậu xuống, Lâm Nam Ức ngoan ngoãn cúi đầu, Hàn Triệu dán camera trong tay lên phía trên.

"Được rồi đó." Hai tay Hàn Triệu cầm mũ bảo hiểm lắc lư trái phải, camera đã được dán chắc.

Máy ảnh không bị rung, nhưng đầu Lâm Nam Ức trong mũ bảo hiểm sắp bị rung đến chấn động não, "Hàn tổng, nếu không có gì, sao anh chưa buông tay xuống?

Hàn Triệu chú ý tới khuôn mặt nhỏ của Lâm Nam Ức lộ ra dưới mũ bảo hiểm, chớp chớp đôi mắt to cười nịnh nọt với hắn. Nhịn không được hắn búng trán Lâm Nam Ức một cái, sau đó kéo kính bảo hiểm xuống giúp cậu.

"Thi đấu thật tốt, tôi "mua" cậu để thắng. Bé ruồi đầu xanh."

Lâm Nam Ức nghe những lời Hàn Triệu nói với mình qua chiếc mũ bảo hiểm, cậu cảm thấy nhịp tim mình tăng nhanh lên, dường như chất tăng cường đã hoạt động trở lại.

Đối thủ của một mất một còn của cậu chiếc motor vàng chóe kia lại ở sát bên đường đua, cảm giác được chắc chắn là gã ta cố ý, hai ngày nay Lâm Nam Ức không đến thi đấu, xui xẻo thay hôm nay đến lại đụng phải tên đó, đúng là đen đủi.

Chỉ là tên đó luôn đội một chiếc mũ bảo hiểm toàn màu đen, Lâm Nam Ức còn chưa nhìn thấy mặt của gã bao giờ, nên chỉ dựa vào dáng người thì tạm thời đoán được chắc gã cũng là một Alpha.

Chiếc motor nặng nề được đưa về số 0 (N), tay ga gầm rú tung bụi mù mịt khiến ai có mặt cũng phải ngoái nhìn. Lâm Nam Ức cũng không ngoại lệ, quay cái đầu xanh nhìn qua, cậu cảm thấy đúng là một tên thần kinh khó hiểu.

Dường như đang đợi cậu nhìb qua, gã dựng thẳng ngón tay giữa về phía Lâm Nam Ức một cách khiêu khích dưới con mắt của nhiều người.

- -"Fuck!" Lâm Nam Ức chửi bên trong mũ bảo hiểm.

Nhưng động tác vô cùng khiêu khích này đã kích thích khán giả, hết tiếng reo hò lại huýt sáo, thậm chí còn hét lớn hơn nữa — "Giết gã đi! Nếu là Alpha, thì mau giết gã ta đi!"

Hàn Triệu không ngồi ở hàng ghế đầu vì quá đông đúc, hắn chọn ngồi hàng sau vì thói ở sạch và vì nghiên cứu khoa học. Đã chứng kiến ​​toàn bộ quá trình này hắn nhíu mày, cảm thấy tên kia quá kiêu ngạo.

Chẳng mấy chốc cuộc đua bắt đầu, ánh mắt Hàn Triệu dán chặt vào bóng xe xanh lá huỳnh quang.

Tốc độ rất nhanh, Lâm Nam Ức đã bỏ lại những chiếc xe khác ngay khi lao ra. Nhưng chiếc motor màu vàng chóe kia lại nhanh chóng kẹp lấy, nó biết tận dụng lợi thế của mình, bởi vì thân hình xe của gã to lớn hơn xe của Lâm Nam Ức nên khi ép khúc cua, gã đã gắt gao kẹp Lâm Nam Ức từ vòng ngoài, làm cho Lâm Nam Ức phải dùng một góc thấp hơn đệm lên phía trước.

Ngay cả Hàn Triệu cũng có thể nhận ra rằng tên này đã cố ý làm như vậy, còn có chút nghi ngờ người này đã chơi đùa quá mức, kẹp người khác qua khúc cua là hành vi rất nguy hiểm, không cẩn thận là xe banh người nát, tứ phía vang lên tiếng mắng chửi, đều đang chửi chiếc motor vàng chóe kia không biết xấu hổ.

Nhưng ngay sau đó, Hàn Triệu nhận ra rằng xe của Lâm Nam Ức đã lảo đảo ra bên ngoài một cách kỹ thuật sau khi rẽ vào góc cua, motor vàng chóe không kịp né tránh, bô xe đâm trực diện vào đường đua, cả người dẫn xe lật nghiêng trên mặt đất. Khi gã đứng dậy đỡ xe lên, mấy chiếc xe phía sau đều liên tiếp vượt qua.

- -Đột nhiên mọi người ai nấy cũng vui mừng, rất nhiều tiếng la ó trên sân. Hàn Triệu cũng bị bầu không khí này lây nhiễm, âm thầm sung sướng.

