Em Là Ngoại Lệ Duy Nhất

Chương 14



Chấn Phong đấm cú đấm mang theo cơn phẫn nộ tột cùng về phía mặt gã đàn ông không nạn. Gã ngã xuống đất Chấn Phong lại kéo gã lên như cái cách mà gã làm với Phương Hân. Khuôn mặt gã tím tái, không thốt ra được lời nói, ú a ú ớ. Còn Chấn Phong, tay của anh bị thương rồi, mu bàn tay anh rỉ máu. Vết thương dù lớn đến đâu cũng không khiến anh đau bằng việc trông thấy người con gái ấy bị đánh.

Phương Hân thấy tình hình không ổn, sợ Chấn Phong không kìm chế được mà gây ra chuyện lớn. Cô đứng dậy, ôm lấy Chấn Phong từ phía sau, liên tục nói.

"Chấn Phong, đừng.. đừng đánh nữa! Em xin anh."

Nghe những lời khẩn khoản của Phương Hân, cơn phẫn nộ trong người anh dần hạ xuống. Nếu như không có cô ngăn cản anh, có lẽ anh sẽ tiễn gã xuống địa ngục, ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của gã.

Chấn Phong buông gã đàn ông ra, gã ngã xuống đất, cả người như một con gà mới bị cắt tiết. Chấn Phong không quan tâm lắm vết thương của mình, anh quay người lại, trông thấy một bên má của cô đỏ lên, những vệt máu trong đôi mắt anh lại nổi lên. Chuyện này sẽ không đơn giản dừng lại ở đây đâu.

Chấn Phong đưa Phương Hân rời khỏi chỗ đó.

* * *

Ngồi trên giường, Phương Hân nhẹ nhàng xử lý vết thương trên tay Chấn Phong. Còn Chấn Phong, anh nhìn chăm chú vào khuôn mặt cuốn hút lạ thường của Phương Hân. Cô không ngẩng đầu lên nhưng cũng cảm nhận được ánh mắt si tình đó, Phương Hân bỗng chốc đỏ mặt.

Chấn Phong là anh trai mày, là anh trai của mày.

Phương Hân vẫn tự nhủ như thế, tuy nhiên mỗi khi ở cạnh Chấn Phong Phương Hân luôn cảm thấy trong trái tim mình có một sự thay đổi kỳ lạ, anh mang lại cho cô cảm giác an toàn, thoải mái làm bất cứ việc gì mà không cần phải suy nghĩ quá nhiều. Cô băng bó vết thương lại, cô không muốn nghĩ ngợi bất kỳ điều gì nữa.

"Anh xin lỗi!"

Chấn Phong nắm lấy tay Phương Hân lại trước khi cô định rời khỏi giường. Phương Hân sững người một vài giây, cô không hiểu Chấn Phong xin lỗi vì điều gì.

"Sao lại xin lỗi?"

Phương Hân hỏi lại Chấn Phong, nhìn ánh mắt long lanh của cô, Chấn Phong thực sự đã đắm chìm vào vào tình yêu này rồi. Anh biết nếu bây giờ nói ra tình cảm của bản thân, chắc chắn Phương Hân sẽ nghĩ anh là cái loại biến thái. Vả lại, anh cũng là một người có tính cách tự cao tự đại, tính cách nhây nhây và cố chấp như một thanh niên mới lớn nên chắc chắn chi muốn thể hiện tình cảm bằng hành động, bảo anh nói ra là điều còn khó hơn hái sao trên trời. Chấn Phong nhìn vào mắt Phương Hân, nói ra những điều thật lòng.

"Xin lỗi vì lúc đó không nên bỏ em lại một mình, xin lỗi vì đã đến muộn, xin lỗi vì để em chịu đau, xin lỗi vì để em sợ hãi."

Phương Hân lại tưởng chuyện gì, cô đơn thuần chỉ nghĩ rằng Chấn Phong đã chịu đứng trên cương vị của một người anh trai để quan tâm tới em gái mình. Cô vỗ vỗ lên tay anh, gật đầu.

"Anh không cần phải xin lỗi gì cả, đó không phải lỗi của anh."

