Em Là Vì Sao Sa Vào Mắt Anh

Chương 54: Nghiêm lâm trung nổi giận



Tại hội trường, Nghiêm Nhan cười thoải mái, ung dung tự tin: “Tôi đã nói hết nội dung muốn thông báo rồi, bây giờ các vị có thể đặt câu hỏi.

Hôm nay tôi sẽ trả lời hết.”

Hội trường yên tĩnh hồi lâu, ai cũng biết, Nghiêm Nhan dám bày chứng cứ trước mặt nhiều người như vậy thì nhất định là thật.

Khán giả không biết, nhưng phóng viên ở hiện trường biết, mấy người được đề cập tới trong video, bất cứ ai cũng có thể gây rúng động giới giải trí.

Kể cả sau lưng khách sạn Đế Quốc cũng có tư bản đáng sợ.

Nghiêm Nhan nhướng mày, nói đùa: “Nếu mọi người không muốn hỏi gì thì buổi họp báo kết thúc tại đây nhé.”

Cánh phóng viên nhìn nhau, cuối cùng có người hỏi: “Cô Nghiêm, lúc ở trong nhà vệ sinh, tại sao cô không báo cảnh sát mà lại gọi cho người khác?”

Nghiêm Nhan cười nói: “Nếu không cấp bách, tìm chú cảnh sát cứu mạng đương nhiên là tốt nhất.

Nhưng lúc đó đã là khoảnh khắc nguy cấp, người đầu tiên tôi nghĩ đến là Sao Nhỏ nhà tôi.”

“Sao Nhỏ là ai?”

“Một người thân rất quan trọng của tôi.”

“Sao cô biết chỉ người đó mới có thể giúp cô? Người đó còn mạnh hơn cả cảnh sát ư?”

Nghiêm Nhan cười nhạt, nói: “Các người biết tại sao cho đến khi cảnh sát đuổi tới, chúng vẫn chưa thực hiện được ý đồ không? Để tôi kể cho các người nghe tối qua đã xảy ra chuyện gì.”

Sau đó, Nghiêm Nhan kể lại chi tiết những gì đã xảy ra sau khi màn hình tắt ngấm.

Điện thoại rơi xuống đất đã bị hỏng, không thể báo cảnh sát nữa, Nghiêm Nhan đành chặn cửa lại.

Nhưng sức lực của một mình cô sao đọ được hai gã đàn ông to lớn.

Chưa đến mấy phút, cửa đã bị hai kẻ bên ngoài đẩy ra, Nghiêm Nhan ngã dưới đất.

Cô bị chúng kéo ra khỏi nhà vệ sinh, quăng xuống thảm trải sàn trong phòng.

Hai gã cũng thấm mệt, nghỉ một chốc rồi đến xé quần áo cô.

Nghiêm Nhan ngã đến độ đầu váng mắt hoa, căn bản không phản kháng nổi.

Đúng lúc này, điện thoại của Hoắc Quyền đổ chuông, hình như là một vị cổ đông lớn của công ty gọi tới, Hoắc Quyền không thể không nghe.

Có vẻ là vấn đề nghiêm trọng, đối phương mắng Hoắc Quyền một thôi một hồi.

Cúp máy, hai gã định động thủ tiếp, điện thoại của Đàm Đức Kim lại đổ chuông.

Hắn vốn mất kiên nhẫn, nhưng thấy tên người gọi thì sắc mặt thay đổi ngay lập tức, nghe máy ngoan như cún.

Dây dưa như vậy được mấy phút, Nghiêm Nhan hồi phục một chút, nhân lúc bọn chúng không chú ý, cô bò dần đến cửa sổ sát đất, dựa vào cửa kính để đứng dậy.

Hỏi cô tại sao không thừa cơ chạy ra cửa, cô căn bản không có sức chạy qua hai kẻ đó.

Hơn nữa, kể cả cô chạy ra được thì sao? Khách sạn không cứu cô, có chạy cũng vô dụng.

