Em Là Vì Sao Sa Vào Mắt Anh

Chương 57: Đó là nhà tôi



Cái đầu tiên khiến dư luận chuyển hướng đến từ ông lão được Giản Tinh đỡ và người trung niên tự nhận là con của ông.

Ông lão quay một đoạn phim, giải thích đầu đuôi sự việc.

Ông lão bị tụ máu não, hôm ấy đúng lúc căn bệnh tái phát, vất vả lắm mới cứu được.

Nếu ai hoài nghi thì có thể đến bệnh viện ông đang ở, nhờ bác sỹ viết hóa đơn chứng minh.

Ông lão vốn không hề biết chuyện trên mạng, may nhờ có y tá đến thay túi truyền dịch nhận ra họ từ video trên mạng, thế nên kể cho họ vụ việc.

Ông lão lập tức bắt con trai đứng ra giải thích, người trung niên ban đầu có phần chống cự.

Nhưng sau khi nghe ông nói một phen, người nọ im lặng hồi lâu, cuối cùng gật dầu.

Thế là, nhờ y tá giúp đỡ, người nọ quay một video.

Gương mặt nghiêm túc kia có vẻ không tự nhiên khi đứng trước ống kính.

Ánh mắt vừa sâu vừa lạnh, giọng nói cứng nhắc, kể lại đầu đuôi sự việc.

Nếu chỉ đến đây thì chưa đủ để dư luận quay xe.

Ở đoạn cuối, người trung niên nói rõ thân phận của mình và ông lão.

Ông lão hồi trẻ là quân nhân có chức vụ cao, người trung niên kế thừa nguyện vọng bảo vệ nước nhà của bố nên cũng nhập ngũ.

Mẹ hắn mất sớm, bố hắn sống một mình trong căn nhà cũ ở Kinh Đô.

Hắn vốn muốn mua nhà trong nội thành cho bố, nhưng ông lão kiên trì ở bên này, trong khu có mấy vị chiến hữu, cũng tiện chăm sóc nhau.

Người trung niên ít khi về nhà, ông lão không vui, gặp ai cũng bảo mình là người già cô đơn.

Lần này hắn hiếm khi được nghỉ phép về nhà, đúng lúc trông thấy Giản Tinh đè lên người bố nên mới hiểu lầm.

Hắn cảm ơn Giản Tinh đã nhiều lần giúp đỡ ông lão trong suốt mấy năm qua.

Ông lão bình thường không xem phim, không biết Giản Tinh là minh tinh, ông thật lòng yêu mến đứa trẻ này, hy vọng cậu có tương lai xán lạn.

Cuối video, người nọ dường như chần chừ một thoáng, cuối cùng nói ra thân phận của mình.

Thì ra, người nọ là một sư đoàn trưởng, hắn lấy thẻ sĩ quan quân đội và kỷ niệm chương anh hùng của mình ra.

Sau cùng, trước ống kính, người lính đội trời đạp đất đứng chào Giản Tinh theo nghi thức quân đội tiêu chuẩn.

Đây là lời cảm ơn của người con dành cho người đã giúp bố mình.

Xem xong, cư dân mạng xôn xao, chưa đến mười phút đã có hotsearch chạy lên đầu bảng.

Không ai dám hoài nghi tính chân thật của video này, cũng không có ai dám làm giả.

Sư đoàn trưởng đích thân bác bỏ tin đồn, có ai có mặt mũi hơn Giản Tinh nữa hả?

Những kẻ trước kia hoài nghi nhân phẩm của Giản Tinh thi nhau kêu đau mặt, nhưng đời có vẻ vả chưa đã, video vừa ra lò, một hotsearch mới toanh lại xuất hiện.

Tên hotsearch là: Cái cậu diễn viên Giản Tinh kia, cậu biết mấy năm qua tôi sống thế nào không!

Cư dân mạng đọc tiêu đề, còn tưởng lại là hotsearch bôi đen Giản Tinh, họ nóng lòng ấn vào, không ngờ chỉ thấy tiếng khóc lóc ỉ ôi của một cờ hó tăng ca.

Chủ bài đăng là cờ hó tăng ca trong ngành IT, ban đầu sống cùng bố mẹ ở một nơi gần tiểu khu Giản Tinh.

Sau này tăng qua nhiều quá, hắn bèn thuê một căn phòng ở gần công ty.

Bình thường bận rộn đi làm, phòng ốc chẳng ai dọn dẹp, lộn xộn như ổ chó, càng đừng nói đến việc nấu cơm.

Một là không ăn, hai là gọi thức ăn nhanh.

Đến cuối tuần hoặc ngày nghỉ, hắn căn bản toàn ngủ không biết trời đất là gì.

Bố mẹ hắn không nhìn nổi, đến dọn dẹp nhà cửa giúp hắn, tiện thể nấu cơm cho hắn.