Chấn Phong chỉ muốn nhận trách nhiệm về bản thân mình. Giây phút đó, trong lòng anh cảm thấy rất bất an, anh có gặp Huy Hoàng thì anh ấy nói rằng Phương Hân đã ra khu vệ sinh rồi. Dù rất cố gắng nhưng anh vẫn không thể tới đúng lúc. Không ai hiểu trong giây phút đó ánh mắt anh đã phẫn nộ như thế nào cũng không ai hiểu cảm giác của anh. Ngoài mặt anh đồng ý sẽ không làm gì gã đàn ông đó nhưng sau lưng anh đã cho người xử lý gã, đụng tới người con gái của anh thì khác nào tìm đến cái chết.

Chấn Phong đặt tay lên bên má mà Phương Hân phải chịu đau, anh khiến Phương Hân đề phòng mà lùi lại, anh đang làm cái trò gì vậy?

"Này? Anh định làm gì đấy?"

Chấn Phong không nói gì cả, anh nằm xuống giường.

"Anh chỉ muốn xem má em hết đau hay chưa. Nhưng nhìn em vui vẻ thế là biết hết đau rồi."

Không thấy Phương Hân đáp lời, Chấn Phong lại tiếp tục nói.

"Không biết tay bị thương như thế này thì làm sao thay quần áo được nhỉ, lại còn phải tắm rửa nữa chứ? Phương Hân, em nói thử xem?"

Đáp lại anh chỉ là tiếng xe cộ ở dưới đường phố, Phương Hân của anh đã sớm đi vào nhà vệ sinh rồi. Phương Hân vào nhà vệ sinh để nghe điện thoại của bà nội gọi điện tới. Giờ đã muộn rồi nhưng bà Nhã vẫn chưa ngủ, bà muốn gọi điện bên ngoài là hỏi thăm nhưng thực chất là để kiểm tra xem Phương Hân có làm tốt nhiệm vụ được giao hay không. Kể ra từ khi Phương Hân tới thành phố K tới giờ, bà chưa gọi được cho cô lần nào.

"Alo, con nghe ạ."

Lần này đã gọi cho cháu gái, bà Nhã không hỏi thăm sức khỏe cháu hay Phương Hân đang làm gì, điều bà nói đầu tiên là về chuyện Huy Hoàng.

"Sao rồi? Huy Hoàng đã ngủ chưa? Cháu đã làm theo những lời ta nói hay chưa?"

Phương Hân căng thẳng, không lẽ lần này cô lại nói rằng Ngọc Anh đã chăm sóc Huy Hoàng rồi. Phương Hân bỗng chốc nhớ lại cảnh chị gái giúp việc quỳ gối xuống đống vụn vỡ của thủy tinh mà rùng mình, cô không muốn bị như thế.

"Dạ anh ấy đã đi ngủ rồi ạ, công việc quá nhiều nên anh ấy đi ngủ sớm. Con đã chăm sóc anh ấy rồi nên bà yên tâm ạ. Không còn sớm nữa bà cũng ngủ đi ạ, con chúc bà ngủ ngon."

"Ừ."

Nói rồi bà Nhã cúp máy ngay lập tức. Phương Hân cũng không hiểu tại sao vừa nãy mình lại nói như vậy được nữa. Liệu bà ấy có nghi ngờ điều gì không?

* * *

Hai tuần trôi qua rất nhanh chóng, Phương Hân vẫn tiếp tục ở chung khách sạn cùng với Chấn Phong. Sau khi làm việc, thường thường Chấn Phong sẽ đưa Phương Hân đi chơi khắp mọi nơi, đặc biệt anh còn nhận ra khả năng về rượu của Phương Hân nữa.

Chấn Phong cùng Phương Hân hẹn Huy Hoàng cùng trở về nhà trên cùng một chuyến bay. Ở trên máy bay, Chấn Phong và Phương Hân ngồi cùng nhau, nói chuyện đủ thứ trên đời khiến Huy Hoàng cảm thấy mình chính là người thừa, là người ngoài. Ngọc Anh không bay về cùng Chấn Phong để ký hợp đồng cùng J Entertainment mà cô về sau vì bận chút việc đột xuất.

* * *

Vừa về tới nhà trời liền đổ cơn mưa lớn cuối mùa. Gió thổi không mạnh lắm nhưng cùng mưa cũng khiến nhiệt độ giảm xuống không ít. Trời tối muộn, Phương Hân nhớ ra mấy cây cô mới gieo trồng. Hai tuần tới thành phố K, dì Bích là người chăm sóc cho chúng. Thấy dì đang ngồi gấp quần áo, Phương Hân nói lớn, tiếng mưa hơi ồn ào.

