Em, Em Là Của Anh

Chương 42



Hàng Thần cũng sợ ngây người, không biết ở đâu đột nhiên lòi ra anh trai trời giáng này.

Nhưng Hàng Thần chỉ đơ một chút thôi, rồi lại vẫy đuôi tới tấp với Trì Uyên ngay.

“Anh à, anh có thể giúp tụi em chọn laptop không? Em với anh trai không biết nhiều lắm, Nhìn cả buổi trưa mà vẫn còn ngốc lắm.”

Trì Uyên duỗi tay lấy tờ rơi, thuận miệng hỏi, “Cần dùng phần mềm CAD phải không?”

Hàng Thần có chút do dự, nói chuyện với Trì Uyên không dám tùy ý như anh trai cậu, cậu nhỏ giọng nói, “Ngoại trừ CAD, tốt nhất còn có thể cày game online.”

Trì Uyên hiểu được, anh cũng từng cày game khi còn ở đại học.

Nếu đây là em trai của anh, Trì Uyên có thể lập tức chọn loại máy tốt nhất sau đó đi trả tiền.

Nhưng đáng tiếc điều kiện tiên quyết* không được thành lập.

*Cần phải giải quyết trước, có nó trước thì mới làm cái khác được. (ở đây Hàng Thần phải là em trai của Trì Uyên trước thì anh mới có thể mua máy xịn cho)

Trì Uyên quay đầu nhìn về phía Hàng Tuyên, “Là em mua cho em ấy, em có yêu cầu gì không?”

Hàng Tuyên cầm lấy ghế dựa nhích nhích, nhích tới gần Trì Uyên.

“Giá năm nghìn đổ xuống, học tập là chính, chơi game là phụ.”

“Được, nghe theo em.” Trì Uyên đem tất cả tờ rơi quảng cáo cấu hình mạnh chơi game để qua một bên.

Vì thế Hàng Thần không có tiếng nói ở đây, lẳng lặng nhìn hai người đối diện đang dựa sát nhau, đột nhiên sinh ra cảm giác mâu thuẫn.

Khi cha Trì đến nhà cậu cầu hôn, cậu cũng được nghỉ đông ở nhà.

Cùng ngày cầu hôn, Hàng Tuyên liền đi theo cha Trì rồi.

Lúc đi cậu còn nói với anh, “Anh, chờ khi em tốt nghiệp đại học tìm được việc làm, sẽ trở về đón anh đi thành phố lớn.”

Mẹ cậu ở phía sau bắt được mông cậu còn xoa nửa vòng, thấp giọng hung hăng nói, “Nói bậy gì đó? Anh mày đã gả qua Trì gia, là để lo việc hương khói cho bên đó, mày kiếm nó làm cái gì?”

Nhưng cậu cảm thấy việc này không giống với dự đoán của mình.

Hàng Thần biết như vậy là không đúng, cậu hẳn nên vui mừng vì anh trai mình vui vẻ.

Cảm giác mất hứng khi ở trên xe buýt lại quay trở lại, làm cậu ức chế không chịu được.

Vùi đầu học hành cực khổ, từ vùng quê lên thành phố là cậu.

Nhìn thấy quang cảnh xa hoa nơi thành thị, mặc quần áo đẹp, sống một cuộc sống tốt là cậu mới đúng chứ.

Tại sao chỉ một cái Tết, anh trai cậu liền xoay người? Đè đầu cưỡi cổ cậu, chạy lên phía trước đuổi kịp thậm chí còn vượt qua cậu?

Hàng Thần nhìn chằm chằm anh trai còn đang cười, lộ lên lúm đồng tiền nhợt nhạt mà ngẩn người.

Laptop đã được quyết định xong, ba người đi về phía cửa hàng chuyên bán đồ điện tử.

Trong lúc chờ nhân viên bán hàng vào kho lấy máy, Trì Uyên ôm vai Hàng Tuyên, hỏi, “Em có thích không?”

Câu nói này Hàng Tuyên đã quá quen thuộc.

Cậu vội vàng phủ nhận, “Em không thích, em mua laptop làm gì.”

“Làm sao mà không được?” Trì Uyên hoàn toàn không để lời nói khẩu thị tâm phi* của cậu vào tai.

*口是心非: Nghĩa là miệng thì nói vậy nhưng tâm lại không phải vậy, ngoài miệng nói một đằng trong lòng lại nghĩ một nẻo. Lời và tâm hoàn toàn trái ngược.

“Khi về nhà hay là tôi cũng mua cho em một cái, máy tính để bàn đi, dạy cho em là được, khi biết xài sẽ thấy nó hữa dụng.”

Hàng Tuyên nói không lại anh, mạnh miệng lắp bắp, “Em không cần, em không học.”

Trì Uyên bị chọc cười, “Không được, em phải bắt kịp thời đại.”

Hàng Tuyên không từ bỏ, “Cứ để em lạc hậu đi.”

Trì Uyên không ôm cậu nữa, hai tay đút túi.

“Được rồi. Nếu em không học, tôi cũng sẽ không đặt cơm nữa.”

Hàng Tuyên lập tức bại trận, nhưng vẫn muốn mạnh miệng.

Cậu trừng mắt nhìn Trì Uyên, xem khóe miệng anh vì chơi xấu mà nín cười, nghẹn nửa ngày mới nặn ra ba chữ, “Đói chết anh!”

Hàng Thần căn bản không chen vào được lời nào.