Trai IT chẳng hề cảm thấy có vấn đề gì với cuộc sống kiểu này, đa số thanh niên thời nay đều như vậy.

Nhưng bắt đầu từ ngày nào đó của mấy năm trước, trong miệng bố mẹ, trai IT đột nhiên có đối tượng so sánh.

Có cậu nào đó nhỏ hơn hắn mấy tuổi ngày nào cũng ra ngoài chạy bộ lúc 6 giờ sáng, sau đó mua thức ăn về nhà nấu.

Cậu chàng đẹp trai, sạch sẽ, lễ phép, lại còn thích giúp đỡ mọi người, xách đồ cho người già, tính tiền cho người bán hàng.

Sau khi thịnh hành việc thanh toán qua weixin, nhiều người già bán hàng không theo kịp trào lưu, không biết dùng weixin, tìm con cái thì toàn kêu không rảnh, cuối cùng may có Giản Tinh giúp đỡ bọn họ.

Không có so sánh không có đau thương, thế là trai IT thành đối tượng bị bố mẹ ghét bỏ.

Bố mẹ không nấu ăn cho hắn nữa, có đến nhà hắn cũng không dọn cái ổ chó của hắn nữa, mà toàn chê bai.

Thằng bé nhà người ta thì sạch sẽ gọn gàng, thằng to đầu nhà mình thì suốt ngay lôi thôi nhếch nhác.

Nghe tụng kinh nhiều, trai IT bị tẩy não, thế mà thật sự cảm thấy mình sai, bắt đầu dần thay đổi thói quen.

Tuy không nấu cơm, nhưng một ngày ba bữa đúng và đủ, mấy ngày dọn nhà một lần, cũng không lộn xộn như trước.

Không thức đêm, sau khi sinh hoạt điều độ, tinh thần của hắn tốt hơn hẳn, còn tìm được bạn gái.

Cuối tuần thi thoảng đưa bạn gái về nhà thăm bố mẹ, bố mẹ cũng cười nhiều hơn.

Dưới bài tự tố mình của trai IT, hắn có đăng mấy bức ảnh do hắn chụp trộm ở chợ bố mẹ bán hàng lúc Giản Tinh đến mua thức ăn, một năm bốn mùa có cả, còn có mấy tấm Giản Tinh giúp đỡ người khác.

Trai IT cảm ơn Giản Tinh, cảm ơn cậu đã giúp bố mẹ mình, cũng cảm ơn cậu đã khiến hắn hiểu được tầm quan trọng của việc bầu bạn.

Cuối cùng hắn còn nói, mấy ngày qua, khi thấy tin tức trên mạng, bố mẹ và những ông bà cô chú bán hàng khác đều rất lo lắng cho Giản Tinh, họ mong cậu sẽ sống tốt.

Sau khi xem video ông lão bị ngã, hắn rất sợ hãi, sau này sẽ năng về nhà với bố mẹ hơn.



Liên tiếp mấy video, dư luận hoàn toàn đổi hướng.

Tiếng mắng trên mạng ngừng lại, sau một hồi yên tĩnh, có người nói: “Sao tôi muốn khóc thế này.”

“Tôi cũng thế.”

“Mấy ngày trước mẹ tôi hỏi tôi gửi lì xì trong weixin thế nào, tôi còn mất kiên nhẫn gào lên một trận, còn cho mẹ dùng điện thoại của người già, tôi xin sám hối, tôi sai rồi.”

“Tôi cũng vậy, mẹ tôi muốn mua điện thoại thông minh, tôi bảo mẹ không biết dùng, chưa biết chừng ấn linh tinh sẽ bị người ta lừa, thế là không mua nữa.

Mẹ ơi con sai rồi.”

“Về sau tôi chính là fan trung thành của cậu diễn viên Giản Tinh.”

“Tôi đã bảo Sao Nhỏ nhà tôi là đứa trẻ tốt mà, cậu ấy đẹp như vậy, muốn nổi cũng không cần xây dựng hình tượng kiểu này.”

“Huhuhuhu, sau này Sao Nhỏ sẽ luôn ở trong tim tôi.”

“Huhuhuhu, tôi muốn gọi điện cho bố mẹ hỏi thăm bố mẹ có khỏe không, bình thường có gặp vấn đề gì không.”



Trên mạng, mọi tiếng mắng đều biến thành tiến khen, mấy ngày trước weibo Giản Tinh mất fan nhanh bao nhiêu, hôm nay tăng nhanh hơn bấy nhiêu.

Đồng thời, nhiều người chạy đến weibo của tên phóng viên chó săn tung tin bịa đặt kia mắng hắn xói đầu.

Suốt ngày rảnh rỗi sinh nông nổi, mạng xã hội hỗn loạn cũng vì những kẻ như hắn.

