Em Họ Trà Xanh

Chương 6



Lớp 12 học kì 2 không có thi tháng.

Chỉ có thi kết nối cùng một số trường học khác.

Độ khó của kì thi này tương đối cao hơn. Những bài thi có phạm vi tiếp cận với thi vào đại học, đối với mô phỏng thành tích thì hữu hiệu hơn.

Chuyện lần trước cũng để lại cho Lưu Tuyết bài học kinh nghiệm.

Thi không tốt lại còn hay chơi bời.

Đối với mẹ tôi thì đó là một chuyện nghiêm trọng.

Cho nên tham gia kì thi trên, Lưu Tuyết đã có một đoạn thời gian rất hăng hái. Mỗi ngày cô ta thấy tôi học được mấy giờ thì cô ta nhất định sẽ học nhiều hơn tôi 1 giờ.

Sau đó, cách một ngày cô ta lại xoa vai, nói mình học được nhiều giờ. Mẹ tôi nghe thấy thì rất tán dương, sau đó lại cố ý nói về tôi, lời trong lời ngoài đều ám chỉ tôi học chưa đủ chăm chỉ, chưa đủ vất vả.

"Tôi có kế hoạch học tập riêng của mình. Chả lẽ học chăm là cần thức đêm? Ngủ không đủ sẽ chết đột tử đó."

Ánh mắt Lưu Tuyết vặn vẹo nhưng trước mặt bố mẹ tôi vẫn là bộ dáng khéo léo. Cô ta cắn răng miwr miệng: "Vậy chúng ta nhìn một chút, thành tích thi lần này đi."

Tôi chuẩn bị lần thi này rất lâu.

Nhưng tôi không đi thi.

Vì trước khi thi, tôi bị sốt.

Vốn là trước khi đi ngủ, tôi đã đóng chặt cửa sổ. Vào buổi sáng ngày thứ hai, không biết tại sao cửa sổ lại có một kẽ hở,

Thời gian này, chỗ nhà tôi rất lạnh.

Buổi tối gió lạnh vèo vèo, không có gì bất ngờ, nếu bị gió thổi nguyên một đêm thì thân thể bằng sắt cũng không chịu được.

Mà tôi chắc chắn mình đã đóng kĩ cửa sổ.

Căn phòng cũng được khoá trái.

Nhưng bố mẹ lo lắng buổi tối có thể sẽ có chuyện ngoài ý muốn nên họ làm 3 cái chìa khoá phòng cho họ và Lưu Tuyết.

Vì vậy, cửa phòng tôi cũng không phải không thể được mở ra.

Bố mẹ sẽ không hại tôi. Vậy, người động thủ là ai cũng dễ biết.

(khúc này edit mà t muốn táng vào đầu con nu8 vài phát. Chơi kì vậy má).

Nhưng tôi không có chứng cứ, không ai có thể chứng minh trước khi đi ngủ tôi đã đóng cửa sổ. Nếu như tôi trực tiếp nói chuyện này trước mặt mẹ tôi, nếu Lưu Tuyết khóc sướt mướt thì chuyện này có vẻ không có lợi cho tôi lắm.

Tôi âm thầm nhớ kĩ lần này.

Kết quả thành tích thi cử đã có.

Tôi vẫn ở trong phòng nghỉ ngơi, đầu mơ màng, nặng trĩu. Tôi mà đi học sẽ chẳng vào được gì nên tôi dứt khoát thừa dịp 2 ngày bị ốm buông lỏng bản thân một chút.

Lưu Tuyết cố ý cầm tờ thành tích thứ 40 lung lay trước mặt tôi một chút. Sau đó, chạy đến phòng bếp khoe mẹ tôi:

"Dì, con biết dạo trước là con buông lỏng bản thân. Nhưng bây giờ con đang cố gắng đi lên, con có lòng tin là mình rất nhanh có thể nằm trong top 10."

Lần trước thứ 207, lần này thứ 40.

Coi như có sự tiến bộ.

Vì vậy, bố mẹ tôi rất vui vẻ. Lưu Tuyết nhân cơ hội nói rằng cuối tuần phải đi cửa hàng. Cô ta chỉ trên người mình rằng lâu rồi chưa mua váy: "Con nhìn tất cả các bạn học đều có quần áo rất đẹp. Mặc dù con cũng muốn nhưng tiếc rằng con chỉ đang ở nhờ nơi đây."

