Em Họ Trà Xanh

Chương 4



Không còn nghi ngờ gì nữa.

Trong kỳ thi cuối kỳ đầu tiên của năm cuối trung học, kết quả của Lưu Tuyết vẫn thấp.

Thứ tám mươi.

Thứ hạng này miễn cưỡng cũng tạm tạm.

Nhưng đối với Lưu Tuyết, người lần đầu tiên thi vào trường và đậu ở hạng 8 thì đó là một thảm họa.

Ngay cả cô giáo chủ nhiệm cũng không thể không đến nhà tôi sau kỳ thi.

Cả lời nói lẫn lời nói đều bộc lộ rằng Lưu Tuyết không đủ nghiêm túc trong lớp, cô ta đã hoàn toàn mất đi thái độ tích cực khi mới đến trường và không nghiêm túc trong việc học.

"Lưu Tuyết có nền tảng tốt, nếu em ấy học tập chăm chỉ thì có thể lọt vào top ba của lớp. Nhưng nếu em ấy tiếp tục như hiện tại, một ngày nào đó em ấy sẽ tự hủy hoại mình."

Cuối cùng, hiệu trưởng không khỏi thở dài.

Đối với giáo viên.

Nếu một cây giống tốt bị phá hủy trước mắt họ, điều đó còn khó chịu hơn việc họ bị cắt một miếng thịt của chính mình.

Vẻ mặt mẹ tôi cũng đầy đau khổ, sau khi tiễn cô giáo chủ nhiệm, mẹ nhờ tôi gọi Lưu Tuyết đang trốn trong phòng ra.

Tôi đứng dậy gõ cửa nhưng Lưu Tuyết không ra. Hơn mười giây sau, cô ta mở cửa vào phòng nhưng sắc mặt trông rất xấu xí, mặt đỏ bừng, vừa bước ra thì ho liên tục.

Vẻ mặt nghiêm túc của mẹ tôi ngay lập tức biến mất ngay khi bà nghe thấy cô ta ho.

"Tiểu Tuyết, con bị bệnh à?"

Lưu Tuyết lại ho hai tiếng.

Sau đó cô ta lấy nhiệt kế ở nách ra thì thấy sốt cao 38,7 độ.

"Dì ơi, con không muốn làm bài kiểm tra này tốt. Thực ra trước khi thi con đã bắt đầu phát sốt. Con cảm thấy rất khó chịu, nhưng con không muốn dì thất vọng. Đêm nào con cũng học rất muộn.”

Lưu Tuyết cuối cùng khóc đến gần như quỳ xuống.

“Dì ơi, con hứa rằng dù lần sau con có chết vì bệnh tật, con cũng sẽ nộp một phiếu trả lời hoàn hảo.”

Nghe mẹ nói vậy, cơn giận trước đó của mẹ tôi không khỏi tiêu tan. Thay vào đó, ánh mắt mẹ tôi hiện lên sự đau khổ, mẹ nhanh chóng đỡ cô ta lên khỏi mặt đất, sau đó ôm cô ta vào lòng và vỗ nhẹ vào lưng cô.

"Đứa nhỏ ngốc, có khó chịu thì cứ nói với dì. Thân thể của con sao lại không quan trọng bằng việc học? Lần này thi không tốt cũng không sao, lần sau chúng ta sẽ cố gắng."

Mẹ tôi kiên nhẫn an ủi rồi đưa tay sờ trán cô ta.

"Này, nóng quá!

"Tiểu Tuyết, nếu không có tác dụng, dì sẽ đưa con đi bệnh viện."

Lưu Tuyết nghe vậy lập tức xua tay. Sau đó, cô ta chỉ vào cuốn sách trên bàn trong phòng, với ánh mắt nghiêm túc và ngoan ngoãn:

“Chỉ là bệnh nhẹ thôi, trước đây con tự mình chữa trị ở nhà, uống thuốc cũng sẽ khỏi. Chưa kể con còn muốn làm việc chăm chỉ trong kỳ nghỉ nữa".

Nói xong, ánh mắt cô ta lại nhìn tôi.

"Chị họ giỏi thật đấy, lần này chị ấy vẫn xếp thứ bảy trong lớp, không giống em, vì bệnh mà thi kém như vậy."

Tôi cười khẩy và không đáp lại một cách ngu ngốc như trước nữa.

Tối qua cô ta vẫn còn sống sờ sờ, sáng nay khi đến trường, tôi cũng gặp cô ta trên đường. Sắc mặt cô ta cực kỳ hồng hào, ngoại trừ dưới mắt quầng thâm dày đặc nhưng tinh thần cô ta phấn chấn, không có chút nào dấu vết sốt.

Tại sao hôm nay đột nhiên lại sốt cao?

