[EABO] Tiêm Vào Đánh Dấu

Chương 7: Tôi sẽ chịu trách nhiệm với cậu



Tác giả: Lai Cửu

Editor: Jane

Đã hơn nửa tiếng trôi qua kể từ khi Hàn Triệu cắn Lâm Nam Ức, hai người ai cũng không mở miệng nói chuyện trước.

Bầu không khí thật lúng túng ngượng ngùng, trong phòng hai loại pheromone đan xen dung nhập vào nhau, phảng phất trong bầu không khí xung quanh không thể tách rời nhau, ngược lại, hai chủ nhân của hai pheromone sắc mặt lạnh lùng, một người ngồi trên giường, một người ngồi trên

ghế cách xa nhau.

"Anh..."

"Tôi..."

Trong lòng hiểu rõ mà không nói ra hai người đồng thời mở miệng, ánh mắt hai người giao nhau trong ngắn ngủi lại nhanh chóng né tránh, bế tắc vừa mới phá vỡ lại rơi vào trầm mặc.

Một lúc sau, Hàn Triệu là người lên tiếng trước: "Xin lỗi, là do tôi kích động, nếu cậu cần bồi thường gì cứ nói ra."

Lâm Nan Ức cong ngón tay không biết nên làm thế nào, cậu là người đồng ý làm thí nghiệm, cậu cũnh là người ngăn cản không cho Hàn Triệu rời đi, kết quả giờ đây cậu thật sự đã bị đánh dấu.

Xiềng xích của pheromone thực sự là một bí ẩn chưa có lời giải, cho chỉ tiêm vào cơ thể một ít, nhưng một khi bước vào kỳ phát tình thì khát khao ham muốn đối với pheromone vân sam sẽ được phóng đại vô hạn, chỉ muốn nhanh chóng được đánh dấu để giải tỏa lo lắng. Nhưng theo cậu biết, cảm giác này chỉ có Omega mới cảm nhận được, sao bây giờ lại đến lượt Alpha?

Hàn Triệu thấy bộ dáng Lâm Nam Ức mặt mày ủ rũ, trong lòng cảm thấy có lẽ cậu vẫn chưa chấp nhận được việc mình bị đánh dấu. Nhưng trong sự thôi thúc, ai cũng là nạn nhân. Nói về đánh dấu tạm thời, hắn cũng bị pheromone tiêm vào mê hoặc, cộng thêm việc lúc ấy Lâm Nam Ức thống khổ mê ly cứng rắn kéo hắn lại không cho đi, đầu óc mới nóng lên miệng cắn một cái, cắn xong cảm thấy đúng là sướng thật, sau khi tỉnh táo lại hắn bắt đầu hối hận tại sao mình không kiềm chế được.

- -Hắn là Enigma, sở hữu của một tuyến thể cấp cao với khả năng kiểm soát tuyệt đối pheromone của mình, tại sao hắn lại sa ngã như vậy?

Tuy rằng Hàn Triệu nghĩ trăm lần cũng không ra, nhưng trốn tránh trách nhiệm hiển nhiên không phải phong cách của bá tổng.

Hắn nói, "Lâm Nam Ức, hay là tạm dừng thí nghiệm chất tăng cường pheromone này đi, tôi sẽ nhanh chóng tìm cách bài tiết pheromone vân sam ra ngoài hết, giảm bớt sự phụ thuộc của cậu vào pheromone của tôi. Chỉ là đánh dấu tạm thời... Nếu là Omega, đánh dấu tạm thời thường biến mất trong khoảng một tháng còn Alpha không biết sẽ mất bao lâu, nhưng trong thời gian này tôi sẽ chịu trách nhiệm với cậu cho đến khi đánh dấu tạm thời trên người cậu biến mất.

"Không tiếp tục thí nghiệm nữa sao. Lúc này Lâm Nam Ức mới ngẩng đầu lên, ngượng ngùng nói, "Nếu không tiếp tục, khi tôi đi đua xe chất tăng cường vẫn có tác dụng, tác dụng kèm theo kỳ phát tình của tôi...làm sao đây Hàn tổng?"

