Em Là Vì Sao Sa Vào Mắt Anh

Chương 73: Ai mới là chỗ dựa của giản tinh



Gần 7 giờ, thảm đỏ đã trải sẵn, Đêm hội phim ảnh sắp bắt đầu.

Nhân viên tuân theo thứ tự đã định, cẩn thận sắp xếp cho các nghệ sỹ nổi tiếng.

Những người đi đầu tiên, đương nhiên đều là Thái Sơn Bắc Đẩu của giới giải trí, chẳng hạn như mấy nhà nghệ thuật kì cựu có địa vị cao nhất trong giới, hiệu trưởng của Học viện Nghệ thuật Quốc gia Vương Nguyệt Huy, đạo diễn trứ danh nhất trong nước Lâm Lập, hay mấy sếp lớn của các công ty giải trí đình đám,… Lúc này, các ông lớn đứng ở trung tâm mọi người, chuyện trò sôi nổi.

Trong hội trường, âm nhạc chợt vang lên, thời gian đã đến rồi.

Các nghệ sỹ tự động tránh sang hai bên, nhường lối ở giữa cho các ông lớn đi ra.

Các ông lớn cũng không khiêm nhường, người già đi trước, lớp trẻ theo sau, cùng nhau đi ra cửa.

Giản Tinh đứng cùng đoàn phim ‘Gương đồng’, nhìn người đi đầu hàng, cậu trốn ra sau lưng Thẩm Tiêu, cố gắng giấu kín chính mình.

Lâm Lập đi bên trái, gần đoàn phim cậu nhất, lúc đi qua, ông bỗng ngừng lại.

Người của đoàn phim vội chào hỏi: “Chào đạo diễn Lâm.”

Lâm Lập gật đầu, quan sát Thẩm Tiêu, khen: “Tiểu Thẩm hôm nay trang điểm giống Ngô Hàn ghê đấy.” Ngô Hàn, tên của nam chính trong ‘Gương đồng’.

Thẩm Tiêu cười không nói.

Lâm Lập lại nhìn sang Giản Tinh sau lưng anh, thấy động tác trốn tránh vụng về của cậu, không nhịn được buồn cười.

“Hôm nay Tiểu Tinh không chào bác, không lễ phép như ngày thường nhỉ.”

Phòng chờ im phăng phắc, ánh mắt của tất cả mọi người lại dồn hết vào Giản Tinh.

Lâm Lập xưa nay là người nghiêm túc nói năng thận trọng, trong hoàn cảnh thế này, trừ mấy bạn già, ông cực ít khi nói chuyện với các diễn viên.

Đây là lần đầu tiên ông chủ động bắt chuyện với diễn viên kiểu này, lời nói không hề che giấu sự thân thiết và quý mến dành cho Giản Tinh.

Tất cả mọi người lại kinh hãi! Lẽ nào người chống lưng cho Giản Tinh thật ra là Lâm Lập?! Thế thì mọi thứ đều rõ ràng rồi.

Những kẻ từng âm thầm chế nhạo Giản Tinh không có chống lưng chỉ biết ngậm chặt miệng.

Mọi người đang trố mắt dõi theo, Giản Tinh không dám trốn nữa, cậu ló đầu ra khỏi lưng Thẩm Tiêu, lễ phép nói: “Chào đạo diễn Lâm, người đông quá nên cháu không dám làm phiền bác ạ.”

Vương Nguyệt Huy ở một bên khác cũng thò đầu sang chào Giản Tinh: “Chào bạn học Giản Tinh.”

Giản Tinh lễ phép chào: “Chào hiệu trưởng ạ.”

Sau đó thì ngoan ngoãn đứng im.

Lâm Lập và Vương Nguyệt Huy nhìn dáng vẻ rón rén của cậu thì càng thấy buồn cười, liếc sang người ở giữa với ánh mắt sâu xa.

Gương mặt nghiêm khắc của Nghiêm Lâm Trung bỗng tối sầm.

Nghiêm Lâm Trung đứng im, Lâm Lập và Vương Nguyệt Huy cũng đứng im.

Ba người đi ngay đầu, họ không nhúc nhích, những người khác đương nhiên cũng không dám, phòng chờ nhất thời lặng như tờ.

Mọi người tò mò nhìn bọn họ, có nhân viên lễ phép lên hỏi: “Xin hỏi mấy thầy có vấn đề gì không ạ?”

