Em Dịu Dàng Hơn Cả Ánh Trăng

Chương 3: Lần thứ ba gặp gỡ



Chớp mắt một cái, Bạc Nguyệt Thiền đã chính thức nhập học được hai tuần.

“Thiền Thiền.” Âu Dương Lộ Khiết chọc chọc cánh tay Bạc Nguyệt Thiền, “Cậu học bài chưa? Hôm nay kiểm tra bài cũ đấy.”

“Mình học rồi nhưng không vào.” Bạc Nguyệt Thiền mếu máo, “Cực kì khó nhớ.”

“Thế cậu nhớ được bao nhiêu phần trăm rồi?”

“Miễn cưỡng lắm chắc cũng chỉ đạt bốn mươi phần trăm. Bỏ đi, thông minh như cậu không hiểu đâu.”

Quả thật Âu Dương Lộ Khiết có chút khó hiểu, nếu chăm học thì tại sao chỉ đạt được bốn mươi phần trăm, lại còn rất miễn cưỡng? Không thể nào!

Dù Bạc Nguyệt Thiền học không giỏi lắm các môn tự nhiên, nói đúng hơn là học yếu, nếu học chăm cũng phải hiểu được năm mươi phần trăm chứ?

Cô ấy nheo mắt, cẩn thận dò xét Bạc Nguyệt Thiền, “Cậu có học đàng hoàng tử tể không đấy?”

“Có mà.”

“Học như thế nào?”

“Thì là... đọc đi đọc lại nhiều lần cho đến khi thuộc thì thôi.”

“Cậu học vẹt à?”

“Thế phải học như nào?”

“Đọc kĩ lý thuyết trước rồi hãy học công thức, cậu hiểu lý thuyết rồi công thức sẽ dễ học hơn.” Âu Dương Lộ Khiết day trán.

“Khiết Khiết, cậu giúp mình lần này đi.” Bạc Nguyệt Thiền ôm tay Âu Dương Lộ Khiết nài nỉ, “Mình sẽ hậu tạ cậu đầy đủ.”

“Thiền Thiền, mình không phải lúc nào cũng giúp cậu được, lần này cậu thử tự lực gánh sinh đi. Nếu không được thì mình kèm cậu, nhé! Chứ nếu cậu cứ ỷ lại mình thì khi thi Đại học cậu biết làm thế nào?”

“Mình học không được.”

“Thì cứ xem như là kiểm tra mức độ hiểu của cậu, để xem cậu hiểu thế nào rồi mình còn giúp chứ.” Âu Dương Lộ Khiết chớp mắt, “Hơn nữa, mình nghe nói là bài kiểm tra thực lực của chủ nhiệm Lai không đơn giản đâu, chỗ ngồi còn bị xáo trộn nữa. Cậu sẽ không được ngồi cạnh mình đâu. Ngoan nhé, cố gắng lên, cậu chỉ là lười thôi chứ mình thấy cậu thông minh mà.”

“Được rồi, chỉ là kiểm tra bài cũ thôi mà, sao lại không được chứ?”

“Đúng rồi.” Âu Dương Lộ Khiết vui vẻ nhéo má Bạc Nguyệt Thiền.

...

Nói thì khí phách như thế nhưng lúc lâm trận thì Bạc Nguyệt Thiền mới biết thế nào là súng thật đạn thật.

Hoàn toàn khác so với tưởng tượng của cô.

“Sao? Ổn không?”

“Hoàn toàn không.” Bạc Nguyệt Thiền lắc đầu, uể oải gục xuống bàn, “Aaa, phải làm sao đây? Sắp kiểm tra thực lực rồi, mình sẽ không được ngồi cạnh cậu nữa.”

“Cố gắng chút đi, nếu cậu cứ đội sổ thì sẽ ngồi cạnh cái tủ lạnh biết đi của lớp mình đấy.”

“Ai cơ? Chung Tu Kiệt á?”

“Còn ai trồng khoai đất này nữa?” Âu Dương Lộ Khiết híp mắt, “Mà lát nữa học thể dục đấy, nghe bảo là học bóng rổ.”

“Mình ghét bóng rổ nhất.” Bạc Nguyệt Thiền bĩu môi, “Có cách nào để không cần học thể dục không?”

“Không đâu, cô thể dục sẽ hành cậu một trận đấy, đừng có giở trò với cô ấy.” Âu Dương Lộ Khiết trề môi, "Cậu không cần cố quá làm gì, cứ chơi đến nỗi lăn ra ngất xỉu là sẽ được cô cho nghỉ mà.”

“Khiết Khiết!” Bạc Nguyệt Thiền trợn mắt.