Đánh dấu tạm thời có thể biến mất, nhưng không biết chất tăng cường tiêm vào cơ thể có thể mất đi tác dụng hay không, nếu cứ tiếp tục như vậy, cậu sợ mình sẽ tinh tẫn nhân vong.

"Bây giờ không thể chắc chắn liệu việc bài tiết pheromone vân sam có thể làm suy yếu chất tăng cường hay không, vậy nên tôi sẽ tiếp tục theo dõi. Nếu cậu đi đua xe, tôi sẽ đi cùng cậu, sau cuộc đua tôi sẽ cho cậu pheromone trấn an, như vậy có thể ức chế sự bùng nổ của kỳ phát tình, nhưng không nên dùng cách nhân tạo để kích thích tác dụng của nó." Bề ngoài Hàn Triệu an ủi Lâm Nam Ức như vậy, thật ra trong lòng hắn cũng đang bế tắc, chất tăng cường còn đang trong giai đoạn thí nghiệm, quá nhiều biến số nằm ngoài tầm kiểm soát của hắn.

Lúc này Lâm Nam Ức mới gật đầu, cầm lòng không đậu đưa tay sờ tuyến thể sau gáy, nơi đó hiện tại có một dấu răng rõ ràng vừa mới kết vẩy. Cậu lại nhớ tới ánh mắt Hàn Triệu trước khi cắn, sắc bén dứt khoát mà nóng nảy, như thể hắn đã nhẫn nhịn rất lâu rồi, cuối cùng phòng tuyến sụp đổ, hung hăng cắn xé da thịt cậu, khiến cậu thỏa mãn cả tinh thần lẫn thể xác, trong một khoảnh khắc nào đó cậu lại muốn Hàn Triệu cứ tiếp tục như vậy đi, đừng dừng lại.

Càng nghĩ càng thấy khô nóng, Lâm Nam Ức véo đùi tự nhủ bản thân phải tỉnh táo hơn. Cậu là alpha, nhất định phải tránh xa Hàn Triệu, những ảo tưởng hão huyền về hắn bây giờ đều là do tiêm pheromone vân sam.

"Hàn tổng, vậy thì anh phải nhanh chóng tìm ra cách giải quyết đi." Cuối cùng Lâm Nam Ức cũng nói, "Vậy thời gian này chúng ta có nên giữ khoảng cách để tránh pheromone ràng buộc lẫn nhau không?"

"Ừ, cậu không có vấn đề là được, tôi chỉ sợ cậu mang theo cái này." Hàn Triệu chỉ vào gáy, tiếp tục nói, "Sẽ bất tiện, hơn nữa sau khi đánh dấu tạm thời, bên được đánh dấu sẽ rất ỷ lại vào bên kia, tuy rằng cậu là Alpha, nhưng tôi sợ rằng vẫn sẽ có ảnh hưởng."

"Ôi...điều này thật sự không quá Alpha rồi!" Lâm Nam Ức nằm xuống giường, ngửa đầu thở dài, "Nếu tôi bị đánh dấu như một Omega, tôi luôn nghĩ Alpha của riêng tôi phải làm gì he...."

"Cậu nghĩ đi, trong thời gian đánh dấu tạm thời tôi sẽ chịu trách nhiệm với cậu, cậu không cần lo lắng, chuyện này cũng sẽ không có người thứ ba biết."

Lâm Nam Ức quay đầu lại, nhìn Hàn Triệu nghiêm túc nói ra những lời mập mờ như vậy, nhưng cậu lại là người đỏ mặt trước.

- -

"Anh ba, anh biết gì chưa, gần đây anh hai đang nghiên cứu phát triển sản phẩm mới, ông nội rất coi trọng đó."

"Ừ, một sản phẩm y tế về pheromone, tổng công ty đã đầu tư rất nhiều tiền."

Hai người đang nói chuyện lần lượt là con trai Alpha nhà chú ba và chú út của Hàn Triệu, Hàn Kỳ và Hàn Thần. Hàn Kỳ chỉ nhỏ hơn Hàn Triệu một tuổi, hiện đang quản lý công ty truyền thông giải trí Quang Hòa trực thuộc tập đoàn Quang Triệu. Mà Hàn Thần còn đang học đại học, là người không biết phép tắc, nhưng ngược lại có quan hệ khá tốt với Hàn Kỳ.