Tôi đưa mắt nhìn về phía phòng cô ta, trên bàn có một củ khoai lang nướng còn đang bốc khói. Cô ta mới lấy ra từ lò nướng nửa tiếng trước, nướng xong cô mới mang về phòng, nhưng đến giờ, ngoại trừ lớp vỏ bong tróc bên trên ra, cô ta vẫn chưa ăn một miếng nào.

Nhìn thấy ánh mắt của tôi rơi vào khoai lang nướng, Lưu Tuyết vẻ mặt hoảng hốt trong giây lát. Cô ta nhanh chóng di chuyển bước và đứng trước mặt tôi để tôi không thể nhìn vào bên trong được nữa.

Nhìn thấy điều này, tôi ngay lập tức đoán được lý do.

Nhưng tôi không chọn cách vạch trần mà quay người trở về phòng.

Tháng này tôi đã học hành chăm chỉ nhưng tôi vẫn đứng thứ bảy.

Nghĩa là những người khác cũng đang học hành chăm chỉ nên tôi khó có thể giữ được hạng bảy.

Kỳ nghỉ đông và hè thử thách lòng quyết tâm của một người.

Bạn nên tận dụng ngày nghỉ lễ này để củng cố hay chọn cách nuông chiều bản thân. Cầm bản ghi trên tay, tôi nhanh chóng có sự lựa chọn.

Trường tôi nghỉ đông rất lâu, bố mẹ đã sớm đi làm.

Cuối năm cũng cực kỳ bận rộn.

Cho nên trước tết, ba mẹ thường xuyên làm thêm giờ trong công ty. Đến giờ cơm trưa cùng cơm tối, chỉ có mỗi tôi và Lưu Tuyết.

Cô ta có tài nấu ăn rất tốt nhưng lâu rồi không nấu.

Lúc ba mẹ không có ở nhà, cô ta một là lấy điện thoại xem, hai là đi ăn uống cùng các bạn trong lớp.

Cả một kì nghỉ cô ta chỉ có vui vẻ mà ăn chơi.

Tôi ở nhà, làm hai món ăn đơn giản. Đến giờ cơm, tôi hâm lại đồ ăn, thời gian còn lại liền nằm ổ trong phòng làm đề. Dựa theo thời gian thông thường, một giờ sau bữa cơm, bố mẹ tôi đi dạo trong tiểu khu.

Tóm lại, không gặp cô ta.

Nhưng có nhiều lúc cũng sẽ bắt gặp.

"Lưu Tuyết, qua hai ngày dì mới trở về, sao con lại đi chơi bên ngoài cùng bạn học?"

Hai ngày nay mẹ không làm thêm giờ nên liền muốn trở về nhà thật nhanh. Kết quả trở về nhà mới biết, trong nhà chỉ có một mình tôi. Lưu Tuyết đi chơi gần 11 giờ tối mới về.

Lần đầu tiên, Lưu Tuyết nói rằng nàng đã có ít bạn tốt. Những người bạn đó rủ nàng đi chơi.

"Con vừa mới đến. Nếu lần nào con cũng cự tuyệt thì sau này ở trường học, con sẽ không có bạn.

Cô ta cúi đầu, từng giọt nước mắt rơi xuống sàn nhà.

Giọng nói cô ta vẫn rất uỷ khuất mà khi đó, vừa đúng lúc tôi viết xong một bài thi. Mở cửa phòng, tôi ngồi trên ghế xoa cổ thưởng thức kĩ năng diễn xuất của cô ta.

Sau đó, tôi thấy Lưu Tuyết thừa dịp mẹ tôi không chú ý mà hung tợn trừng tôi một cái. Tôi cũng trực tiếp cho cô ta một cái liếc mắt.

Sau đó, tôi không phát ra tiếng động mà nói bằng khẩu hỉnh: Có bệnh.

Lần đầu tiên, mẹ tôi chỉ nói đôi câu thôi, không nói gì nữa.

Kết quả, lần thứ hai cô ta lại bị bắt.

Lưu Tuyết vừa mở cửa nhà đã thấy mẹ tôi mặt mũi thâm trầm ngồi trên ghế. Lúc này, cô ta rất sợ, quỳ xuống trước mặt mẹ tôi và nằm trên đùi bà.

"Dì, trước đây con chưa từng thấy nhiều chuyện vui như này. Lúc trước, mẹ kế luôn khinh thường con. Bất kể có đồ chơi mới mẽ cũng sẽ không cho con thử dùng. Hôm nay là sinh nhât của bạn con, bạn ấy mời con tham gia bữa tiệc sinh nhật. Đây là lần đầu tiên con tham gia tiêch sinh nhật. Thậm chí, trước kia con chưa bao giờ nhìn thấy sinh nhật nên con rất tò mò..."

Cô ta luôn có rất nhiều lời giải thích.

Tuy nhiên, sắc mặt mẹ tôi vẫn khó nhìn như trước, giống như lúc đến nông thôn đưa cô ta về lại nhà. Cô ta so với tôi có lẽ hiểu được tầm quan trọng của học tập ở nông thôn.

