Em Họ Trà Xanh

Chương 5



Trước ngày tựu trường, tôi luyện rất nhiều đề.

Mẹ cho tôi và Lưu Tuyết một số bài tập, yêu cầu làm trước một ngày để buổi tối giao cho bà.

Vì vậy rốt cuộc Lưu Tuyết cũng yên tĩnh được mấy ngay, tự giam mình trong phòng để làm đề.

Tôi cùng cô ta nước sông không phạm nước giếng.

Tuy nhiên, đến lúc bọn tôi giao bài tập cho mẹ kiểm tra, đã xảy ra vấn đề. Đề của tôi vốn đầy ắp chữ nhưng bây giờ lại trắng tinh.

"Chị họ, chị không làm nên bây giờ chắc đang tìm cớ chứ gì?"

Lưu Tuyết đưa bài tập giao cho mẹ tôi sau đó nói với tôi bằng giọng âm dương quái khí.

"Em nhìn thấy chị suốt ngày đem mình khoá cửa trong phòng nhưng có lúc em nghe thấy trong phòng có tiếng ti vi và tiếng chơi game. Chẳng lẽ chị giả vở làm bài tập để ở trong phòng chơi chứ?"

Nói xong, Lưu Tuyết bỗng giả vở bịt miệng lại.

Tôi cầm bài thi trong tay, không cần suy nghĩ tôi cũng đoán được. Nhất định là cô ta nhân lúc tôi xuống lầu đi bộ mà lén chạy vào phòng tôi cầm đề của tôi đi. Cô ta muốn mẹ sẽ tức giận với tôi.

Chỉ là tôi không phải một đứa trẻ.

"Đường Đường, con không làm đề thi sao?"

Mẹ tôi không tức giận, chỉ nghiêm túc hỏi thăm tôi một lần.

Tôi gật đầu: "Con có làm."

"Nếu chị quả thật làm xong đề thi vậy tại sao tờ đề thi của chị lại trống không? Chị cũng đừng nói có người trộm bài thi của chị đi nhé. Trong nhà này, chúng ta đều là người một nhà, sẽ không có ai làm chuyện nhàm chán như vậy đâu." (Edit đoạn này mà t thấy con bé nu8 hề thật đấy =))

Lưu Tuyết nhanh chóng tiếp lời tôi.

Lời trong lời ngoài, cô ta cũng là đang ám chỉ tôi không có làm đề thi, chỉ đang cố ý mượn cớ.

"Nếu em không nói được hẳn hoi, không bằng quyên góp mồm cho những người cần hơn."

Tôi liếc cô ta một cái.

Đề thi kia của cô ta, tôi lướt nhìn qua đã thấy câu trả lời. Tôi rất nhanh đã nhìn ra, đây là câu trả lời sao chép.

Cách thức làm bài giống nhau, suy nghĩ cũng giống nhau như đúc.

Cứ coi như là cùng suy nghĩ với nhau trong đề nhưng căn cứ vào suy tư của mỗi người thì sẽ khác nhau, phương pháp làm từng bước cũng sẽ có sự khác nhau.

Mà mỗi một đề có thể có câu trả lời giống nhau như đúc cũng thật lợi hại.

Tuy nhiên, tôi cũng không có ý định vạch trần cô ta.

Vạch trần chuyện này đối với tôi cũng chẳng có lời ích gì.

Chứ đừng nói đến tôi từng thề.

Nhưng chậu nước bẩn này tôi cũng không thể nhịn được. Tôi xoay người trở về phòng lấy điện thoại ra, tìm tin nhắn tôi cùng các thầy nói chuyện về đề thi.

"Trên đât có rất nhiều đề vượt qua kiến thức bình thường, còn có một số bước giải đề không rõ ràng nên những lần con không biết, con cũng sẽ gửi cho thầy. Thầy giáo dạy toán rất có trách nhiệm, biết con có nhiều bài tập liền bảo con mỗi lần làm xong hãy đưa cho thầy nhìn, thầy giúp con xem bài."

Cho nên, trong hình là đầy ắp hình ảnh của đề thi.

Đó chính là chứng cứ tôi không có nói dối.

Nếu tôi nói dối thì những đề thi này xuất phát từ đâu chứ?

"Em họ nói không có sai, chúng ta là người một nhà. Phần bài thi này cho đến giờ cũng không có rơi đi phòng của con, sao lại có người ăn trộm bài thi con làm rồi để lại đề thi mới tinh nhỉ?

Không phải tôi.

Cũng sẽ không phải bố mẹ.

Như vậy thì là ai?

Mẹ tôi trầm mặc nhìn Lưu Tuyết. Cô ta sắc mặt khó coi, cúi đầu cầm bài thi. Hiếm khi cô ta không phải bác lại.

"Được rồi, hai đứa trở về phòng học tiếp đi."

Cuối cùng mẹ tôi cũng không đưa chuyện này ra ánh sáng nhưng lúc nhìn về Lưu Tuyết, đáy mắt mẹ tôi chợt loé lên chút thất vọng rồi biến mất.

Sự tín nhiệm của mẹ tôi cũng dần dần bị tiêu hao, hầu như không còn nữa.

_________

Trở lại trường thi.

So với cuối kì thi kì 1 thì tôi thăng 1 hạng, hạng 6.

Mẹ tôi rất vui mừng khi biết thành tích của tôi. Lúc này mẹ liền nói phải đi mua cho tôi thật nhiều đồ ăn trên thị trường để bồi bổ cho tôi.

Đến nỗi Lưu Tuyết, cô ta chỉ đúng thứ 207.