Chơi bóng rổ đến nỗi ngất xỉu?

Đùa nhau à?

“Hì hì, mình đùa mà.” Âu Dương Lộ Khiết cười.

“Bạc Nguyệt Thiền?”

Bạc Nguyệt Thiền và Âu Dương Lộ Khiết quay đầu về hướng phát ra âm thanh theo bản năng, nhìn thấy một nam sinh cao lớn trắng trẻo điển trai khoác vai Chung Tu Kiệt bước tới.

Bạc Nguyệt Thiền nheo mắt, âm thầm so sánh hai người con trai này với nhau, ừm, có lẽ điểm khác duy nhất cô thấy được là Chung Tu Kiệt đeo kính còn nam sinh kia thì không. Song cô lại thấy đối với mình, vẻ lạnh lùng vô cảm của Chung Tu Kiệt có gì đó hút mắt hơn hẳn.

Nhưng Bạc Nguyệt Thiền lại không quá để ý đến ấn tượng của mình, chỉ cảm thấy vì Chung Tu Kiệt lạnh lùng xa cách nên có vẻ bí ẩn thu hút hơn, hoàn toàn không nghĩ đến sau này mối quan hệ của hai người sẽ thay đổi.

“Cậu là Bạc Nguyệt Thiền đúng không?” Nam sinh khoác vai Chung Tu Kiệt tiến tới.

“À ừ.” Bạc Nguyệt Thiền gật đầu, “Cậu là...?”

“Mình là Quý Tuấn Hào, bạn của A Kiệt. Mình có nghe dì Mộ nhắc tới cậu.”

“Dì Mộ?” Bạc Nguyệt Thiền nhíu mày, ngước mắt nhìn Chung Tu Kiệt, “Mẹ cậu nói gì về mình à?”

“Ép cậu ấy nói còn khó hơn cạy miệng trai nữa.” Quý Tuấn Hào cười, lộ ra hàm răng trắng tinh, đều tăm tắp. "Mình hay sang nhà A Kiệt chơi, tình cờ nghe mẹ cậu ấy nói rằng bạn dì ấy có một cô con gái rất xinh đẹp, ngoan ngoãn lại hoạt bát.”

“Ồ.”

“Thiền Thiền, chuyện gì vậy?” Âu Dương Lộ Khiết nhíu mày. “Cậu quen Chung Tu Kiệt?”

“Lát nữa mình sẽ kể cho cậu nghe, nhé!”

“Các cậu, xuống sân học thể dục!” Lớp trưởng đứng ở bục giảng hét lên, “Nhanh lên, ai xuống trễ mình phạt chạy năm vòng quanh sân trường đấy!”

“Đi mau thôi, cậu ấy nói là làm đấy.” Bạc Nguyệt Thiền kéo tay Âu Dương Lộ Khiết chạy ra ngoài.

“Á từ từ thôi, Thiền Thiền, mình theo không kịp!”

“Không đưa à? Mẹ cậu sẽ nổi giận đấy.” Quý Tuấn Hào nhướng mày nhìn chàng trai đứng bên cạnh đứng bất động, gương mặt vẫn là vẻ vô cảm thường ngày. “Mẹ câu dặn đưa bánh đến cho Bạc Nguyệt Thiền mà.”

“Lát nữa sẽ đưa.” Chung Tu Kiệt thờ ơ đáp.

“Đưa cho khéo vào, mình nghe bảo mấy cô gái lớp bên thích cậu đấy. Người ta mà thấy cảnh cậu đưa bánh cho Bạc Nguyệt Thiền lại rắc rối to.”

“Rắc rối gì? Bọn họ thích mình chứ mình có thích họ đâu? Mà cũng có phải họ thích Bạc Nguyệt Thiền đâu?”

“Anh hai à, rắc rối là Bạc Nguyệt Thiền sẽ bị làm phiền đó, cậu không biết à? Là kiểu khủng bố tinh thần bằng mấy câu dò hỏi mối quan hệ giữa hai người đó. Dù sao thì cậu cũng không ít cô thích.”

“Mình biết rồi.” Chung Tu Kiệt lạnh nhạt đáp rồi nhấc chân bước đi.

“Ê! Hiểu thật không vậy? Hay là đáp cho có lệ vậy? Chung Tu Kiệt chờ mình.”

...

“Được rồi mấy đứa, tập trung nào.” Cô Vương dạy thể dục là một cô giáo trẻ, có lẽ bằng tuổi chủ nhiệm Lai nhưng lại nghiêm khắc hơn cô ấy gấp bội. “Hôm nay chúng ta học bóng rổ nhé.”

"Chán chết đi được, bóng rổ có gì hay chứ?” Bạc Nguyệt Thiền nhíu mày.