"Dì ơi, mấy hạt giống hôm trước con gieo dì để chúng ở đâu rồi?"

Dì Bích chợt nhớ ra điều gì đó, đôi tay đang gấp quần áo bỗng dừng lại, ánh mắt dì hướng ra cửa sổ, ngoài trời vẫn mưa nặng hạt.

"Thôi chết rồi, dì để chúng ngoài trời, mưa lớn thế này thì ngập úng mất. Để dì chạy ra mang vào."

Phương Hân xua tay, vừa nói vừa chạy đi.

"Thôi, dì cứ để con."

Phương Hân chạy như bay ra ngoài trời, chiếc ô cũng không thể ngăn cản nổi cơn mưa này bắn nước vào người Phương Hân. Cô bê từng chậu nhỏ vào trong hành lang trước, sau đó mới tính đến những chuyện khác. Tổng cộng có bảy chậu cây, mang chúng vào hành lang cũng khiến chân quần cô bị ướt hết. Ông nội của cô không thích mấy chậu cây nhỏ nhỏ này được đặt trong nhà, chúng phải được để ở ngoài sân vườn. Mưa lớn thế này làm sao chúng chịu nổi cơ chứ, Phương Hân liền tìm cách khác. Cô nhớ rằng phía đằng sau nhà cô còn có một nhà kho để những đồ linh tinh nữa, có thể sẽ có chỗ để những chậu cây non này.

Nói là làm, Phương Hân cho tất cả chúng vào một cái hộp lớn rồi ôm ra sau nhà, tìm đến chỗ nhà kho. Từ khi về nhà cô cũng chưa tới đây lần nào, chỉ đi theo trí nhớ mà thôi. May mắn thay, mọi thứ gần như y như cũ, có chăng chỉ là sự thay đổi bên ngoài. Cô đi ra nhà kho. Ngày trước nơi này còn là nơi hai chú bảo vệ ở nữa, giờ thì họ đã ra bên ngoài ở, làm việc theo ca. Phương Hân không bật được đèn ở đây vì nó đã bị hỏng. Không thể trách được vì chẳng mấy khi người nhà của cô xuống đây cả. Phương Hân lấy điện thoại ra, bật đèn pin lên. Bên ngoài không để được vì mưa đăng hắt vào. Nhìn trời như thế này thì tới chín mươi phần trăm, trời sẽ mưa lớn tới sáng mai. Để chắc ăn hơn, Phương Hân quyết định sẽ để những chậu cây này vào bên trong nhà kho, sáng sớm mai sẽ lấy về đặt lại chỗ cũ.

Nhà kho không quá, chỉ khép cửa lại như vậy. Phương Hân cũng không biết tại sao nữa. Cô chỉ cần khẽ mở là cánh cửa đã mở toang ra rồi. Cô vừa soi đèn vừa bê chúng vào bên trong, cứ để nguyên như vậy, để vào một góc của nhà kho. Cô đứng dậy, không hiểu sao lại lạnh lạnh ở sau gáy.

Tò mò, cô cầm điện thoại soi soi xung quanh. Tay phải cầm điện thoại hơi run. Cũng không có gì cả, chỉ là có nhiều đồ vật nên mấy con chuột mò tới rồi làm ổ ở đây thôi, chúng chạy qua chạy lại ở dưới đất. Phương Hân còn soi được hai con đang tranh nhau thức ăn vừa mới kiếm được nữa. Cô thở dài, bước ra ngoài.

Dừng lại..

Phương Hân cảm thấy hình như vừa rồi cô đã bỏ qua một thứ gì đó. Phương Hân toát mồ hôi, cô quay đầu lại. Phía sau tấm vải kia có một khe sáng, ánh sáng đó rất yếu ớt. Bên ngoài không có bất cứ người nào đi qua, Phương Hân nắm chặt tay, bước từng bước nhẹ nhàng lại nơi có ánh sáng đó.

Nhà kho bị hỏng đèn nhưng lại có ánh sáng sau tấm vải, liệu có phải quá kỳ lạ hay không?