Em, Em Là Của Anh

Chương 41: Mềm mại như nhung



Buổi chiều làm Hàng Tuyên thoải mái hơn rất nhiều.

Đại học Viên rất tốt rất đẹp, nhưng nó lại là trường của Hàng Thần, không phải của cậu.

Cậu không cách nào kiểm soát được cảm xúc tiêu cực của mình, cười lên một cái cũng cảm thấy khó chịu.

May mắn thay khi bước chân ra khỏi nhà ăn, Hàng Thần dẫn cậu đi tham quan ký túc xá trước, sau đó mới bắt xe buýt từ cổng phụ trường đại học đến trung tâm mua sắm.

Hàng Thần không giấu nổi sự hưng phấn, cậu hỏi, “Anh, anh vừa xem họ chơi game à?”

Hàng Tuyên gật đầu, cậu chỉ tùy ý nhìn một cái thôi, hình như là chơi bắn súng.

“Tối nay sau khi trở về em cũng có thể dùng laptop chơi với họ.” Hàng Thần vô cùng mong chờ, “Học kỳ 1 bọn họ đều đã mua laptop, em chỉ có thể chơi bằng điện thoại, đáng tiếc chơi bằng điện thoại sao có thể so với laptop chứ.”

Hàng Tuyên hơi mở miệng, khẽ nhíu mày, “Chơi game có tốn tiền không?”

Hàng Thần nói dối, “Không tốn. Chỉ cần tải trực tiếp trên mạng là được.”

Hàng Tuyên nhớ lại bộ dáng điên cuồng khi chơi game của bốn nam sinh kia, lo lắng nói, “Đừng phí quá nhiều thời gian với sức lực cho game, mua cho em laptop là để học tập.”

Lời lẽ cổ hủ làm cho Hàng Thần thấy phiền, từ lúc cậu cầm sách lên ngày nào cũng nghe câu nói “Học tập”, mọi thứ đều “Vì học tập”.

Hàng Thần quay đầu nhìn ngoài cửa sổ xe, có chút mất hứng, “Thi cũng đã thi đậu rồi, ai mà còn dùng sức học tập mỗi ngày chứ.”

Hàng Tuyên bị mắc kẹt trong bầu không khí này đến lúc xuống xe vẫn chưa thể bình thường trở lại.

Nhưng Hàng Thần, khi đứng trước trung tâm thương mại cao ngất ngưởng, thì cảm xúc cũng được nâng lên không ít.

Cậu mừng rỡ vỗ vỗ vai Hàng Tuyên, lấy lòng nói, “Anh, em có cố gắng học mà, nếu không học bổng sáu nghìn tệ ở đâu ra?”

Hàng Tuyên liếc cậu, vốn muốn giận dỗi một câu “Em làm mất tám nghìn tệ”, nghĩ lại vẫn là thôi đi.

“Laptop anh mua cho em, sáu nghìn tệ của em đủ để đóng học phí, phần còn lại thì để làm tiền sinh hoạt.”

Hàng Thần gật đầu lia lịa, đối mặt với thứ thèm muốn đã lâu, cậu chỉ xém chút là có thể vẫy đuôi với anh trai.

Đáng tiếc đối với sản phẩm điện tử, hai anh em đều mù mờ giống nhau.

Trung tâm to như vậy, có rất nhiều thương hiệu laptop khác nhau, lại trưng bày không theo quy luật, khiến cho khi lựa chọn còn hoa mắt hơn.

Khả năng Hàng Thần cũng biết một chút, nhưng bị nhân viên bán hàng giới thiệu không ngừng, cũng biến thành ngốc đầu to.

Cả buổi trưa, ngoại trừ choáng voáng cùng đau đầu, còn thu hoạch được một xấp tờ rơi.

Hai người có chút nản lòng, tạm thời tìm một chỗ nghỉ ngơi.

Hàng Thần không cam lòng mở tờ rơi ra, “Còn không có laptop loại này sao? Giá cả phù hợp để học tập, nhưng cấu hình đủ để chơi game?”

Hàng Tuyên thở dài, thở xong lại nghĩ ra, “Anh, anh đi hỏi Trì Uyên!”

Nói xong thì móc điện thoại ra, bấm vào WeChat, sau đó ngây ngẩn cả người.

Hai chấm định vị vốn nên cách rất xa nhau, làm sao, làm sao mà có xu hướng sắp chồng lên nhau rồi?

Một suy đoán lóe lên, tiếng tim đập càng to luôn văng vẳng bên tai.

Hàng Tuyên lập tức phóng to bản đồ, chấm định vị nhỏ tên “Trì Uyên” đang chậm rãi tới gần chỗ cậu.

Hàng Thần đang nói gì đó, Hàng Tuyên nơi nào còn nghe lọt tai.

Ngón tay cậu run rẩy gõ chữ, bàn phím giống như không còn nghe cậu sai khiến nữa, toàn sai lỗi chính tả.

Cậu thoát WeChat, đơn giản gọi một cuộc qua.

Trì Uyên không cho Hàng Tuyên phải đợi lâu, một giây đã bắt máy, “Alo?”

Hàng Tuyên đi thẳng vào vấn đề*, “Anh, anh đang ở đâu?”

*开门不见山 – mở cửa không thấy sơn

Trì Uyên mỉm cười, “Ở nhà á.”

Hàng Tuyên cắn môi, vẫn như cũ không dám giận anh, “Rốt cuộc!”

Trì Uyên khẽ cười nói, “Chắc là mười phút nữa sẽ xuất hiện trước mặt em? Tụi em đang ở lầu mấy?”

Hàng Tuyên không thể tin được, cúi đầu cầm lấy khăn quàng Cashmere che đi khuôn mặt, vì thế toàn bộ khuôn mặt đều vùi trong sự mềm mại như lụa.

===================

**Ặc ặc đi được 2/3 chặng đường rồi