"Tiểu Tuyết, kết quả của con làm sao vậy? Thành tích này của con rất nguy hiểm, con không phải nói kì nghỉ này đều ở nhà học tập chăm chỉ sao? Vậy thì tại sao thành tích lại như thế này?

Mẹ tôi là kiểu người này, mẹ chỉ thiên vị tuỳ thời điểm.

Nhưng mẹ tôi đối với thành tích học tập lại rất chú ý, nhất là nhà có hai đứa học được, chỉ cần chăm chỉ cần cù là có thể đứng trong top 10, sau đó thành công thi đại học.

Nhưng bây giờ....

Lưu Tuyết thành tích càng ngày càng kém, lần trước là 80, cũng miễn cưỡng đạt. Bây giờ trực tiếp rơi xuống thứ 207, vốn liếng cũng chẳng còn gì.

Mẹ tôi rất tức giận, lần đầu tiên quát Lưu Tuyết.

Lưu Tuyết rơi nước mắt đầy mặt nhưng mẹ tôi không có mềm lòng như trước. Bà nghiêm nghị phê bình cô ta nhiều giờ.

Tôi đi ra lấy nước thì nhìn thấy Lưu Tuyết đang khóc.

"Rơi nhiều nước mắt thế mà vẫn có khí thế để trừng tao. Nhìn dáng dấp mày cũng không có như tưởng tưởng là nhu nhược nhỉ."

Tôi cười hì hì, cố ý đem thành tích quơ quơ trước mặt cô ta.

Mẹ tôi lúc này đã ra siêu thị mua đồ ăn.

Nhà không còn ai, Lưu Tuyết cũng xé lớp mặt nạ nhu nhược ra. Cô ta trực tiếp vọt tới tước mặt tôi, nắm chặt lấy tay tôi và nói: "Trình Đường Đường, mày đắc ý cái gì? Thời gian qua là tao chỉ là đang thư giãn. Nếu tao cố gắng, tao sẽ dễ dàng vượt qua mày."

Nói mạnh miệng thì được cái gì.

Tôi nhìn tờ thành tích được đặt trên bàn của cô ta, cười thật xinh đẹp:

"Chỉ bằng thành tích rách nát của mày cũng muốn vượt qua tao á?"

Thật là buồn cười.

___________________

Mẹ tôi vẫn còn tức giận với Lưu Tuyết.

Lưu Tuyết đã thực hiện rất nhiều biện pháp nhưng trong lòng mẹ tôi vẫn còn dải ngăn cách,

Đối với mẹ tôi mà nói, Lưu Tuyết có thể không thông minh nhưng cô ta mà chăm chỉ học thì vẫn có thành tích cao. Nhưng không thể lãng phí trí thông mình, lại càng không thể không cố gắng. Như vậy, sẽ không bao giờ có được thành tich cao.

Dùng lời của mẹ tôi thì là: "Đây chính là không chịu trách nhiệm đối với mình."

Vì vậy, lần này mẹ tôi thực sự nổi giận.

"Đừng tưởng lần này mày có thể cười nhạo tao. Mặc dù dì giận tao nhưng chỉ cần tao đánh lừa dì, dì rất nhanh sẽ đối xử với tao tốt hơn mày."

Lưu Tuyết không cam lòng yếu thế.

Nhưng tôi không nghĩ tới, vào buổi tối, cô ta quỳ xuống và ra ban công ở phòng mình đốt giấy.

Khói nhanh chóng bay ra, muốn không phát hiện cũng khó.

Mẹ tôi mặc quần áo ngủ chạy vọt ra. Bà tưởng rằng lửa cháy, cầm điện thoại định gọi cho cứu hoả. Kết quả mẹ tôi nhìn thấy cô ta mặc quần áo trắng, quỳ xuống đất, nước mắt ngắn nước mắt dài và đang đốt giấy.

"Tiểu Tuyết, con đang làm gì vậy?"

Mẹ tôi đứng tại chỗ và không hiểu cô ta đang làm gì.

Lưu Tuyết không tiếng động rơi nước mắt, trong tay nắm ảnh cô ta và cậu chụp chung, sau đó cầm lên với khuôn mặt đầy nước mắt.

Cô ta nức nở:

"Dì, con muốn nhìn thấy ba." ( bé này tâm cơ thật =))

Tôi đã từng thấy một câu hỏi ở trên mạng: ---------- Mọi người biết một câu nói có lực sát thương cao chứ?

Trước kia thì tôi không biết nhưng giờ khắc này, tôi đã biết được.

Cậu là khối thịt mềm của mẹ tôi, Lưu Tuyết lại là con ruột của cậu, thừa hưởng được một số nét ngoại hình giống cậu. Vì vậy, cho dù mẹ tôi tức giận nhưng nhìn thấy một màn này, mẹ tôi cũng không nhịn được mà che miệng khóc.

Sự tức giận của bà ở ban ngày, vào giờ khắc này đã tan thành hư không.

Tình cảm giữa cô ta và mẹ tôi trở nên hoà hảo như ban đầu,

Cũng chính vì vậy, trong chớp mắt,

Lưu Tuyết hướng ánh mắt đắc ý tới tôi. Cô ta vùi trong ngực mẹ tôi, biểu thị công khai chủ quyền.

Tôi lười để ý đến cô ta.

Xoay người đi vào phòng ngủ.

Tôi vừa mới ngồi vào giường đã nghe thấy âm thanh thông báo trên điện thoại vang lên. Lưu Tuyết gửi cho tôi một tin nhắn.

[ Trình Đường Đường, dì căn bản sẽ không giận được tao lâu ].

Tôi nhìn chằm tin nhắn này ba giây, sau đó cô ta thu hồi tin nhắn về.

Ha, thật là nhàm chán.

Tôi ném điện thoại di động và tiếp tục ngủ