[EABO] Tiêm Vào Đánh Dấu

Chương 6: Anh mau cắn tôi đi!



Tác giả: Lai Cửu

Editor: Jane

Lâm Nam Ức tỉnh lại trên một chiếc giường xa lạ, còn có chút mơ hồ, chỉ khi Hàn Triệu mở cửa đi vào cậu mới hoàn toàn tỉnh táo. Hiếm khi thấy Hàn Triệu không mặc âu phục, Lâm Nam Ức nhìn một lúc mới xác định người đàn ông mặc áo ngủ tơ tằm này chính là Hàn Triệu.

"Thức rồi à, lần này ngủ rất sâu." Lâm Nam Ức đang muốn hỏi Hàn Triệu làm sao biết rõ như vậy, thì nhìn thấy hắn chỉ chỉ vào ngực.

"Đây là đâu?" Lâm Nam Ức gãi gãi bím tóc ngái ngủ hỏi, "Nhà anh à, mùi pheromone vân sam rất mạnh."

"Ừ, là nhà tôi, một trong những nguyên nhân cậu ngủ ngon là bởi vì pheromone của tôi đủ nhiều, trong tiềm thức cậu có đủ cảm giác an toàn."

Những lời nói mập mờ này, Lâm Nam Ức nghe được lại hoảng hốt. Là một Alpha thẳng tắp, bây giờ bởi vì một cái đánh dấu đặc biệt đã tạo ra sự phụ thuộc vào pheromone của một Alpha cao cấp khác, điều này rõ ràng đã phá vỡ tâm lý phòng ngự của cậu.

Hàn Triệu giơ tay nhìn đồng hồ, sau đó nói: "Lần này cậu ngủ gần chín tiếng, suýt chút nữa thuốc tăng cường đã kích phát kỳ phát tình, nhưng may mắn thay tôi đã kịp thời phóng ra pheromone trấn an, mới ngăn được pheromone của cậu tràn ra.

Lâm Nam Ức không nói lời nào, hiện tại cậu có hơi hối hận vì đã đồng ý làm tình nguyện viên. Nếu như mỗi lần thuốc tăng cường có tác dụng đều phải kèm theo kỳ phát tình, nghe có vẻ thương thân hại lực, nhưng nếu không muốn tổn thương cơ thể thì phải cần chủ nhân đã cho pheromone trấn an đánh dấu mình, lỡ như cứ kéo dài thời gian, dục vọng từ kỳ phát tình chồng chất như núi không được phát tiết, hai Alpha lại lau một cái súng cướp một cái cò(1).

(1): (擦枪走火) chỉ tai nạn hỏa hoạn khi lau súng, do đạn chưa xả hết hoặc súng dùng hết không ấn chốt an toàn nên khi lau súng vô tình kéo cò.

Hàn Triệu cũng không quan tâm đến những ý nghĩ loanh quanh lòng vòng trong đầu Lâm Nam Ức, nói như thể chuyện đó chỉ làm theo phép tắc.

"À, điện thoại của cậu đổ chuông nhiều lần, tôi có nghe giúp là em trai cậu." Hàn Triệu nói xong đi vào phòng ném điện thoại di động trên bàn cho Lâm Nam Ức.

Lúc này Lâm Nam Ức mới nhớ ra cả đêm qua cậu không về nhà, liền hỏi: "Anh nói gì với em ấy vậy? Anh có nói tôi đi làm tình nguyên viên không đó?" Cậu rất căng thẳng, sợ Hàn Triệu lỡ lời nói ra gì đó.

Chưa từng thấy bộ dáng Lâm Nam Tỷ như thế này, Hàn Triệu nhịn không được hỏi, "Sao? Cậu vất vả như vậy là vì cậu ta à?"

Lâm Nam Ức cắn môi dưới, cậu không muốn người khác hỏi về chuyện gia đình mình, nên chỉ ậm ừ hai tiếng cho qua, nghĩ thầm Hàn Triệu nên bỏ qua chuyện này đi đừng hỏi thêm gì nữa.

"Tôi cũng không nói gì với cậu ta, chỉ nói tối qua cậu uống nhiều quá nên ngủ lại nhà một người bạn." Hàn Triệu đoán trong nhà cũng có chuyện gì đó nên mới khiến Lâm Nam Ức liều mạng làm việc như vậy, nhưng liên quan đến sự riêng tư của cậu hắn cũng không hỏi nhiều, "Dậy đi ăn chút gì đó đi, rồi qua xem số liệu thực nghiệm tối qua của cậu.

Gian nan bước ra khỏi giường, Lâm Nam Ức cảm thấy khó chịu không tả nổi, bởi nơi này chứa đầy pheromone mà cậu thích.

Nhà bá tổng cũng giống con người hắn, tất cả đều là màu xám đen trắng, tầm nhìn tầng trệt rộng rãi trống trải, sàn đá cẩm thạch trải dài từ trong phòng khách đến cửa sổ sát đất. Lâm Nam Ức cắn bánh sandwich, bưng cà phê ngồi xổm trước cửa sổ sát đất sạch sẽ trong suốt, từ đây nhìn ra có thể nhìn thấy toàn bộ trung tâm thành phố.

