Em Đem Ký Ức Gửi Vào Những Cánh Hoa

Chương 11: Ngọc nữ thật ra rất rất đáng yêu



Vu Y Ninh vừa ra ngoài về, lên phòng thay quần áo thì thấy Triệu Minh Ngọc cứ đi qua đi lại trước phòng mình.

“Cậu làm gì vậy” Vu Y Ninh đang nghĩ Triệu Minh Ngọc lại có âm mưu gì, Triệu Minh Ngọc đã chạy thẳng đến nhét chiếc hộp vào tay cô kèm với lời xin lỗi rồi chạy mất.

Vu Y Ninh sững người một lúc mới nhìn xuống tay mình, một hộp bánh kem được gói rất tinh tế “Cảm ơn nha, tôi đại nhân đại lượng chấp nhận lời xin lỗi của cậu”. Vu Y Ninh ló đầu về cầu thang nói với Triệu Minh Ngọc, giọng nói mang theo ý cười. Cô biết cái người trong nóng ngoài lạnh đang núp chỗ khúc ngoặt cầu thang.

“Ai cần cậu đại nhân đại lượng” Triệu Minh Ngọc nói xong câu này mới bước về phòng mình.

—————

“Ngọc nữ ơi, tôi vào nhá” Vu Y Ninh đang cầm sách vở trên tay nhờ Ngọc nữ chỉ dạy.

“Vào đi”

Vu Y Ninh lấy một chiếc ghế kê cạnh ghế của Triệu Minh Ngọc.

“Những vùng tôi khoanh đều là trọng điểm, nếu cậu không học nhanh đến lần đổi lớp sẽ bị tống cổ khỏi A1”

Nhất trung cứ mỗi 2 tháng sẽ sàng lọc một lần, nói là để học sinh cố gắng. Giáo viên lúc nào cũng treo trên miệng cậu “thời gian của các em không nhiều, thoáng cái sẽ đến lớp 12, sẽ đến kỳ thi cao khảo, kỳ thi quan trọng nhất đời các em”.

“Chậc, đầu tôi bị úng rồi mới chuyển đến đây” Vu Y Ninh uất ức nói một câu.

“Vu Y Ninh, cậu thông minh ra rồi, cậu biết thức thời rồi à” Triệu Minh Ngọc tỏ ra vẻ ngạc nhiên, tay lại đưa lên giả bộ quệt nước mắt “Đúng là ông trời có mắt, Vu Y Ninh vậy mà cũng có ngày này”.

“Ngọc nữ à, chắc chúng ta đánh nhau trận nữa mới được, cậu ăn nói gợi đòn thật đấy, như vậy sao kiếm bạn trai đây” Vu Y Ninh khoanh hai tay lại, lắc đầu cảm thán một câu.

“Vu Y Ninh, cậu chán sống rồi” Triệu Minh Ngọc đẩy Vu Y Ninh xuống giường, tay không yên phận chọc lét Vu Y Ninh. Hai đứa như trẻ con ấy, nói không đến 3 câu lại bắt đầu động thủ. Căn nhà lại cách âm không quá tốt Triệu Minh và Vu Lộ Tuyết ở tầng dưới còn hơi nghe thấy âm thanh hihi haha trên tầng.

Hai đứa đùa xong thì nghiêm túc ngồi vào bàn học. Đồng hồ để bàn cứ trôi một vòng lại trôi tiếp một vòng, bên ngoài càng ngày càng thưa thớt xe cộ qua lại. Vu Y Ninh vẫn đang vật lộn với đống Toán học, cô học rất khá tự nhiên nhưng cũng không giỏi đến mức vừa học kiến thức mới đã tường tận. Triệu Minh Ngọc đọc sách ở bên cạnh đã gật gù lên xuống rồi. Mặt bàn rung lên một cái, trán Triệu Minh Ngọc bị đập xuống bàn, Ngọc nữ mới tỉnh dậy.

“Cậu lên giường ngủ đi, tôi về phòng” Vu Y Ninh vừa nói vừa thu dọn sách vở.

“Ừ, không cần cố quá đâu. Tháng sau mới khai giảng mà” Triệu Minh Ngọc mơ màng nói, nhấc mông đứng dậy đi về giường.

Vu Y Ninh thu dọn xong, tắt điện rồi rời phòng Triệu Minh Ngọc. Cô muốn cố gắng hơn một chút, để rút ngắn khoảng cách một chút. Sáng nay Vu Y Ninh nghe Từ Bạch nói Bách Du Nhiên là học thần. Lớp 10 từng đạt rất nhiều giải thưởng. Trên bảng vàng thành tích treo ảnh cậu ấy, trong ảnh cậu ấy không cười, mặt không nhiều cảm xúc. Vu Y Ninh chỉ biết một chút về cậu hồi nhỏ xíu nhưng rõ ràng cậu ấy dễ cười vậy mà, tiểu ca ca ấy khóc cùng cô, lại còn đòi chia bố cho cô nữa. Tại sao bây giờ cậu ấy thay đổi nhiều vậy, tiểu ca ca đáng yêu đâu mất rồi. Nhưng thắc mắc mấy, cô cũng chưa đủ thân thiết với họ để mà bới móc bí mật người khác vì thế cô mới muốn trụ lại A1. Trên bàn vừa bày sách giáo khoa, sách bài tập, sách luyện tập. Kiến thức mới lớp 11 rất nhiều, có vài dạng bài cũng áp dụng kiến thức nâng cao lớp 10 nhưng không nhiều. Vu Y Ninh thức đêm tu tiên đến hai giờ rưỡi sáng mới đứng dậy về giường.