Em Là Vì Sao Sa Vào Mắt Anh

Chương 65: Thẩm tiêu biết chân tướng



Một tay phóng viên từng công kích Giản Tinh trên mạng tìm đến quê của Giản Tinh theo tư liệu về cậu, phỏng vấn bố mẹ và hàng xóm của cậu.

Tay phóng viên này là người theo phái học thuật tuyệt đối.

Trong mắt hắn, mặc kệ Giản Tinh vì lý do gì, cậu cũng không nên từ bỏ nghiệp học.

Với hắn, trở thành một nhà khoa học tạo phúc cho nhân loại vĩnh viễn có giá trị gấp bội lần trở thành một con hát.

Hắn cho rằng, chỉ học tập mới có thể thay đổi vận mệnh của người nông thôn, bố mẹ Giản Tinh chắc chắn cực kỳ thất vọng về cậu.

Tay phóng viên đến quê Giản Tinh bắt đầu phát sóng trực tiếp.

Không ai nghĩ hắn chạy đường xa như vậy là để giúp cho Giản Tinh.

Mục đích của hắn là muốn phê phán Giản Tinh, phê phán những kẻ vì tiền mà đánh mất chính mình.

Quê của Giản Tinh nằm ở miền núi xa xôi, không có đường bê tông, ô tô chòng chành trên con đường đất ghồ ghề hơn một tiếng mới đến thôn.

Thôn đang sửa đường, tay phóng viên và người quay phim đành dừng xe ngoài thôn, đi bộ vào trong.

Khi tay phóng viên tìm được bố mẹ Giản Tinh, họ đang làm đồng.

Đứng trước ống kính, họ có vẻ gượng gạo, nhưng khi nghe hỏi về Giản Tinh, họ đều vô cùng vui vẻ và tự hào.

Phóng viên thắc mắc: “Giản Tinh là thủ khoa thi đại học nhưng lại chọn đi đóng phim, hai vị không thấy đáng tiếc ư? Không tức giận à?”

Bố mẹ Giản Tinh nhìn nhau, dường như không hiểu tại sao hắn lại hỏi vậy.

Bố Giản nói bằng tiếng phổ thông vụng về, mang đặc giọng quê: “Nó làm việc nó cho là đúng, chúng tôi đều ủng hộ nó.”

Tay phóng viên chưa kịp hỏi thêm, một đoàn già trẻ trai gái đã chạy đến bảo vệ bố mẹ Giản Tinh ở phía sau.

Họ chỉ vào tay phóng viên và quay phim, nói một thôi một hồi bằng tiếng địa phương.

Tay phóng viên không hiểu, nhưng từ ngữ khí của họ, tuyệt đối không phải lời hay ý đẹp.

Có người còn xông lên đẩy họ ra, bảo họ cút đi.

Tay phóng viên hơi cáu, hắn cư xử phải phép, nhưng lại bị đối xử thế này, ấn tượng với người nông thôn rơi xuống đáy.

Hắn nhịn tức, quay mặt vào ống kính và phê phán mấy câu, khuyên mọi người đừng học theo họ.

Đồng thời, ấn tượng với Giản Tinh cũng kém hơn.

Nghe hắn nói, một đứa bé hơn mười tuổi trong đám người đứng ra, chỉ vào hắn bảo: “Anh Giản Tinh là người tốt, các người mới là người xấu, nói xấu anh ấy, ở đây không hoan nghênh các người.”

Tay phóng viên tức cười: “Sao mi biết cậu ta là người tốt?”

Cậu bé chỉ vào mấy nơi trong thôn: “Anh Giản Tinh bỏ tiền cho mọi người sửa đường, sửa nhà, mua điều hòa, lò sưởi cho các ông các bà, anh ấy là người tốt.”

Tay phóng viên sững người, thì ra trong thôn đang sửa đường là do Giản Tinh bỏ tiền ra ư? Hắn nhìn mấy căn nhà thấp bé trong thôn, tuy lụp xụp, nhưng ngoài tường có quạt gió mới tinh.

Tay phóng viên kinh hãi, mấp máy môi hồi lâu, không biết nên nói gì.

Bố mẹ Giản Tinh ít khi đọc tin tức nên mù tịt, mấy thanh niên trong thôn kể cho họ hay, trên mạng có rất nhiều người đang mắng Giản Tinh, tay phóng viên đến đây để hại Giản Tinh, cặp vợ chồng nông thôn thành thật mới lo phát khóc.

Bố Giản chỉ vào chân của mình, khóc nói: “Tiểu Tinh không phải vì tiền, nó đi báo ân thay tôi nên mới vào trường đại học đó.”

Tay phóng viên sững người, rốt cuộc còn bao nhiêu chuyện mà họ không biết đây.

Một tiếng sau đó, phòng trực tiếp của tay phóng viên đã tăng từ mấy chục nghìn người xem lên trăm nghìn người xem.

Mọi người nghe nhóm người nông thôn phương Nam kể lại câu chuyện, giọng đặc địa phương khiến họ khó nghe, nhưng không ai rời đi.