Nghiêm Nhan nói với chúng: “Nếu các người dám xông tới, tôi sẽ đập đầu tự sát ngay tại đây.”

Bọn chúng coi như Nghiêm Nhan đang uy hiếp, đương nhiên không tin, định xông lên tóm cô lại.

Không ngờ, Nghiêm Nhan thật sự đập đầu vào cửa kính và ngã ra đất.

Suy nghĩ của Nghiêm Nhan là, một là đập đầu chết luôn, hai là phá vỡ cửa rồi nhảy xuống từ tầng 28, nói chung không để hai bọn chúng đạt được ý xấu.

Chẳng ngờ, cô bị thương nhưng không chết, chỉ hôn mê.

Bọn Hoắc Quyền sợ hết hồn, xác định cô chưa chết mới thở phào.

Chúng hắt nước cho cô tỉnh rồi kéo cô lên giường, Đàm Đức Kim thậm chí đã bắt đầu cởi quần áo.

Đúng lúc ấy, chuông cảnh báo của khách sạn đột nhiên vang lên, bọn chúng giật bắn mình, chưa phản ứng kịp, hệ thống cảm ứng phòng cháy chữa cháy ở phòng khách chợt réo inh ỏi, phun nước ầm ầm.

Nước xối ướt bọn chúng, Hoắc Quyền bảo vệ Đàm Đức Kim trốn đến chỗ an toàn.

Nghiêm Nhan dần bò dậy, cầm con dao gọt hoa quả ở trên bàn lên đâm vào chúng.

Dao của khách sạn Đế Quốc là loại dao gốm cao cấp, vô cùng sắc bén, hai gã bị Nghiêm Nhan đâm rách tay, nổi cơn tam bành, định lao lên bắt cô.

Nghiêm Nhan biết không liều với chúng được bèn quay dao vào mình.

Lúc ấy cô thật sự đã nghĩ, dẫu có phải chết, cô cũng sẽ không để chúng được như mong muốn.

Đúng lúc này thì Hàn Đinh và cảnh sát xông vào.

Khoảnh khắc nhìn thấy Hàn Đinh, Nghiêm Nhan ngất luôn.

Nghe cô kể xong, trái tim của tất cả mọi người lơ lửng mãi không hạ xuống, họ lạnh toát mồ hôi, đồng thời mừng thay cho cô.

Có phóng viên hiểu ý của Nghiêm Nhan: “Cô Nghiêm, ý cô là vị Sao Nhỏ này có thể giữ chân tổng… hai kẻ cặn bã Hoắc Đàm? Hơn nữa còn có thể khống chế hệ thống an toàn của khách sạn Đế Quốc?”

Nghiêm Nhan cười nói: “Lẽ nào cái quan trọng nhất không phải tại sao Hàn Đinh và các chú cảnh sát có thể tìm được tôi nhanh như vậy ư? Trước sau chỉ khoảng mười mấy phút.”

Phóng viên và khán giả đều hoài nghi.

Đúng thế, tại sao vậy?

Nghiêm Nhan cười rộ lên: “Bởi vì Sao Nhỏ nhà tôi là anh hùng siêu cấp lợi hại.

Em ấy nhất định có thể tìm được tôi bằng cách nhanh nhất, cũng có thể tìm người cứu tôi.”

Có phóng viên hỏi: “Cô Nghiêm, xin hỏi người chụp những bức ảnh cuối cùng đó là ai?”

“Đương nhiên là Hàn Đinh và mấy chú cảnh sát rồi, cảnh sát chuyên nghiệp đến hiện trường, chắc chắn phải lưu giữ chứng cứ đầu tiên.”

“Tại sao Hàn thần lại chạy đi cứu cô? Sao anh ấy biết cô ở đó?”

“Chắc là Sao Nhỏ nhờ anh ấy.”

“Thế tại sao không phải là người khác? Còn nữa, sao Hàn thần lại đồng ý đi cứu cô, anh ấy là bạn trai của cô à?”