Không phụ kỳ vọng Lâm Nam Ức lại là số 1, còn Hàn Triệu cũng được thả lỏng. Sau khi về đích, Lâm Nam Ức cởi chiếc mũ bảo hiểm màu xanh lá cây xuống, bóng lưng tiêu sái lại cao ngất, vô tình kéo luôn bím tóc lên để lộ miếng dán ngăn cách sau gáy.

Có lẽ vị trí số 1 làm cho Lâm Nam Ức được chiếu rọi hào quang của nhân vật chính, Hàn Triệu liếm liếm răng, cảm thấy lúc này Lâm Nam Ức thật có mị lực.

"Đua cũng hay lắm." Hàn Triệu bước tới nói, "Có phải trước kia cậu thường xuyên thắng đúng không?"

"Ờ, trước khi chiếc motor vàng chóe tổ bố đó đến thì tôi thường hay là quán quân, nhưng sau đó thì thường hay chia 50-50 với tên kia." Lâm Nam Ức lắc lắc mấy bím tóc vừa mới xõa xuống, nhìn Hàn Triệu nói, "Tôi cảm giác hôm nay mạnh hơn lần trước một chút, mà Hàn tổng thắng được nhiều không vậy?"

Đánh một canh bạc nhỏ cho vui, hắn thắng được 500 tệ, Hàn Triệu cuộn tờ tiền trong tay lại nhét vào túi áo khoác của Lâm Nam Ức.

"Ý của Hàn tổng là sao đây~ đêm nay anh muốn mua tôi thật sao?" Lâm Nam Ức dùng ngón trỏ chọc chọc vào ngực Hàn Triệu nửa đùa nửa thật, trêu chọc nói: "Hàn tổng, anh thẳng thắn quá đi nha, người ta..."

Lời còn chưa nói xong, lưng Lâm Nam Ức đã bị người bên cạnh hất ra, quay đầu lại mới phát hiện lại là chiếc mũ bảo hiểm màu đen quen thuộc.

"Cậu!" Lâm Nam Ức hét lên, "Cậu đi đứng kiểu gì vậy hả? Phẩm chất cũng nát lắm rồi đó!

Mũ bảo hiểm đen cũng không quay đầu lại, vờ như chưa nghe thấy gì.

Lâm Nam Ức vừa rời khỏi đường đua, còn chưa kịp thở đã bị tên này đụng phải, lửa giận sắp bùng lên. Nhưng cái nóng này bốc lên không đúng lúc, nó theo xung động đi thẳng lên trán, hơi thở rối loạn hỏa khí xông thẳng vào tim. Lâm Nam Ức chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, hai chân nhũn ra, một đường ngã thẳng lên người Hàn Triệu.

"Lâm Nam Ức!" Hàn Triệu lắc lắc người, lớn tiếng gọi tên cậu, nhưng Lâm Nam Ức chỉ cảm thấy Hàn Triệu người này vừa xa vừa gần, mơ hồ không rõ.

Cậu há miệng thở dốc định nói gì đó, nhưng dường như chất tăng cường đã tiêu hao hết sức lực, pheromone ngày càng mất kiểm soát chạy vòng vòng trong cơ thể cậu, cảm giác bồn chồn khô nóng dần thiêu đốt tinh thần cậu.

"Khó chịu quá..."

Tình hình có vẻ không ổn, Hàn Triệu không nói nhiều nữa ôm eo Lâm Nam Ức rời khỏi sân thi đấu. Đỡ cậu ngồi xuống ghế phụ sau đó chỉnh lại tư thế ngay ngắn cho cậu, nhìn Lâm Nam Ức lúc này y hệt bộ dáng đêm hôm trước

khi kỳ phát tình đến sớm.

Hàn Triệu ngồi trên ghế lái ấn nút kéo cửa xe lên, mới yên tâm xé miếng dán ngăn cách sau gáy, phóng thích pheromone vân sam Siberia vỗ về Lâm Nam Ức bên cạnh, cái người hiện giờ đã không rõ thần trí, sau khi được trấn an hơi thở của Alpha dần ổn định lại, Hàn Triệu thử thăm dò tuyến thể của mình, hơi nóng lên nhưng ít nhất pheromone không có ý đồ tỏa ra ngoài.

Khởi động xe, mở chế độ hương thơm dịu nhẹ, Hàn Triệu đã sử dụng pheromone nồng độ cao để đưa Lâm Nam Ức chìm vào giấc ngủ sâu, hắn nhìn Lâm Nam Ức đang nhắm chặt hai mắt, trong lòng nảy lên rất nhiều câu hỏi.

Mà ở một góc nào đó ngoài sân đấu, một đôi mắt đang ẩn nấp trong bóng đêm, sau khi gã nhìn theo xe của Hàn Triệu rời đi, liền phát ra một tiếng cười khẽ nham hiểm.