“Thiền Thiền.” Âu Dương Lộ Khiết giữ tay cô, “Cậu nói sẽ kể cho mình nghe mà.”

“Ờ thì...” Bạc Nguyệt Thiền ngó trái ngó phải rồi kể lại một cách vắn tắt nhất có thể cho Âu Dương Lộ Khiết, “Là vậy đó, không phải mình không muốn kể hay không coi cậu là bạn mà vì chuyện đó cũng chẳng có gì hay ho, kể ra lại khiến cậu hiểu nhầm.”

Âu Dương Lộ Khiết ôm tay Bạc Nguyệt Thiền, “Thiền Thiền, cậu nói xem, cái cậu Quý Tuấn Hào kia có bạn gái chưa nhỉ?”

“Chuyện đó chẳng phải cứ hỏi thẳng là được sao? Cứ đoán già đoán non làm chi cho mệt.” Nói đoạn, Bạc Nguyệt Thiền liền cảm thấy có gì đó không đúng lắm. “Cậu chấm cậu ấy?”

“Không có, chỉ là thấy khá thu hút.” Âu Dương Lộ Khiết vuốt cái cằm trơn bóng của mình. “So với vẻ mặt lạnh lùng của Chung Tu Kiệt thì mình thích sôi nổi như thế hơn.”

“Vậy là thích thật?” Bạc Nguyệt Thiền trợn mắt, không phải chứ? Khuê mật của cô cứ thế mà rơi vào lưới tình rồi ư? Nhanh vậy sao?

“Thiền Thiền, cậu nghĩ sao vậy?” Âu Dương Lộ Khiết khoanh tay trước ngực.

“Không có gì hết.” Bạc Nguyệt Thiền mím môi. “Thôi đừng nghĩ nữa, học thôi.”

“Mấy đứa, bây giờ mình chơi theo từng cặp nam nữ nhé!” Cô Vương vỗ tay. “Cô sẽ xếp ngẫu nhiên nha, hai bạn được bắt cặp với nhau sẽ chơi bóng cùng nhau nhé.”

“Khiết Khiết, mình muốn bắt cặp với cậu.”

“Đây là chuyện cậu có thể quyết định sao?”

“Cậu không muốn chơi bóng với mình sao?”

“Không thèm.” Âu Dương Lộ Khiết phồng má.

“Mấy đứa, nghe kĩ đây.” Cô Vương vỗ tay, “Dương Hạ An với Thiệu Tranh, Tô Cảnh với Bùi Bạch, Bạc Nguyệt Thiền với Quý Tuấn Hào, Âu Dương Lộ Khiết với Chung Tu Kiệt,...”

Bạc Nguyệt Thiền bĩu môi, “Chán thật.”

“Bạc Nguyệt Thiền!” Quý Tuấn Hào khoác vai Chung Tu Kiệt chạy đến.

“Giao Thiền Thiền cho cậu.” Âu Dương Lộ Khiết đẩy Bạc Nguyệt Thiền về phía Quý Tuấn Hào.

“Giọng điệu của cậu cứ như là người mẹ già giao cô con gái nhỏ cho con rể vậy.” Quý Tuấn Hào cười lớn.

“Cậu cẩn thận, Thiền Thiền là sát thủ bóng rổ đó.” Âu Dương Lộ Khiết cười.

“Mình sẽ chú ý.” Quý Tuấn Hào nhướng mày, “Cậu cũng nên cẩn thận đi, A Kiệt cũng không vừa đâu.”

“Được rồi hai cái người này, mình là người thừa đấy à?” Bạc Nguyệt Thiền trề môi, không bằng lòng nói.

...

“Được rồi mấy đứa, nghỉ thôi nào!” Cô Vương vỗ tay.

“Quý Tuấn Hào, cậu ổn chứ?” Âu Dương Lộ Khiết chống nạnh.

“Ổn, sao vậy?”

“Mình sợ kĩ năng ném bóng của Thiền Thiền lại bộc phát thôi à.”

Quý Tuấn Hào bật cười, “Kĩ năng ném bóng của Bạc Nguyệt Thiền quả thực rất được, cậu ấy ném rất có lực!”

Quả thật rất có lực, nhưng nhắm lại không chuẩn.

Tí nữa thì anh ta đã ăn bóng rồi.

Bạc Nguyệt Thiền đứng một bên nhìn hai người cười nghiêng ngả mà tức đỏ mặt, “Hai cậu đúng là trời sinh một cặp đấy.”

Chung Tu Kiệt đứng bên cạnh nhìn vẻ mặt của Bạc Nguyệt Thiền, khóe miệng vô thức cong lên.