Nghiêm Nhan chớp mắt, cười: “Hiện tại vẫn chưa.”

Hả? Không phải phủ nhận, mà là “vẫn chưa”.

“Tức là có cơ hội phải không?”

Nghiêm Nhan nhướng mày nghịch ngợm: “Xem biểu hiện của anh ấy đã.”

Có phóng viên kích động rần rần, không ngờ một buổi họp báo, chẳng những có vụ bê bôi ác liệt của giới giải trí, cuối cùng còn ẩn chứa một miếng bánh siêu cấp ngọt ngào.

Còn thứ gì khiến fan điên cuồng hơn tình yêu của ảnh đế và ca hậu ư?

“Huhuhu, Hàn thần, anh buông nữ thần của tôi ra, tôi phải liều mạng với anh!”



“Huhuhu, anh hùng cứu mỹ nhân! Xúc động vc!”

“Hàn thần, vốn định quyết đấu như hai người đàn ông với anh.

Nhưng nể mặt anh cứu nữ thần của tôi, tôi quyết định rút lui.

Chúc hai người hạnh phúc.”



Buổi họp báo bắt đầu bằng vụ quy tắc ngầm đáng sợ, kết thúc bằng cuộc tình người người chúc phúc.

Kết thúc buổi họp báo, người hâm mộ bận tối tăm mặt mày.

Có người chạy đến trang của Bách Nhạc và Hiệp hội Điện ảnh và Âm nhạc Quốc gia (*) mắng chửi, bắt bọn họ khai trừ hai kẻ kia.

Có người chạy vào weibo Nghiêm Nhan an ủi cô.

(*) Như mình đã nói thì tác giả thường để tên không đồng nhất nên mình đã đổi lại hết theo cái tên đầu tiên nhé.

Cuối cùng, tất cả mọi người tập trung đến weibo của Hàn Đinh.

Có người bày mưu tính kế dạy anh theo đuổi người đẹp, có người khóc kêu Hàn Đinh đừng yêu đương mà có yêu đương thì hãy tìm cô ta, cũng có người muốn quyết chiến với Hàn Đinh.

Nói chung, ngày hôm ấy weibo các bên đều vô cùng náo nhiệt.

Những đề tài xuất phát từ buổi họp báo của Nghiêm Nhan chiếm hết nửa bảng hotsearch.

Nửa tiếng sau buổi họp báo, Đàm Đức Kim bị Hiệp hội Điện ảnh và Âm nhạc Quốc gia khai trừ.

Một tiếng sau, Hoắc Quyền bị sa thải.

Vừa ăn trưa xong, trong bản tin, Hoắc Quyền, Đàm Đức Kim và mấy nhân viên cấp dưới của chúng bị cảnh sát đưa đi.

Đồng thời, khách sạn Đế Quốc bị niêm phong, giám đốc khách sạn và mười mấy nhân viên bị bắt đi hết.

Giám đốc khách sạn Đế Quốc đến cục cảnh sát, hắn thẳng thắn nhận tội, nhưng hắn cũng đồng thời báo án rằng có người đột nhập hệ thống an ninh của khách sạn, đây là hành vi phạm pháp.

Nghe tin, cư dân mạng thiếu điều dìm chết cái khách sạn này bằng nước bọt.

Một khách sạn quốc tế dưới lá cờ đỏ, thế mà phải nhờ hacker đến bảo vệ an toàn cho khách, đáng châm biếm biết bao! Lại còn mặt mũi đi cắn người!

Tin tức khách sạn Đế Quốc báo cảnh sát có hacker đột nhập nhanh chóng chìm xuống.

Nhưng cảnh sát vẫn theo đúng quy trình, điều tra hệ thống an ninh của khách sạn, họ không phát hiện bất cứ dấu vết xâm nhập nào, bèn nhắm một mắt mở một mắt, nói là không tra được.

