Em Là Tia Nắng Duy Nhất Của Tôi

Chương 11



Trong căn nhà tĩnh lặng, Thiên Minh ngồi trên chiếc ghế sofa, đôi mắt anh nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ chờ đợi. Tử Vi đã hứa sẽ trở về sớm, nhưng thời gian đã trôi qua hơn nửa tiếng và cô ấy vẫn chưa xuất hiện. Sự lo lắng bắt đầu tràn ngập tâm trí của Thiên Minh, anh quyết định đứng dậy từ ghế và mở cửa, bước ra ngoài để tìm kiếm Tử Vi.

Trong khi đó, Tử Vi nằm ngất trên một không gian đen tối, mọi thứ xung quanh đều mờ mịt và không rõ ràng. Chàng trai mà đã đỡ cô trước đó đang ngồi trước mặt cô, đôi mắt anh cứ chăm chú nhìn vào gương mặt của cô, ngắm nhìn từng đường nét trên đó.

Bàn tay của chàng trai vươn ra và vuốt ve nhẹ nhàng gương mặt của Tử Vi. Anh không kiềm chế được cảm xúc liền bày tỏ.

“ Gương mặt đã đẹp rồi, mà mùi máu lại còn thơm nữa. Từ khi nào con người có thể vào được thế giới này vậy nhỉ? “

Anh cầm lấy một ít tóc của cô và hít mùi hương thơm trên tóc của cô, sau đó tiếp tục nói.

“ Đừng trách tôi nhé, cô gái xinh đẹp. Chỉ trách rằng tại sao cô lại xui xẻo bước vào được thế giới này thôi? “

Chàng trai bắt đầu đỡ Tử Vi ngồi dậy và âu yếm đặt cô vào trong lòng anh. Anh vén mái tóc qua một bên, để lộ bờ vai trắng nõn của cô.

"Cô thực sự là một người hoàn hảo. Cảm ơn cô vì bữa ăn này nhé." Anh đưa miệng gần vai của Tử Vi, sẵn sàng để hút những giọt máu ngon lành của cô.

Tuy nhiên, ngay khi anh chuẩn bị hút máu, đột nhiên đầu của Tử Vi di chuyển một cách bất thường, khiến chàng trai giật mình. Ánh mắt của anh chuyển sang nhìn Tử Vi, và anh nói.

"Cô tỉnh rồi à?"

Tử Vi vẫn nhắm mắt và không trả lời. Chàng trai cảm thấy lạ lùng, đây là lần đầu tiên có người trong không gian máu do anh tạo ra mà có khả năng tỉnh dậy hoặc di chuyển như Tử Vi.

Anh cảm thấy hứng thú và muốn lập tức hút máu cô. Nhưng Tử Vi lại di chuyển một lần nữa, lần này cô nắm chặt bàn tay của mình, như thể cô đang nỗ lực duy trì sự tỉnh táo. Bất ngờ, không gian xung quanh bắt đầu xuất hiện những vết rạn nứt, khiến chàng trai cảm thấy sự không ổn.

Anh hít thấy một mùi hương kỳ lạ, cảm giác đó khiến anh bất ngờ bỏ lại Tử Vi và đứng dậy. Ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào cô, và anh nói.

"Coi như cô may mắn vậy.”

Cơ thể anh ta tan chảy thành những giọt máu, những giọt máu ấy xoáy vào nhau như lốc xoáy, rồi cuối cùng biến mất khỏi không gian đen tối.

Tử Vi dần dần tỉnh lại, đôi mắt cô yếu đuối mở ra, và những ngón tay cũng di chuyển sau một thời gian cứng đơ. Cảm giác ấm áp bắt đầu lan tỏa từ cơ thể cô, đánh tan đi sự lạnh lẽo trước đó.

Xung quanh Tử Vi bỗng trở lại bên bờ con sông mà cô đã ngất xỉu, cảnh quan trước mắt không thay đổi. Cô thở hỗn hển, đôi mắt còn yếu ớt nhìn xung quanh mà chẳng hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Bỗng nhiên cô có cảm giác có một người nào đó đứng đằng sau, khiến cô chậm rãi đứng dậy. Cô định vươn tay đánh người đó, nhưng đột nhiên bị một bàn tay nắm chặt, làm cô ngừng lại.

Khi Tử Vi nghiêng đầu nhìn kĩ gương mặt ấy, cô lại thở phào nhẹ nhõm. Người đó là Thiên Minh, Tử Vi cảm nhận được sự an toàn từ bàn tay ấm áp của Thiên Minh, cô thả lỏng đôi tay và hỏi với giọng khá yếu đuối.

"Thiên Minh, sao anh lại ở đây?"

Thiên Minh nhẹ nhàng buông tay cô và đỡ cô ngồi, anh cười nhẹ và nói.

"Không ở đây thì ở đâu? Cô nói sẽ đi một chút rồi về, cô có biết cô đã đi bao lâu rồi không? “

Tử Vi cảm nhận một cảm xúc lạ lẫm trong lòng, cô nhớ lại hình ảnh mờ mịt và mùi hương thơm kì lạ thoang thoảng, nhưng không thể nhớ được rõ.

"Tôi chỉ nhớ rằng tôi đã nhặt một cành bông hồng, sau đó tôi cảm thấy choáng váng rồi ngất đi, còn lại tôi thật sự chẳng nhớ một tí gì cả..."

Thấy Tử Vi nói vậy, Thiên Minh trợn mắt bất ngờ. Anh xoay vai của Tử Vi qua một chút để nhìn, Tử Vi thắc mắc hỏi.

"Này, anh làm gì vậy? Tôi đang đuối lắm, anh không thể hút máu tôi được đâu!?"

Thiên Minh kiểm tra vai của Tử Vi xong thì lại nhẹ nhõm thở dài, như thể anh đã giải quyết một vấn đề gì đó. Tử Vi quay người lại nhìn Thiên Minh rồi hỏi.

"Chuyện gì vậy?"

Nghe câu hỏi của Tử Vi, anh liền tức giận nói.

"Sợi dây chuyền của tôi tặng cho cô đâu, tại sao cô lại không đeo vào!?"

Mặc dù không hiểu gì, nhưng nghe giọng nói lớn tiếng của anh, Tử Vi cũng phải sợ hãi và đáp lại.

"T-Tôi để ở nhà rồi..."

“ Cô có biết rằng, là chỉ cần tôi tới trễ một tí nữa thôi thì cô sẽ…! “ Anh to tiếng định giải thích cho cô hiểu, nhưng nhìn Tử Vi đang nhìn anh với đôi mắt đang rưng rưng những giọt lệ thì anh mới tự nhận thức ra rằng anh đang nói lớn tiếng.

Anh thở dài, rồi tự trách móc bản thân mình làm cho Tử Vi cảm thấy sợ, Anh nhẹ nhàng ôm trọn lấy cô rồi cố gắng nói với giọng dịu dàng hơn.

“ Được rồi đừng khóc, tôi xin lỗi, là tại vì tôi quá lo lắng nhưng lại ích kỷ mà không để ý đến cảm xúc của cô. “

Tử Vi bất ngờ khi bị Thiên Minh ôm lấy, nhưng lòng ngực anh thật sự rất ấm áp, lại có một mùi hương kỳ lạ nhưng cuốn hút khiến cô không tài nào nỡ đẩy ra.