Cậu cũng từng sống trong một ngôi nhà như vậy, đã lâu rồi cậu không được nhìn thấy khung cảnh như vầy.

Hàn Triệu ngồi ở trước bàn ăn sáng, người sạch sẽ như hắn không chịu nổi việc mang đồ ăn đi tới lui như vậy, Lâm Nam Ức ở bên cửa sổ ngắm phong cảnh, hắn ở trước bàn ăn ngắm Lâm Nam Ức.

- -Xem coi Lâm Nam Ức có làm rơi miếng bánh sandwich nào xuống đất không.

Tối qua sau khi về nhà, Hàn Triệu đã mất kha khá thời gian để xem xét lại số liệu thí nghiệm. Sự thật đã chứng minh rằng tiềm năng của Lâm Nam Ức chỉ bùng nổ trong một số trường hợp nhất định, nhằm để thúc đẩy tác dụng của chất tăng cường. Trong quá trình thi đấu, phản ứng của Lâm Nam Ức trở nên nhanh nhẹn hơn, pheromone sẽ điều động toàn thân, vỏ não hai bên hoạt động tích cực, năng lực vận động có tăng lên rõ rệt, những phương diện được tăng cường này một thứ không thể thiếu, khiến Lâm Nam Ức đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi trên đường đua.

"Ăn xong chưa?"

Lâm Nam Ức nhét phần vụn còn sót lại trong tay vào miệng, che miệng ấp úng nói rồi.

"Ừ, nhớ rửa tay, rồi đến phòng làm việc bên cạnh."

Hắn phân tích số liệu tối hôm qua cho Lâm Nam Ức nghe, cậu nghe xong như đang lạc lối trong làn sương mù, dù sao thì kết quả cũng là cậu sẽ trở nên mạnh hơn khi đua xe, nhưng cuộc sống bình thường nếu không có gì kích thích thì vẫn như cũ. Hàn Triệu đeo cho cậu một thứ giống như vòng bảo vệ cổ, nói muốn can thiệp một cách nhân tạo vào tuyến thể và pheromone, xem có thể làm cho thuốc tăng cường có phát huy tác dụng hay không.

Lâm Nam Ức có chút lo lắng, tuyến là nơi yếu ớt nhất của mỗi người, cậu chớp chớp mắt, thăm dò hỏi, "Hàn tổng, chuyện này sẽ không có vấn đề gì chứ?

"Bình thường thì không có vấn đề gì, tôi sẽ kiểm soát mức độ kích thích." Hàn Triệu mở thiết bị y tế bảo vệ cổ ra, nghiêm trang trả lời, "Đương nhiên, tình huống này của cậu không phải là tình huống bình thường."

Lâm Nam Ức không dám thở mạnh, cậu dùng cả hai tay nắm lấy vòng bảo vệ cổ, nghĩ rằng nếu có chuyện tồi tệ gì xảy ra, cậu sẽ bứt nó xuống và chạy đi.

Tuyến thể sau gáy bắt đầu có chút tê ngứa, Lâm Nam Ức cảm thấy rất dễ chịu. Hàn Triệu dùng ngón tay kiểm tra cường độ dòng điện, cảm thấy không có vấn đề gì liền ngồi trước máy tính, cẩn thận quan sát số liệu dao động.

"Các dòng kim đồng hồ đã ổn định, bây giờ tôi sẽ nâng thêm một cấp độ thử xem sao." Nói xong Hàn Triệu tăng cường độ lên.

Tăng cường độ lên, có thể cảm giác được rõ ràng như có một cái gai nhỏ đâm vào tuyến thể, nhưng còn có thể chịu đựng được.

Hàn Triệu nói, "Cậu hãy cố gắng khống chế việc giải phóng pheromone.

Lâm Nam Ức gật đầu, rất nhanh trong thư phòng đã tràn ngập pheromone bạch dương của cậu. Mặc dù Hàn Triệu là Enigma, khả năng khống chế pheromone cũng như khống chế bản thân cao hơn nhiều so với những người khác, nhưng dưới nồng độ pheromone Alpha nồng đậm như vậy, hắn vẫn cảm thấy có chút khó chịu, không nhịn được mà liếm liếm răng, muốn cắn một cái lên gáy Lâm Nam Ức, lưu lại một dấu ấn thật sự.

Lâm Nam Ức thấy hắn nhíu chặt lông mày, cho rằng Hàn Triệu khó có thể chịu đựng được pheromone của Alpha, cậu thử không phóng ra pheromone tràn ngập ý thức lãnh địa này nữa mà đổi thành pheromone trấn an nhẹ nhàng hơn một chút.

Nhưng cậu không hề biết rằng hành động này trong mắt Hàn Triệu giống như một sự dụ dỗ trần trụi. "Còn có thể khống chế tác dụng của pheromone? Hay lắm, số liệu bên này cũng đang có xu hướng tăng lên, chất tăng cường đang có tác dụng, tôi sẽ tăng thêm hai cấp độ nữa."