Ở nhà họ Nghiêm, Liễu Vân xem trực tiếp xong ngồi khóc như mưa, Nghiêm Lâm Trung thì tái mét mặt, mắt cũng rơm rớm.

“Lũ tạo phản này! Nếu lần này không khiến chúng thân bại danh liệt, khuynh gia bại sản, ông quyết không mang họ Nghiêm nữa.”

Gầm gừ xong, ông lấy làm mừng, khóc nói: “May mà thằng nhóc kia thông minh, có cách tìm được con bé, còn biết kéo dài thời gian, không uổng công thương nó.”

Nhớ lại lần đầu tiên gặp Giản Tinh, trông thấy đôi mắt trong veo và sinh động ấy, Nghiêm Lâm Trung đã nghĩ, đứa trẻ sạch sẽ này thích hợp với bất cứ màu sắc hay vai diễn nào, thế nên ông đã thu nhận cậu.

Sau này, ông vô số lần mừng vì quyết định của mình năm ấy.

Liễu Vân nói: “Lần này thật sự phải cảm ơn Tiểu Tinh, nếu không nhờ nó, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Còn hai người kia nữa, chúng ta cũng phải cảm ơn người ta cẩn thận.”

Nghiêm Lâm Trung sầm mặt: “Con gái nhà mình rõ ràng do đứa học trò kém cỏi của tôi cứu, liên quan quái gì đến hai tên thối ngấp nghé học trò và con gái tôi đâu.”

Liễu Vân không đồng ý: “Sao ông biết thằng bé nhà họ Thẩm đang ngấp nghé Tiểu Tinh? Tiểu Tinh nhà ta tốt như thế, quen bạn kết bè là chuyện bình thường mà?”

Nghiêm Lâm Trung cười lạnh: “Cái tên Thẩm Chiến Quốc lải nhải với tôi không biết bao nhiêu lần, thằng nhóc nhà hắn lầm lì cô độc từ bé, nhà còn chẳng thèm về, cũng chưa cười với bố mẹ bao giờ.

Bà nhìn lại ánh mắt nó nhìn nhóc kia xem, bảo nó không có ý đồ gì với nhà mình, bà tin không?!”

“Nhưng tính nết thằng bé đó cũng được, nếu Sao Nhỏ không đồng ý, thằng bé đó sẽ không miễn cưỡng đâu.”

“Bà hiểu cái gì! Nhóc con kia IQ trên hai trăm, nhưng ngây ngô như một trang giấy trắng, lại còn mềm lòng, đối phó thế nào được với sự cám dỗ lừa lọc mưu mô kia.”

Liễu Vân không phản bác được, nhớ đến dáng vẻ tối qua Hàn Đinh đưa Nghiêm Nhan về: “Thằng bé nhà họ Hàn nhìn cũng khá, trông cũng có lòng với Nhan Nhan nhà mình.”

Nghiêm Lâm Trung hừ lạnh: “Mặt không mài được thành cơm.”

Liễu Vân lườm ông: “Nó diễn cũng hay mà, ảnh đế mấy năm liền đấy, diễn xuất thì mài thành cơm được chứ.”

Nghiêm Lâm Trung càng sầm mặt: “Ờ, diễn hay là tôi phải gả con gái cho à? Học trò tôi còn cứu cả Nghiêm Nhan đấy, gả cho nó còn chẳng bằng gả cho học trò của mình.”

Liễu Vân sững người, cười bất lực: “Ông đừng nói nhăng nói cuội, Nhan Nhan và Tiểu Tinh là chị em.

Tôi thấy thằng bé này không tồi, con gái nhà mình hiếm khi không phủ nhận thẳng thừng, có cơ hội đấy.”

Nghiêm Lâm Trung giận đùng đùng: “Dù sao tôi cũng không đồng ý.”

Liễu Vân vừa bó tay vừa buồn cười: “Cái ông già cố chấp này, e là sau này ai muốn cưới Nhan Nhan cũng vất ra trò.”