Nhưng họ lại phát hiện, weibo của kẻ đó bị khóa rồi.

Cư dân mạng đang thắc mắc, chợt có người nhận ra, cái người bị cảnh sát bắt đi vì có liên quan đến tội xâm phạm đời tư của người khác trên báo chẳng phải chính là tên chó săn này đấy sao?

Tại hiện trường họp báo của Giải trí Tinh Đồ, đã chuẩn bị hẳn mấy phương án quan hệ công chúng nhưng lại một lần nữa không có đất dụng võ, bộ phận quan hệ công chúng cảm khái với Phó Nguyên.

“Nếu mấy ngôi sao trong công ty đều giống cậu ấy thì chúng tôi thất nghiệp hết rồi.”

Phó Nguyên hớn hở: “Sao thế được, ông trời ban cho một ngôi sao may mắn đã là giỏi lắm rồi.” Lần nào lên hotsearch, căn bản không cần họ làm gì đã tự đảo ngược tình thế, đúng là ngôi sao may mắn có khác.

Trợ lý hỏi: “Anh Phó, còn mở họp báo nữa không?”

Phó Nguyên cầm xấp giấy vô dụng, cười tít mắt: “Mở, sao không mở, cơ hội tuyên truyền đối phương đưa tận tay, cớ gì không cần.”

Một bên khác, Thẩm Tiêu xem tin tức trên mạng xong không nhịn được cười, anh gọi điện cho Bạch Đồ.

Giọng Bạch Đồ vui vẻ truyền đến: “Sếp ơi, vụ của tay chó săn kia em xử đẹp đấy chứ.”

“Ờ, cho hắn ở thêm mấy năm nữa vào.”

“Đương nhiên, gây ra nhiều mạng người như thế, đủ cho hắn ở trong tù ăn năn sám hối chán đời.”

“Trang trí nhà cửa xong chưa?”

“Hoàn thành trong hôm nay.”

“Được lắm, thưởng gấp đôi.”

Bạch Đồ cảm động suýt khóc, hắn chưa bao giờ nghĩ có ngày mình sẽ được thưởng vì sửa nhà.

Ngày hôm sau, Giản Tinh thức giấc, còn chưa ra khỏi nhà, chợt phát hiện người bên ngoài tiểu khu đông hơn bình thường gấp mấy lần, cậu đang lấy làm lạ thì nhận được cuộc gọi từ Phó Nguyên.

Thì ra, thông qua những tấm ảnh mà tên chó săn kia đăng, cư dân mạng nhận ra nơi ở của Giản Tinh, người hâm mộ dồn dập chạy đến muốn gặp được cậu.

Phó Nguyên dặn cậu không có việc gì thì nhất định đừng ra ngoài, anh đã liên hệ mấy chỗ nhà mới cho cậu, chuẩn bị đi xem thế nào.

Giản Tinh cúp máy, cậu mở máy tính ra, cũng bắt đầu tìm tin thuê nhà trên mạng.

Lúc Thẩm Tiêu gọi tới, Giản Tinh và Phó Nguyên đã tìm được hai căn giá khá tốt, đang định hôm sau cùng nhau đi xem.

Nghe lời Thẩm Tiêu nói, Giản Tinh mãi không hoàn hồn.

“Đến nhà anh ở ấy ạ?!”

Thẩm Tiêu cười khẽ: “Không phải đến nhà tôi ở.

Là tôi vừa hay có một mảnh bất động sản mua để đầu tư, mấy năm qua giá nhà ở Kinh Đô tăng gấp mấy lần, kiếm được khá nhiều nên tôi vẫn chưa bán.

Tình cờ nghĩ đến chuyện em đang tìm nhà, chi bằng em chuyển đến đó, một là có thể trông nhà giúp tôi, hai là có thể trả tiền điện nước cho tôi.

Nói trước nhé, không cho em ở miễn phí đâu, hiện tại em đang thuê nhà bao nhiêu thì trả tôi bấy nhiêu.”

Thẩm Tiêu nói tiếp: “Nhưng chỗ đó lâu rồi không có ai ở, mấy ngày qua tôi có bảo người dọn tạm, miễn cưỡng ở được, em đừng chê nhé.”

Giản Tinh sửng sốt, không tìm được bất cứ lời nào để từ chối.

Thấy Giản Tinh đồng ý, Thẩm Tiêu lập tức cúp máy, như là sợ cậu nuốt lời ngay vậy.

Bên cạnh, Bạch Đồ nghe sếp nhà mình gọi điện mà trợn trắng mắt.

Để kim ốc tàng kiều, sếp nhà hắn đúng là giở mọi cách.

Chém gió kiểu mua nhà đầu tư tăng giá mấy lần mà cũng nghĩ ra được, rõ ràng mấy hôm trước anh mới dùng cái giá gấp mấy lần để mua lại biệt thự bên cạnh.

