Em Dịu Dàng Hơn Cả Ánh Trăng

Chương 4: Dần dần làm quen



Tiết đầu buổi chiều của lớp A2 là môn Tiếng Anh.

“Hi guys.” Cô giáo giạy Tiếng Anh là một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp, thân hình rất cân đối nhưng lại hơi lùn một tẹo, tên là Cố Nhã Ân. “How are you going?”

Cả lớp liền đồng thanh đáp lời, “I’m good.”

“Good job.” Cố Nhã Ân mỉm cười, “Did anyone in the class forget the old lesson? No? Very good. So, we will continue learning unit two.”

“Bạc Nguyệt Thiền, read the paragraph one, please.”

Bạc Nguyệt Thiền đứng lên, chậm rãi đọc đoạn văn. Giọng của Bạc Nguyệt Thiền là giọng Anh Mỹ, nghe rất êm tai. Một phần là vì cô thường nghe nhạc Âu Mỹ, nhưng phần lớn là do niềm yêu thích thể loại phim tình cảm nên cô đã rất chăm chỉ xem hết bộ phim này đến bộ phim khác. Dần dần phát âm của cô trở nên rất khá.

Mà Cố Nhã Ân cũng rất thích giọng nói của Bạc Nguyệt Thiền.

“Very good. Sit down, please.” Cố Nhã Ân thỏa mãn mỉm cười, “Paragraph two, Chung Tu Kiệt.”

....

“Mình biết vì sao cậu học kém môn Toán rồi.” Âu Dương Lộ Khiết chống má, “Vì cậu học giỏi tiếng Anh.”

Bạc Nguyệt Thiền nhíu mày, ánh mắt nhìn Âu Dương Lộ Khiết như muốn hỏi: Liên quan gì đến nhau sao?

Dường như Âu Dương Lộ Khiết cũng nhìn thấy sự nghi ngờ trong ánh mắt của cô, thong dong đáp: “Người ta nói người học giỏi tiếng Anh thường sẽ học kém Toán và ngược lại.”

“Thế Chung Tu Kiệt thì sao? Cậu ấy giỏi hết đó.”

“Chỉ là “thường” thôi, có nghĩ vẫn còn trường hợp ngoại lệ. Chung Tu Kiệt nằm trong số ít ngoại lệ đó.” Âu Dương Lộ Khiết lắc lắc ngón trỏ.

Bạc Nguyệt Thiền nhạt nhẽo “ồ” một tiếng.

Sau hai tiết tiếng Anh, Bạc Nguyệt Thiền có khoảng mười lăm phút xả hơi sau đó tiếp tục học thêm hai tiết nữa.

“Bạc Nguyệt Thiền.” Chung Tu Kiệt đút tay vào túi quần, chậm rãi bước đến. Bạc Nguyệt Thiền để ý thấy vẻ mặt anh có chút mất tự nhiên, trên tay trái còn cầm một cái hộp nhỏ.

“Cậu gọi mình có việc gì à?”

Chung Tu Kiệt đặt cái hộp lên bàn cô, nhỏ giọng nói: “Mẹ mình làm bánh cho cậu.”

Bạc Nguyệt Thiền còn chưa kịp nói cảm ơn thì anh đã nhanh chân chạy đi mất.

“Bạc Nguyệt Thiền, cậu với Chung Tu Kiệt là...” Cô gái ngồi bên trên Bạc Nguyệt Thiền đột nhiên quay xuống, ánh mắt không giấu được vẻ tò mò.

“Là bạn bình thường thôi.” Bạc Nguyệt Thiền xua tay.

“Bạn bình thường?” Cô gái nhướng mày, không tin lắm.

“Thật đấy, cậu không tin à?” Bạc Nguyệt Thiền nhăn mặt, hơi buồn cười.

“Không có, chỉ là…" Cô gái đưa tay nghịch mấy lọn tóc, vẻ mặt có chút mất tự nhiên.

"Nếu cậu thắc mắc chuyện Chung Tu Kiệt đưa bánh cho Thiền Thiền thì là cậu ấy có lòng nhân ái bao la, thấy Thiền Thiền chơi bóng rổ đến mức suýt ngất nên mới mua hộ. Nếu cậu muốn tận hưởng cảm giác được học bá cưng chiều thì cứ chơi thể thao đến mức ngất đi là được." Âu Dương Lộ Khiết búng ngón tay.