Nhiều người nghĩ việc đến đây là hết.

Không ngờ ngày hôm sau trên mạng lại rộ lên lần nữa.

Hôm trước ca hậu Nghiêm Nhan tổ chức họp báo.

Hôm sau ảnh đế Hàn Đinh cũng tổ chức họp báo.

Họp báo rút khỏi giới điện ảnh.

Toàn mạng bị sập.

Hàn Đinh không nói gì cả, buổi họp báo chỉ vẻn vẹn mười phút đã kết thúc, để lại vô số tiếng khóc la.

Thẩm Tiêu nghe được tin này lúc đang ăn cơm trưa, anh lập tức gọi cho Hàn Đinh.

Hàn Đinh: “Muốn hỏi tại sao à?”

“Ờ.”

Ảnh đế năm năm, mặc dù đã chạm đến đỉnh cao từ lâu, nhưng không ai rõ hơn Thẩm Tiêu, Hàn Đinh thật lòng thích công việc này.

Hàn Đinh cười không thành tiếng: “Tôi rất yêu sự nghiệp của mình, nhưng tôi không hề thích cái giới này.

Trước kia tôi thấy nó không ảnh hưởng đến mình, thế nên tôi có thể mặc kệ.

Cho đến tối ngày hôm ấy, khi tôi xông vào và thấy Nghiêm Nhan, tôi mới biết cô ấy đã cực kỳ quan trọng đối với tôi rồi, quan trọng đến mức ngày hôm sau tay tôi vẫn còn run.

Tiêu à, cậu sẽ không thể hiểu nổi sự sợ hãi và tuyệt vọng của tôi khi ấy.

Tôi yêu sự nghiệp của mình, cũng yêu cô ấy.

Cả đời này, tôi sẽ không cho phép bất cứ ai có bất cứ cơ hội nào tổn thương cô ấy nữa.

Cái giới mục nát này phải có người rửa sạch thôi.”

Thẩm Tiêu hiểu, anh không nói gì nữa.

Nếu Sao Nhỏ của anh xảy ra chuyện, anh sẽ điên cuồng hơn cả Hàn Đinh.

Tin Hàn Đinh giải nghệ treo trên mạng nguyên một ngày, hôm sau bị một tin khác chiếm chỗ.

Cựu ảnh đế Hàn Đinh được bầu làm tân chủ tịch của Hiệp hội Điện ảnh và Âm nhạc Quốc gia.

Ngày đầu tiên nhậm chức, Hàn Đinh lập tức ban hành quy tắc mới của giới giải trí, không cho phép quy tắc ngầm.

Lúc này fan của Hàn Đinh mới hiểu, thì ra đây là Hàn thần “nổi giận vì hồng nhan”.

Để em không tổn thương, tôi vì em mà tạo ra một giới giải trí trong sạch.

Anh hùng cứu mỹ nhân.

Còn lời tỏ tình thế kỷ nào lãng mạn hơn nữa ư? Vô số cư dân mạng và người hâm mộ chạy ào ào vào weibo của Nghiêm Nhan hô to: “Nữ thần ơi, chị đón nhận Hàn thần đi.”

Trên mạng tưng bừng như đón nắng xuân, nhà họ Nghiêm lại lạnh lẽo như đổ mưa đá.

Nghiêm Nhan đọc được tin, còn chưa kịp giấu ý cười nơi khóe môi đi, đã nghe Nghiêm Lâm Trung giận đùng đùng nói: “Thằng nhóc thối này, dám ngang nhiên có ý đồ với con gái nhà ta!” Ông lườm Nghiêm Nhan, “Bố nói luôn nhé, bố không đồng ý!”

Nghiêm Nhan không dám cười nữa, vội sà vào vỗ về: “Bố ơi, bố nguôi giận nào, đừng để ý đến anh ta.

Chi bằng bố nghĩ xem, không bao lâu nữa là Sao Nhỏ về rồi, chúng ta phải cảm ơn em ấy thế nào đây.”