Giản Tinh đoán nhà của Thẩm Tiêu chắc chắn không tồi, nhưng khi đến nơi theo địa chỉ Thẩm Tiêu nói, cậu vẫn giật mình.

Kể cả cậu chưa được mở mang tầm mắt, nhưng cậu cũng biết đây là khu người giàu ở Kinh Đô, là chốn tấc đất tấc vàng, những người có thể ở biệt thự là người thế nào.

Giản Tinh lấy điện thoại, đang định nói với Thẩm Tiêu cậu không ở nữa, giọng của Thẩm Tiêu chợt vang lên sau lưng.

“Sao Nhỏ, em đến rồi à.”

Giản Tinh quay đầu, Thẩm Tiêu mặc một bộ đồ đơn giản đi tới, thấy anh không che đậy gì, cậu vội nhìn ngó xung quanh xem có ai không.

Thẩm Tiêu cười nói: “Đây là khu cao cấp, đa số là người có thân phận và địa vị ở, nổi tiếng hơn tôi nhiều, công tác bảo mật rất tốt, người ta sẽ không làm phiền, không cần lo bị nhòm ngó.”

Giản Tinh gật đầu, chỉ vào căn biệt thự trước mặt: “Anh Thẩm, đây là chỗ anh nói ạ?”

“Ừ, đi vào xem em có thích không, xem có chỗ nào cần sửa nữa không?”

Giản Tinh nhìn nụ cười của anh, lời từ chối đã đến khóe môi lại đột nhiên không thốt ra nổi, cậu đành đi theo anh vào trong sân.

Biệt thự có hai tầng, trang trí không xa hoa lắm, song vô cùng thoải mái và ấm cúng.

Nóc nhà có một cái sân thượng, trong sân còn có một vườn hoa nhỏ.

Thẩm Tiêu cười nói: “Thế nào, thích không?”

Giản Tinh thành thật trả lời: “Sân nhà đẹp lắm, nhưng em không ở được.”

Thẩm Tiêu không bất ngờ với câu trả lời của cậu, anh đã nghĩ sẵn đối sách.

“Tôi mua ngôi nhà này để đầu tư, mấy năm qua vẫn luôn để trống, chỉ có bạn bè thi thoảng đến ở một hai ngày.

Những lúc còn lại, không những phải thuê người đến dọn dẹp định kỳ, mà còn phải mời nghệ nhân làm vườn đến chăm sóc hoa cỏ trong sân, đều là khoản phí không nhỏ.”

Anh cười nói với Giản Tinh: “Sau này giao hoa cỏ trong sân cho em chăm sóc, bớt cho tôi một số tiền lớn, nghĩ thế nào cũng là tôi được lợi.”

“Mặc dù thu nhập hiện tại của em không cao, nhưng sau này chắn chắn phát triển không tồi, chẳng mấy chốc là có thể mua được nhà cho riêng mình.”

“Nhưng Kinh Đô lớn như vậy, chỗ thích hợp cho nghệ sỹ ở cũng chẳng có mấy.

Tính riêng tư của khu này tuyệt đối là cao nhất, rất thích hợp cho những nghệ sỹ sợ bị quấy rầy.”

Giản Tinh nhìn quanh, quả nhiên, khoảng cách giữa hai ngôi biệt thự đều rất xa, ở giữa còn có cây cối um tùm che chắn.

Chỉ có nơi họ đang đứng là có một ngôi biệt thự hơi to nằm ngay bên cạnh.

Hai ngôi sát gần nhau, chỉ cách một con đường, đứng trên sân thượng là có thể nhìn rõ tình hình phía đối diện.

Ở mặt giáp nhau của hai cái sân còn có cổng rào, la cà cũng rất tiện.

Đây cũng được gọi là tính riêng tư tốt à?

Dường như nhìn ra thắc mắc của cậu, Thẩm Tiêu đảo mắt, cười khẽ nói: “Đấy là nhà tôi.”

Giản Tinh tròn mắt nhìn anh.

Thẩm Tiêu cười dịu dàng: “Được rồi, tôi thừa nhận là tôi có lòng riêng.

Trước kia cậu Giản đồng ý nấu cơm cho tôi hai tháng, nếu chúng ta trở thành hàng xóm thì chẳng phải sẽ tiện hơn sao?”

Bấy giờ Giản Tinh mới nhớ đến việc đã đồng ý với Thẩm Tiêu lúc ở đoàn phim ‘Gương đồng’: “Xin lỗi, mấy ngày qua nhiều việc quá nên em quên mất.

Vậy được thôi, sau này phải quấy rầy anh Thẩm rồi.”

Thẩm Tiêu cười sung sướng: “Là tôi phải phiền cậu Giản mới đúng.”