Lúc này cô gái kia mới chịu rời đi.

"Cậu nói thế nhỡ cậu ấy tin thật thì sao?"

Âu Dương Lộ Khiết nhún vai, vẻ mặt như muốn nói: Tin là chuyện của cậu ta, liên quan gì đến mình? Mình có ép cậu ta tin đâu? Mình chỉ kể thôi mà.

"Nhưng mà…" Bạc Nguyệt Thiền mấp máy môi, lời nói còn chưa kịp ra hết thì đã bị Âu Dương Lộ Khiết chặn lại.

"Cậu nghĩ cậu ấy sẽ làm thật à?" Cô ấy nhướng mày, "Cả lớp ai cũng biết cậu ấy là tiểu thư chân yếu tay mềm, đau một tí đã kêu lên rồi. Còn lâu mới dám để bản thân chơi bóng rổ đến ngất đi như thế."

Bạc Nguyệt Thiền vuốt cằm ngẫm nghĩ, Âu Dương Lộ Khiết nói không sai, cô gái kia là con gái của một gia đình khá giả, lại vốn được chiều chuộng hết mực nên chỉ cần một vết thương nhỏ xíu cũng đủ để cô ấy la toáng lên rồi.

Đúng là rất khó để người như thế có thể chơi bóng rổ đến nỗi ngất xỉu.

Nhưng nỗi băn khoăn của Bạc Nguyệt Thiền rất nhanh đã biến mất.

"Này, cậu đang nói xấu người ta đấy à?"

"Nói xấu? Mình là ai chứ? Âu Dương Lộ Khiết mình phải nói xấu người khác sao? Mình đang nói sự thật thôi. Mình đâu có quan tâm cậu ấy đâu mà nói xấu?" Âu Dương Lộ Khiết bĩu môi, "À mà cậu ấy tên gì ấy nhỉ?"

"Nhạc Phỉ Thúy." Bạc Nguyệt Thiền nhất thời á khẩu.

Cậu không nhớ tên người ta nhưng lại nhớ rõ tính cách của người ta!

Đúng thật là…!

"Đừng hỏi mình vì sao lại nhớ tính cách mà không nhớ tên. Vì tính cách của cậu ấy khiến mình khó chịu, còn tên thì không có gì đáng chú ý hết." Âu Dương Lộ Khiết nhăn mặt, "Mình rất ghét tụi con gái õng à õng ẹo, hở tí là than đau than mệt. Ngứa mắt."

"Khiết Khiết, cậu mạnh mẽ quá, yêu cậu mất rồi!" Bạc Nguyệt Thiền ôm tay Âu Dương Lộ Khiết.

"Thôi tha cho mình, mình thích con trai."

"Cậu nỡ từ chối tình cảm của mình sao?" Bạc Nguyệt Thiền chớp chớp mắt.

"Đừng tỏ vẻ tội nghiệp."

"Hai tiết tiếp bọn mình học gì thế?"

"Hai tiết Văn nha." Âu Dương Lộ Khiết mở điện thoại ra xem. "Chuẩn bị tinh thần bị ru ngủ đi bạn yêu."

"Đáng sợ chết mất." Bạc Nguyệt Thiền xoa xoa má.

"Ai rồi cũng sẽ phải đối diện với cô ấy thôi." Âu Dương Lộ Khiết cất điện thoại.

"Mấy đứa, vào học rồi, trật tự nào." Diệp Mã Lợi đeo túi tote bước vào.

Vừa nhắc đã đến, thiêng thật.

Bạc Nguyệt Thiền thầm nghĩ.

"Mấy đứa đã làm bài cô giao chưa?" Diệp Mã Lợi đẩy gọng kính.

Cả lớp học bỗng nhiên im lặng một cách đáng sợ.

Đối với học sinh Nhất trung, Diệp Mã Lợi là một nhân vật vô cùng đáng sợ.

Ai cũng biết Diệp Mã Lợi vốn rất khó tính, bài tập giao về nhà mà không làm thì chả khác nào tự sát vì hình phạt của Diệp Mã Lợi rất đáng sợ.