Năm Giản Tinh vừa lên lớp 12, bố Giản Tinh vào thành phố làm thuê gặp tai nạn xe.

Kẻ gây chuyện bỏ chạy, bố Giản được người qua đường đưa đến bệnh viện cấp cứu, hôn mê mãi không tỉnh.

Phần chân của ông bị thương nặng, nếu không phẫu thuật kịp thời thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng, dù có sống được thì sau này cũng thành tàn phế.

Qua tay nhiều người, bệnh viên liên lạc được đến thôn, báo tin cho mẹ Giản.

Trụ cột gia đình ngã xuống, tiền thuốc thang đắt đỏ, đây quả là tin dữ không thể gồng gánh nổi đối với một người phụ nữ nông thôn.

Bố mẹ Giản Tinh làm nông nuôi Giản Tinh ăn học, tích góp chẳng được bao nhiêu.

Bố Giản muốn gom tiền học đại học cho Giản Tinh trước nên mới đi làm, căn bản không trả nổi tiền thuốc thang đắt đỏ, mẹ Giản đành cầu cứu người thân và hàng xóm.

Những người khác trong thôn cũng không giàu có, giật đầu cá vá đầu tôm mới được một ít tiền, nhưng đương nhiên là còn lâu mới đủ tiền thuốc.

Mẹ Giản tuyệt vọng ngồi phịch trên đất khóc rống lên, khéo thay được một minh tinh đến vùng lân cận tuyên truyền công ích trông thấy.

Cuối cùng, minh tinh nọ giúp nhà Giản Tinh, chịu toàn bộ tiền phẫu thuật và thuốc thang cho bố Giản.

Nhờ phẫu thuật kịp thời, chân của bố Giản được cứu.

Mặc dù vẫn để lại di chứng, nhưng ít nhất đi đứng không thành vấn đề.

Mẹ Giản không muốn ảnh hưởng đến việc học tập của Giản Tinh, thế nên sau khi phẫu thuật thành công mới nói cho cậu.

Giản Tinh không nói gì cả, chỉ tìm trưởng thôn hỏi tên của minh tinh nọ.

Khi ấy Giản Tinh đã lên lớp 12, thành tích rất tốt, có thể đỗ vào trường đại học tốt nhất nước, đến Kinh Đô mà người trong thôn nằm mơ cũng muốn đến.



Khoảnh khắc bố mẹ Giản Tinh nghe cậu nói là muốn thi vào Học viện Nghệ thuật Quốc gia, một trường đại học không danh giá mấy, hai người hiểu ngay ý của cậu.

Cậu muốn đi báo ân.

Bố mẹ Giản không ngăn cậu, ủng hộ cậu hết lòng.

Thi đại học xong, không có gì bất ngờ, Giản Tinh được 745 điểm, trở thành thủ khoa.

Nhất thời, hiệu trưởng, thầy cô, vô số phóng viên báo chí vào thôn phỏng vấn gia đình Giản Tinh.

Nhưng khi biết trường mà Giản Tinh đăng ký, họ đều sượng mặt ra, sau đó rất ít người tìm đến nữa.

Tin tức của thủ khoa cũng chỉ chiếm một góc nhỏ không đáng để mắt trên mặt báo, ngay cả ảnh cũng không có.

Về tiền học bổng quả thật là có, tỉnh cho thủ khoa thi đại học một trăm nghìn, Giản Tinh dùng toàn bộ số đó để trả tiền thuốc thang trước kia đã mượn của người trong thôn.

Nghe nói thủ khoa ngày trước được nhà trường và chính phủ trao rất nhiều tiền học bổng, nhưng có lẽ do Giản Tinh đăng ký vào trường nọ, họ không đề cập tới.

Thế nên tiền học đại học của cậu đều do cậu vào thành phố làm thuê trong khách sạn để kiếm.

Mặc dù bố Giản đã phẫu thuật thành công, nhưng ông vẫn cần dùng thuốc trong thời gian dài.

Từ khi lên đại học, Giản Tinh chưa từng xin một đồng trong nhà, năm nào cũng gửi tiền về.

Sau khi tốt nghiệp, Giản Tinh đóng rất nhiều phim, nhưng thu nhập không cao, nuôi mình thôi đã khó.

Năm nay mới khá hơn chút, cậu liền bỏ tiền sửa đường trong thôn.

Thôn cậu hè nóng đông lạnh, Giản Tinh lại sắm thêm điều hòa và lò sưởi cho những nhà không có.

Người trong thôn hỏi tay phóng viên: Nếu người như vậy mà gọi là tham tiền hám lợi, thì người thế nào mới là người tốt.

Tay phóng viên đỏ bừng mắt, hồi lâu không nói thành lời.

Trong phòng trực tiếp cũng có cả đám người đang khóc rưng rức.

Không ai ngờ, chàng trai có nụ cười như thắp sáng cả thế giới ấy lại có cảnh ngộ như vậy.

Nhiều người lấy làm tiếc, nếu bố Giản không bị tai nạn, đứa trẻ này sẽ vào Đại học Quốc phủ, có lẽ sẽ tạo ra nhiều kỳ tích hơn nữa.