"Anh ba, hình như dạo gần đây anh quen được một Omega rất xinh đẹp thì phải, khi nào thì cho em gặp mặt đây?" Hàn Thần cười tà ác, tiến đến trước bàn Hàn Kỳ nói: "Là người tên Tống Triều Ninh đó."

Hàn Kỳ không ngẩng đầu lên, gõ gõ bàn, trêu ghẹo nói: "Cả ngày em chỉ để ý đến mấy chuyện này thôi à? Không phải nói muốn trở thành người thừa kế sao? Quên rồi hả?"

"Ui trời ơi, anh đừng có mỉa mai em nữa, em chỉ buộc miệng nói bừa thôi, làm sao mà em có thể cạnh với anh và anh hai?" Hàn Thần xoay người chống lên bàn làm việc, "Anh hai, bộ anh nói làm người thừa kế dễ dàng lắm hả? Dễ gì đâu, quản nhiều gia nghiệp như vậy, mệt muốn chết luôn."

Vấn đề này cũng khiến Hàn Kỳ đau đầu nhiều năm nay, từ nhỏ hắn đã bị so sánh với Hàn Triệu, thế nhưng Hàn Triệu quá ưu tú, hắn luôn bị áp đảo. Mọi người trong nhà đều cho rằng Hàn Triệu mới là người thừa chính thức, nhưng trong lòng hắn vẫn không cam lòng, tại sao tất cả quyền lợi đều bị Hàn Triệu đoạt lấy, rõ ràng hắn đi đâu cũng có thể trở thành tiêu điểm của đám đông, nhưng chỉ cần Hàn Triệu xuất, những người khác liền không nhìn thấy hắn?

Hắn cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của Hàn Thần, mà chỉ yên lặng nói: "Chỉ khi đứng trên đỉnh núi, thì người khác mới có thể nhìn thấy.

Hàn Thần mím môi, không tỏ ý kiến,"Được rồi, em biết anh muốn nhất là cái gì mà, anh ba dù có chuyện gì em vẫn luôn ủng hộ anh, anh muốn em làm thì cứ giao phó, ai bảo anh là người đối xử với em tốt nhất."

"Ừ. Có tin tức gì mới nhớ nói cho anh biết."

Nói đến chuyện đối xử tốt với Hàn Thần, cả Hàn gia cũng chỉ có Hàn Kỳ coi trọng y. Cháu trai nhỏ nhà tài phiệt không học vấn không nghề nghiệp, mọi người ai cũng nâng y trong lòng bàn tay, cũng sẽ không trách móc hay yêu cầu y làm gì, nhưng cứ như vậy, nội tâm Hàn Thần trở nên vô cùng trống rỗng, sau đó Hàn Kỳ thường hay dẫn y đi chơi thể thao mạo hiểm, từ đây quan hệ giữa anh em ngày càng trở nên tốt hơn.

Hàn Thần biết rõ tham vọng của Hàn Kỳ, anh ba của y không phải là người hiền lành, dịu dàng và không hay tranh cãi như vẻ bề ngoài, trái lại, Hàn Kỳ là một người đàn ông lòng dạ thâm sâu.

Hắn đã chơi thể thao mạo hiểm nhiều năm như vậy, trong quá trình thử thách bản thân hết lần này đến lần khác, Hàn Kỳ đã không ngừng rèn luyện nội tâm kiên định của mình, cho dù trên đỉnh núi gió có lớn đến đâu cũng không thể ngăn cản hắn quyết tâm leo lên đỉnh.

- --

Chạng vạng, Lâm Nam Ức mang theo đánh dấu tạm thời về nhà, có chút may mắn là tuyến thể của Tiểu Nhữ bị thương, tạm thời không ngửi được mùi pheromone vân sam nồng nặc trên người cậu.

Nếu không cậu cũng không biết giải thích với Tiểu Nhữ như thế nào.