Mặc dù bây giờ gia định tôi thu nuôi Lưu Tuyết nhưng dựa theo hoàn cảnh của nhà tôi, nhiều nhất cũng chỉ có thể nuôi dưỡng cô ta đến đại học, có thể là thêm một chút đồ cưới để cô ta kết hôn.

Thật ra nhà tôi chẳng thể giúp được cô ta nhiều.

Nói cho cùng thì sau này cuộc sống của cô ta thế nào là do cô ta chọn.

Bây giờ cô ta buông thả bản thân thì sau này sẽ thê thảm.

Nhưng mẹ ta không nhỡ trách cứ cô ta vì nhìn thấy cô ta khóc đến lê hoa đái vũ*.

(*Lê hoa đái vũ: giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái).

"Tiểu Tuyết, trước kia con đối với chuyện học tập rất nghiêm túc. Dì mong rằng sau này, con cũng sẽ lấy học tập là việc quan trong, ít nhất là lên đại học trước, lấy được thứ nhất. Được không?"

Lưu Tuyết thấy vậy thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, gật đầu một cái.

Trong tình thế này mà cô ta cũng không quên đạp tôi: "Con chẳng qua là quá cô đơn. Ở đây con cũng không có bạn bè. Chị họ cũng không thích con nên khi các bạn rủ ra ngoài chơi, con mới đồng ý."

Chân mày mẹ tôi nhíu lại, để cho Lưu Tuyết đi vào phòng học tập rồi lại đi đến phòng của tôi.

"Tiểu Tuyết nói thế nào cũng là em họ của con. Hai người các con chảy chung một dòng máu nên nếu có thể hãy sống chung với nhau...."

"Mẹ, người biết tính của con. Bây giờ con ở trong nhà để có thể cùng em họ sống chung đã không dễ dàng. Mẹ không thể yêu cầu quá nhiều chứ?"

Tôi trực tiếp để bút xuống, ngắt lời mẹ.

Lưu Tuyết coi tôi là kẻ thù, vừa mở miệng đã châm chọc tôi. Trước mặt bố mẹ tôi thì giả vờ ngoan ngoãn, tranh sủng ái. Sau đó là đợi thời cơ để đạp tôi xuống.

Nếu là như vậy mà tôi có thể vui vẻ dán mặt lên thì tôi mới là người có bệnh.

Một cái tát kia đã khiến cho tôi hoàn toàn thanh tỉnh.

Mẹ tôi biết tính cách của tôi nhưng vẫn không nhịn được mà nói:

"Tiểu Tuyết dù sao so với con vẫn còn nhỏ. Nếu lúc nghỉ đông con ở nhà nhìn thấy em thì bảo em học tập cho giỏi..." ( Edit đến khúc này là t cảm thấy nu9 khá cay ấy. Lúc tr bả soạn kiến thức cho con kia xong nó vứt đi, giờ mẹ nu9 lại bảo nu9 bảo con kia học giỏi. T edit mà t tức =))

"Mẹ!"

Lần này tôi trực tiếp đứng lên.

"Đừng nói em họ so với con nhỏ hơn một tháng, coi như con lớn hơn nó. Nhưng điều đó cùng con có quan hệ gì? Nó cả đời này đều so với con nhỏ hơn, vậy mẹ muốn con cho nó, nhường nó cả đời sao? Đồng thời, mẹ đừng quên, ngày hôm đó ở trước mọi người, con đã thề. Con thề là cả đời này sẽ không quản Lưu Tuyết, nếu không con sẽ chết! Mẹ đây là muốn nhìn con làm trái lời thề sao?" (Đoạn này đọc thấy nu9 quá xuất sắc =))

Bây giờ, để có thể duy trì sự hoà bình bên ngoài, tôi là đang nhìn ở mặt mũi của bố mẹ.

Tôi cũng chưa muốn làm lớn chuyện.

Mẹ thật quá đáng.

Giọng nói tôi rất lớn, tôi đúng là có chút không ngăn được kích động. Ngay cả mẹ tôi cũng sợ hết hồn, nhất là khi nói về lời thề đó, mẹ tôi đã rất kiêng kị.

Chuyện liên quan đến con gái, sao mẹ tôi lại không quan tâm?

Về vấn đề này, mẹ tôi không còn nói thêm gì nữa.

Mà là đưa tay vỗ vai tôi, thành khẩn nói: "Còn Tiếu Tuyết, nếu không có duyên phận chị em, các con sống khách khí với nhau cũng tốt."

Tôi "vâng" một tiếng sau đó bắt đầu học từ vựng Tiếng Anh.

Chờ đến tối lúc mẹ tôi đi vứt rác, tôi liền phát hiện trong đó không có khoai lang nướng.

Khoai lang nướng đã lạnh thấy nhưng phía trên có hình một vòng trong lỗ nhỏ.

Vật đó không lớn không nhỏ, vừa vặn có thể phù hợp với...

Sách....