Song cũng nhiều người thấy may mắn, nếu như vậy, họ sẽ không được gặp gỡ chàng trai ưu tú này rồi.

Tay phóng viên lau nước mắt, mãi một lúc sau mới dịu lại, nghĩ đến một vấn đề khác.

Minh tinh ngày ấy đã giúp gia đình Giản Tinh là ai.

Cái này rất dễ.

Tay phóng viên nhập tên quê của Giản Tinh và hoạt động công ích, căn cứ vào thời gian, nhanh chóng tìm được người nọ.

Thấy cái tên ấy, cả tay phóng viên và khán giả trong phòng trực tiếp đều sững sờ.

Khi buổi phát sóng trực tiếp của tay phóng viên kết thúc, Thẩm Tiêu vẫn đang trên đường từ sân bay về nhà.

Anh tắt điện thoại, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trước mắt hiện lên khung cảnh ngày ấy.

Khi đó, anh mới ra mắt hai năm, phát triển khá tốt, rất nhiều doanh nghiệp tìm anh làm người đại diện đều bị anh từ chối.

Trong một cơ hội tình cờ, một tổ chức công ích tìm anh, mong anh có thể giúp họ tuyên truyền hạng mục xóa đói giảm nghèo, đúng lúc anh đang rảnh nên đã đồng ý.

Anh theo người của tổ chức công ích đến thăm mấy thôn làng nghèo khó.

Ở thôn cuối cùng, anh thấy một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi đang quỳ trước mặt người ta dập đầu liên tục, khóc xé gan xé phổi, dập đầu nhà này xong lại đến nhà khác.

Có lẽ là thấy anh tò mò, trưởng thôn kể chuyện nhà người phụ nữ kia cho anh.

“Haizz, cũng là người đáng thương.

Chồng cổ bị tai nạn xe, đang phải cấp cứu.

Tiền phẫu thuật cao quá không trả nổi, đành đi xin người trong thôn giúp đỡ.

Nhưng nhà ai mà không phải sống cơ chứ.

Mọi người gom được một chút, căn bản chẳng làm được gì.

Chồng cổ là trụ cột gia đình, mất đi trụ cột, sau này e là sẽ còn khổ nữa.

Nhà họ có đứa con đang học lớp 12 trong thành phố, nghe bảo thành tích tốt lắm, có thể đỗ vào trường cao.

Người nhà giấu nó, nhưng chuyện này sớm muộn gì nó cũng biết thôi.

Haizz, không biết đứa bé kia có chịu được không, sợ là ngay cả thi đại học cũng không nổi nữa.”

Thẩm Tiêu nhìn người phụ nữ dập đầu trên đất, quay đầu nói với Bạch Đồ: “Liên hệ với bệnh viện để trả tiền phẫu thuật cho họ.”

Bạch Đồ gật đầu, chạy thẳng đến bệnh viện.

Nhóm người trưởng thôn nghe xong kích động cảm ơn anh liên tục, ông gọi người phụ nữ nọ đến và kể cho cô.

Người phụ nữ nọ lập tức quỳ xuống, anh không thể ngăn nổi.

Anh vẫn nhớ người phụ nữ hơi đẫy đà ấy đã quỳ trên đất và ra sức dập đầu trước anh: “Người tốt rồi sẽ được đền đáp xứng đáng, ngài Thẩm, ngài sẽ có phúc báo.”

Với Thẩm Tiêu, đó chỉ là chuyện nhỏ, sau này tổ chức công ích muốn đưa tin về việc ấy cũng bị anh từ chối.

Sau khi trở về, Bạch Đồ nói với anh: “Sếp à, chuyện bất hạnh trên thế giới này nhiều như thế, anh nào giúp hết được chứ.”

Khi ấy Thẩm Tiêu nói thế này: “Chuyện bất hạnh rất nhiều, nhưng đã để tôi gặp phải thì coi như tích phúc thôi.”

Anh chưa bao giờ nghĩ, lời nói ấy thật sự thành sấm, một việc thiện nho nhỏ, cho anh gặp được người ấy.

Con người quả nhiên phải làm nhiều việc tốt.

Trái tim được lấp đầy bởi những điều ấm áp, Thẩm Tiêu nhìn ra ngoài cửa, càng về gần đến nhà, độ cong của khóe môi càng cao.

Lúc Thẩm Tiêu về đến nơi, ba người Phó Nguyên đã đi rồi, Giản Tinh đang ngồi trong sân nhà anh tiếp tục tỉa cành hoa.

Khi thấy anh, Giản Tinh vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, cậu nở nụ cười xán lạn, hai mắt sáng như sao.

“Anh Thẩm, sao anh lại về vậy? Quay phim xong rồi ạ?”

Thẩm Tiêu nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của cậu, những cảm xúc nặng nề khiến anh không thở nổi trên đường về chợt nổ tung, anh sải bước lên trước, ôm chặt Giản Tinh vào lòng.

Sao trên thế giới này lại có người tốt đến thế! Chỉ một nụ cười đã lấp đầy cả con người anh.