Chỉ khi có lý do chính đáng mới không bị phạt.

Nhưng tính đến hiện tại chưa có ai có thể tìm ra một lý do chính đáng để qua mắt Diệp Mã Lợi.

Cũng vì thế mà rất ít người có đủ can đảm để không làm bài tập.

"Mấy đứa, trả lời đi chứ." Diệp Mã Lợi nhìn cả lớp, ánh mắt sắc bén như dao găm, "Hay là muốn cô đi kiểm tra từng bạn?"

"Khiết Khiết, cậu làm bài chưa đấy?"

"Mình làm rồi, còn cậu?"

"Mình còn yêu đời lắm, đương nhiên là làm rồi."

"Tốt lắm em yêu."

Cuối cùng, Diệp Mã Lợi vẫn đi quanh lớp kiểm tra từng người một.

"Chậc." Diệp Mã Lợi đứng trên bục giảng, khẽ nhíu mày, "Mấy đứa rõ ràng là làm bài khá đầy đủ, sao lại im hơi lặng tiếng như thế làm gì?"

Bầu không khí trong lớp lúc này mới dịu đi đôi chút song lại trở nên im ắng hơn khi Diệp Mã Lợi nói tiếp.

"Tuy nhiên, Nhạc Phỉ Thúy, em nói đi, tại sao lại không làm bài?"

Cả lớp đều biết Diệp Mã Lợi từ ngày đầu đã không có thiện cảm với Nhạc Phỉ Thúy do tính cách kiêu căng ngạo mạn của cô ta. Lần này lại không làm bài tập, mọi người trong lớp ai cũng thầm chúc cho cô ta tai qua nạn khỏi.



Khó khăn lắm mới hết hai tiết Văn.

"Chết mất." Bạc Nguyệt Thiền mệt mỏi nằm nhoài ra bàn.

"Tan học đi chơi đi."

"Thôi không đi đâu, sâp kiểm tra rồi, mình phải học bài mới được."

"Kiểm tra năng lực ấy hả?" Âu Dương Lộ Khiết trợn mắt, "Sao tự dưng cậu ham học thế?"

"Mình không muốn ngồi cạnh tủ lạnh biết đi đâu, lạnh lắm, mình ghét cái lạnh." Bạc Nguyệt Thiền lắc đầu nguây nguẩy.

"Hóa ra là không muốn ngồi cạnh Chung Tu Kiệt." Âu Dương Lộ Khiết xoa cái cằm trơn bóng của mình, "Thế hẹn nhau ở thư viện đi, mình giúp cậu."

"Yêu cậu nhất."

"Này Bạc Nguyệt Thiền!"

Bạc Nguyệt Thiền theo bản năng quay đầu, liền nhìn thấy Quý Tuấn Hào đang bước đến, đi sau là Chung Tu Kiệt với một khuôn mặt lạnh như băng.

"Gì thế?"

"Học nhóm đi."

Ôi trời! Trùng hợp vậy?

Âu Dương Lộ Khiết thầm nghĩ.

"Sao tự nhiên...?" Bạc Nguyệt Thiền không hiểu lắm, song lại không quá để ý đến sự trùng hợp này như Âu Dương Lộ Khiết.

"Hôm nay dì Mộ có việc nên về trễ, Chung Tu Kiệt ở nhà không có việc gì làm nên mình rủ đi học, sẵn rủ thêm hai cậu luôn." Quý Tuấn Hào cười tươi rói.

Bạc Nguyệt Thiền cảm thấy nụ cười này của anh ta không bình thường nhưng lại không biếy nó không bình thường ở chỗ nào.

"Được thôi." Âu Dương Lộ Khiết nhanh nhảu đáp.

"..." Bạc Nguyệt Thiền ngẩng đầu nhìn hai người Quý Tuấn Hào với Âu Dương Lộ Khiết, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Cứ thế mà đồng ý sao? Sao mình thấy hai người này có gì đó bất thường…

Chung Tu Kiệt một bên quan sát dáng vẻ ngây ngẩn của Bạc Nguyệt Thiền, khóe môi không tự chủ được mà cong lên.