Lần này tăng mạnh lên hai cấp độ, có thể nghe thấy rõ ràng âm thanh của dòng điện chạy, Lâm Nam Ức cố nhịn một phút sau đó đã đổ mồ hôi đầm đìa, còn muốn làm mình phân tâm để khống chế pheromone, cậu cảm thấy mình sắp đến điểm giới hạn rồi, nhưng nhìn thấy Hàn Triệu ngồi trước máy tính cũng rất cố gắng chịu đựng, cậu nghĩ rằng chỉ cần kiên trì thêm một chút là được rồi.

"Chất tăng cường đã đạt đến đỉnh điểm hơn trước đó, Lâm Nam Ức, kết quả thí nghiệm cho thấy can thiệp nhân tạo rất khả thi... Lâm Nam Ức! "Hàn Triệu ngẩng đầu, nhìn thấy mặt Lâm Nam Ức đỏ bừng, cảm thấy không ổn, lập tức tắt thiết bị.

Dù đã tắt thiết bị, nhưng sức mạnh của chất tăng cường rất dữ dội, Lâm Nam Ức vốn còn có thể khống chế pheromone nhưng không biết vì sao giờ lại mất đi khống chế đối với nó, rất nhanh một luồn pheromone vân sam Siberia từ tuyến thể của cậu tràn ra ào ào, áp chế pheromone Alpha của cậu làm cậu vô lực chóng cự, làn sóng nóng rực không ngừng ập tới, hai mắt Lâm Nam Ức bị hun đến đỏ hoe.

Có chuyện gì đó không ổn, Hàn Triệu tháo vòng cổ của cậu ra, lập tức bế cậu ra khỏi phòng làm việc đến căn phòng tối hôm qua. Nhưng bây giờ pheromone vân sam trong phòng giống như một món đồ không thể với tới đối với Lâm Nam Ức, làm cậu càng thêm nôn nóng và đau đớn.

"Lâm Nam Ức! Cậu có nghe tôi nói không? "Hàn Triệu thấy cậu như thế, lại bắt đầu phóng thích pheromone trấn an, "Lâm Nam Ức, tôi cho cậu pheromone an ủi, cậu thấy ổn hơn chưa?"

"Đừng cho...nóng quá" Thần trí Lâm Nam Ức mơ hồ không rõ, pheromone vân sam trong cơ thể ngấm ngầm quấy phá, kêu gào muốn được an ủi nhiều hơn, chỉ có một chút pheromone sao mà gãi đúng chỗ ngứa được, ngoài miệng Lâm Nam Ức nói không cần, nhưng cơ thể lại không ngừng tới gần Hàn Triệu.

Hàn Triệu cũng không nhịn nổi, lý trí nói cho hắn biết phải nhanh chóng ra ngoài, đừng ở đây nữa. Nhưng hai loại pheromone do Alpha tiết ra không ngừng phá vỡ sự kiên trì bên trong của hắn, cuối cùng hắn nói: “Lâm Nam Ức, tôi ra ngoài gọi bác sĩ, cậu cố chịu đựng một chút! " Đây đúng là một thí nghiệm chết người, mỗi lần đều gây rối loạn pheromone của người thí nghiệm, Hàn Triệu đã bắt đầu dao động có nên tiếp tục hay không.

Lâm Nam Ức nghe xong lời này, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác mất mát to lớn, chất tăng cường đã phóng đại sự mất mát, làm cho giờ phút này cậu như đang chìm trong hố đen cực lớn, nó không ngừng cắn nuốt lý trí của cậu, cậu chỉ muốn tìm người kéo mình ra khỏi vực thẳm này.

"Không cần! Không cần...bác sĩ, đừng đi! "Lâm Nam Ức vươn tay, túm chặt quần áo Hàn Triệu bên cạnh cầu xin, "Đừng đi mà, Hàn Triệu..."

"Không cần! Không cần...anh cắn tôi đi, Hàn Triệu, anh mau cắn tôi đi!"

Cuối cùng Lâm Nam Ức cũng thốt ra những lời này, Hàn Triệu cũng sửng sốt, nhưng ngay sau đó hắn đã bị hai loại pheromone hỗn tạp trên người Lâm Nam Ức kéo mất đi lý trí còn sót lại.

Hàn Triệu giữ chặt cơ thể Lâm Nam Ức, lật người lại để lộ tuyến thể nóng bỏng, sau đó liếm liếm môi cúi người cắn xuống. Răng nanh đâm thủng làn da, pheromone vân sam Enigma cường đại theo da thịt cắn rách rót vào thân thể Lâm Nam Ức, pheromone vân sam đã lâu không nhận được phản hồi rốt cục nghênh đón sự đánh dấu chính thức của chủ nhân, chậm rãi an phận.

Lâm Nam Ức cũng phát ra một tiếng thở dài hài lòng, cơ thể và tinh thần của cậu đã có được thứ cậu thực sự muốn, bàn tay đã kéo cậu ra khỏi vực sâu đã cứu mạng và cho cậu một cuộc sống mới.