Cô ta nói như vậy, nhất định mẹ tôi sẽ mua cho cô ta.

Tôi không thể nào không đi tới, ngăn ở trước mặt mẹ tôi nói rằng:

"Con mới là con gái người, tất cả tiền của người sau này cũng là cho con. Vì vậy con không muốn người cho Lưu Tuyết."

Tôi biết đây là hành động ngu ngốc nhưng dẫu sao bà cũng là mẹ của tôi trước.

Liên quan đến tiền của mẹ là mẹ có quyền được chi phối. Nếu như mẹ để lại hết tiền cho Lưu Tuyết, tôi cũng không có tư cách chỉ trích bà.

Tôi không kiếm được một ít tiền, tôi thật không thẳng lưng được.

Lưu Tuyết nhất định là cố ý.

Cô ta biết tôi còn đang sốt nên cuối tuần căn bản sẽ không thể đi cửa hàng. Tôi phải ở nhà dưỡng bệnh còn nàng ta liền có thể theo bố mẹ tôi đi cửa hàng.

Ba người gần gũi thân thiết, không chỉ đi cửa hàng tổng hợp mà còn đi công viên chơi một chút.

Lưu Tuyết thể nào chẳng gửi cho tôi ảnh chụp chung giữa ba người. Sau đó lại nhắn thêm:

[ Chị họ thấy những bức hình này có đẹp không? ]

[ Chị họ, vừa rồi lúc chúng tôi chụp hình, dì nói rằng chúng tôi một nhà 3 người thật hạnh phúc. ]

[ Dì nói dì thích nhất là tôi. ]

- -------------

Tôi phát hiện Lưu Tuyết đang yêu đương.

Sau bữa cơm chiều, dựa theo thói quen, tôi xuống lầu tản bộ. Bởi vì hôm nay tôi ăn hơi nhiều nên tôi ra ngoài tiểu khu, định đi dọc theo con đường mòn để tiêu cơm một chút.

Kết quả, vừa mới tới chỗ rẽ, tôi nhìn thấy có hai người ở đó đang lôi lôi kéo kéo.

Tôi rất quen thuộc hình dáng của Lưu Tuyết và rất dễ dàng nhận ra một trong hai người đó là cô ta.

Đến nỗi nam sinh kia, nhuộm một đầu hoàng mao*,bên cạnh còn để chiếc xe gắn máy. Mặc dù tôi không biết gương mặt của anh ta nhưng theo những lời miêu tả của bạn học, tôi cũng biết qua người này.

(*: màu vàng)

Ngoài trường học có một tên côn đồ được gọi là Hoàng ca, nhuộm đầu hoàng mao, cưỡi xe gắn máy. Nhìn rất giống tiểu tử sôi động, thường xuyên cản người ở trường học, nói muốn thu phí bảo kê. Đối với các cô gái, hắn nhìn thấy liền huýt sáo trêu ghẹo. Ở trường tôi cũng có vài nữ sinh len lén yêu đường cùng hắn.

Nhưng, Lưu Tuyết làm sao lại cùng hắn lăn lộn?

Với bản tính tò mò, tôi cố ý nấp ở xung quanh. Để không làm họ phát hiện, tôi len lén ngồi ở chỗ khó thấy để nhìn bọn họ lôi lôi kéo kéo.

"Hoàng ca, anh là có ý gì? Hôm qua anh vừa nói chỉ thích em, tại sao hôm nay lại ở cửa trường học cùng 3 nữ sinh kia lôi kéo?"

Giọng Lưu Tuyết uỷ khuất. Dáng ngươi cô ta vốn yểu điệu, vành mắt lại hoe hoe đỏ nên nhìn rất đáng thương.

Hoàng Mao lúc này liền đem người ôm vào trong ngực dỗ dành.

"Là bọn họ chủ động câu dẫn anh. Nhưng nghĩ đến anh đã có em nên anh liền quả quyết cự tuyệt. Ai cũng không xinh mà Tiểu Tuyết của anh.

Lưu Tuyết đưa tay đẩy hắn một cái: "Chẳng lẽ anh chỉ coi trọng gương mặt này của em sao?"

Hoàng Mao cười một tiếng.