Sau gáy dán hai lớp dán ngắn cách, tháo mấy bím tóc ra, còn soi gương để xác định sẽ không bị phát hiện điều gì khác thường mới yên tâm đi tìm Tiểu Nhữ.

"Tiểu Nhữ, anh về rồi, em ăn cơm chưa?" Lâm Nam Ức gõ cửa phòng Tiểu Nhữ, nhỏ giọng nói.

Lâm Nam Nhữ nghe được, lập tức chạy tới mở cửa phòng, "Anh, anh về rồi! Em còn tưởng hôm nay anh vẫn ngủ lại nhà bạn."

"Sao anh lại yên tâm để em ở nhà một mình được. Hôm qua anh thắng trận đua, nên mời bạn bè đi ăn tối, có uống một vài ly, sau đó ngủ đến sáng vẫn chưa tỉnh. Lâm Nam Ức sờ sờ đầu Lâm Nam Nhữ, dựa theo cách nói của Hàn Triệu giải thích y.

"Anh ơi, anh đừng làm việc quá sức..." Lâm Nam Nhữ cúi đầu nắm lấy tay Lâm Nam Ức, tràn đầy áy náy, "Anh à, anh vừa phải đi giao hàng vừa đi đua xe, chính là vì chữa trị tuyến thể của em..."

"Đừng lo lắng, anh vẫn ổn mà." Lâm Nam Ức ôm Lâm Nam Nhữ, em trai còn nhỏ, còn cả tương lai phía trước, đương nhiên phải dốc hết toàn lực chữa trị tuyến thể, "Đúng rồi, anh đổi việc rồi, không đi giao nữa, tiền lương cũng cao hơn trước kia."

Lâm Nam Nhữ từ trong lòng ngực cậu ngẩng đầu lên, hỏi: "Anh, anh đổi việc hả? Làm công việc gì vậy ạ?"

"Anh làm việc ở Công ty Sinh học Quang Triệu, em đã từng nghe qua chưa?"

"Sinh học Quang Triệu? Anh, anh nghiêm túc chứ? Đó không phải là một công ty lớn sao, tất cả những người được tuyển vào đều là nhà nghiên cứu khoa học..." Lâm Nam Nhữ cho rằng Lâm Nam Ức đang nói đùa với mình, dù sao thì trình độ học vấn của anh y cũng có hạn, để lo cho y, thậm chí anh còn chưa học hết đại học.

"À, anh đang làm bảo vệ ở đó." Lâm Nam Ức chỉ thuận miệng nói qua loa lấy lệ vậy thôi, nhưng cậu không ngờ rằng điều kiện để được đi làm ở Sinh học Quang Triệu lại cao như vậy.

"À, ha ha...làm vệ cũng tốt, đỡ mệt hơn là đi giao hàng, ha ha." Lâm Nam Nhữ cười xấu hổ, vuốt tóc mình một cái, "Anh, làm bảo vệ lương có cao không?"

"Một tháng 3 vạn?" Lâm Nam Ức không dám nói quá nhiều, sợ lỡ lời.

Không ngờ con số này vẫn khiến Lâm Nam Nhữ chấn động, "3 vạn! Anh ơi, anh đi làm bảo vệ hay làm vệ sĩ vậy? Có phải ông chủ của anh có quá nhiều tiền mà không có biết chỗ nào để tiêu không vậy!"

"Không biết là có chỗ nào tiêu hay không, nhưng quả thật có rất nhiều tiền."

Lâm Nam Nhữ đứng ở đó mà không dám thở mạnh, chớp chớp mắt nhìn anh trai mình. Lâm Nam Ức sợ y suy nghĩ nhiều, tiếp tục bịa đặt, "À, thật ra ông chủ của Quang Triệu là fan của anh, thích xem anh đua xe, thường gặp gỡ nên quen biết nhau, sau đó anh đến công ty của hắn làm việc. Hôm qua sau khi đua xe, anh đã đi ra ngoài uống rượu với hắn, uống say quá nên ngủ lại nhà hắn luôn."

Lâm Nam Nhữ, "..."