"Làm sao có thể? Tiểu Tuyết không chỉ có dáng người đẹp mắt mà tính cách bên trong cũng tốt. Vì vậy nên lần đầu tiên anh thấy em đã mê mẩn. Lúc đó, trong lòng anh thề rằng, trên thế giới này trừ bố mẹ em ra thì anh là người yêu thương em nhất."

"Nhưng là.... Em không có bố mẹ."

Lưu Tuyết rũ đầu, nước mắt liền nhanh chóng rơi xuống. Cô ta chọc cho Hoàng Mao vội vội vàng vàng móc rất nhiều giấy lau nước mắt cho cô ta.

"Ôi cục cưng của anh đừng khóc. Em khóc làm lòng anh tan nát."

Ói....

Tôi muốn ói chết.

Nhưng tôi còn tiếp tục nghe phía sau, Lưu Tuyết dựa vào ngực hắn, thanh âm rất bi thương.

"Mặc dù bây giờ có dì và dượng chiếu cố em nhưng dù sao em cũng không phải con ruột nên cũng không được đối xử tốt lắm. Chị họ của em lòng dạ rất nhỏ mọn, thường xuyên ở nhà ức hiếp em."

Hoàng Mao lúc này liền nổi giận.

"Cái gì, cô ta còn dám ức hiếp em. Để hai ngày này anh phải đi đến trước cửa trường học chặn nàng ta lại. Như thế nào anh cũng sẽ trút giận thay em."

Mặt Lưu Tuyết nhanh chóng cười, khuôn mặt hạnh phúc rúc vào trong ngực hắn: "Hoàng ca, trên đời này chỉ có anh tốt với em nhất."

Không gánh nổi, tôi thật không gánh nổi cái tội này.

Tại sao trên đời lại có người vô sỉ đến mức này?

Tôi cúi đầu nhìn điện thoại di động, điện thoại vẫn đang quay, đảm bảo quay được hết tất cả hình ảnh và cuộc đối thoại vừa rồi.

Mặc dù bây giờ tôi không thể giao cho mẹ.

Nhưng trong tay tôi có thứ này cũng sẽ nhiều hơn một cái đảm bảo.

Hoàng Mao nói muốn ở cửa trường học chặn tôi nên tôi cố ý mỗi lần rời trường học cùng đi với một nhóm. Trước cửa trường học còn có thầy đứng gác.

Bên cạnh trường là trạm xe buýt.

Hắn ta hoàn toàn không có cơ hội dạy dỗ tôi.

Đêm khuya, tôi xuống phòng khách uống nước. Tôi mơ hồ nghe thấy phòng Lưu Tuyết có thanh âm, nói nhiều như là đang cùng người khác gọi video.

"Anh không nghĩ tới Trình Đường Đường may mắn như vậy. Cô ta mấy ngày nay đều đi cùng người khác nên anh hoàn toàn không có cơ hội hạ thủ...."

Ha, cho nên giận không ngủ được?

- -------------

Lưu Tuyết yêu đương cùng côn đồ.

Hắn ta có cái miệng đầy hoa ngôn xảo ngữ**. Cô ta yêu bằng mồm của đàn ông.

(**: Lời ngon tiếng ngọt nhưng giả dối)

Lưu Tuyết bị hắn dẫn đi thử các loại đồ chơi mới mẻ mà cô ta chưa bao giờ thử. Trước kia cô ta bị mẹ tôi cấm không được dùng mạng xã hội cùng các loại giải trí vô bổ nhưng giờ cô ta được Hoàng Mao dẫn đi trải nghiệm hết.

Thậm chí nhiều lần cô ta cố ý xin nghỉ bệnh nhưng thực ra là đi chơi bời lêu lổng cùng Hoàng Mao.

Mẹ tôi thích cô ta nên rất tính nhiệm cô ta.

Vì vậy tuy rằng không rõ ràng chuyện Lưu Tuyết xin nghỉ mẹ tôi cũng sẽ cho cô ta nghỉ. Coi như chuyện này tình cờ bị phát hiện một lần thì Lưu Tuyết cũng sẽ như giả bộ khó chịu, sau đó lừa gạt mẹ tôi.

Tôi ở bên cạnh nhìn thấy cô ta diễn càng ngày càng tinh sảo.

Cũng như nhìn cô ta càng ngày càng sa đoạ