Nghiêm Lâm Trung nhìn Giản Tinh chằm chằm, không giận mà uy.

Người Giản Tinh dần cứng đờ, xoay xoay gót chân, âm thầm trốn ra sau lưng Thẩm Tiêu tiếp.

Lúc cậu sắp thành công trốn ra sau lưng Thẩm Tiêu, Nghiêm Lâm Trung hừ lạnh một tiếng, đi về phía cậu.

Tuy Thẩm Tiêu không hiểu, nhưng anh vẫn tiến lên một bước, bảo vệ Giản Tinh ở phía sau, chủ động chào: “Ông Nghiêm ạ.”

Nghiêm Lâm Trung, núi Thái Sơn chân chính của giới giải trí.

Diễn viên cấp một quốc gia, thị đế, ảnh đế sớm nhất trong giới, giáo sư danh dự có lý lịch dày nhất của Học viện Nghệ thuật Quốc gia, hơn nửa diễn viên thời đầu của giới giải trí đều là học sinh ông từng dạy.

Đồng thời, ông cũng là nhà sản xuất và đầu tư giỏi nhất trong giới, những phim điện ảnh hoặc truyền hình có mặt ông, phim nào cũng là tác phẩm xuất sắc nhất.

Tất cả mọi người trong giới đều cung kính gọi ông là “ông Nghiêm”.

Nghiêm Lâm Trung lạnh lùng liếc Thẩm Tiêu một cái, gương mặt chẳng mảy may che giấu sự chán ghét, ông hừ lạnh, nhìn ra sau lưng anh.

Thấy Giản Tinh vẫn rúc đầu, rặt một vẻ không dám nhìn ai, mặt ông tối sầm.

Nghiêm Lâm Trung lạnh lùng nói: “Không biết chào à?”

Giọng nói lạnh lùng khiến tất cả mọi người run rẩy.

Giản Tinh đành ngẩng đầu lên, còn chưa kịp nói, Thẩm Tiêu đã giơ tay che cho cậu: “Ông Nghiêm, Giản Tinh chỉ là một người mới.

Nếu cậu ấy khiến ông tức giận chỗ nào, xin ông đừng so đo với cậu ấy.”

Nghiêm Lâm Trung lườm anh, mím chặt môi: “Tôi nói chuyện với anh à?”

Ông chỉ Giản Tinh: “Nó không biết nói hả, cần anh phát biểu hộ?”

Giọng nói ngập tràn sự tức giận, thể hiện mình không thích Thẩm Tiêu rõ mồn một.

Thẩm Tiêu nhíu mày, anh đang định nói tiếp, Giản Tinh chợt kéo nhẹ ống tay áo anh, bảo anh đừng nói nữa.

Ra khỏi lưng Thẩm Tiêu, Giản Tinh đi đến trước mặt Nghiêm Lâm Trung, cung kính khom lưng chào: “Ông Nghiêm ạ.”

Động tác cung kính lễ phép, giọng nói âm vang mạnh mẽ.

Theo lý, Nghiêm Lâm Trung hẳn là không bắt bẻ gì nữa, nhưng không ngờ, khi nghe thấy Giản Tinh chào, sắc mặt Nghiêm Lâm Trung còn tệ hơn.

“Ai cho cậu chào ông Nghiêm?” Tiếng quát bất thình lình khiến mọi người giật nảy mình.

Tuy Nghiêm Lâm Trung nghiêm khắc, nhưng đối xử với thế hệ sau rất khích lệ, chưa bao giờ quát mắng trước đám đông thế này.

Mọi người nhìn Giản Tinh với ánh mắt đồng tình, không ít người vừa nãy hâm mộ Giản Tinh lọt vào mắt của các ông lớn giờ lại vui sướng khi người ta gặp họa.

Quen bao nhiêu tai to mặt lớn thì làm sao, chọc phải Nghiêm Lâm Trung, chỗ dựa có to đến mấy cũng vô dụng, sau này chỉ có thể điêu đứng trong giới giải trí.

Thẩm Tiêu đi đến bên cạnh Giản Tinh, sầm mặt nói: “Ông Nghiêm, ông dọa cậu ấy rồi.”

Nghiêm Lâm Trung tức cười: “Gan của nó làm bằng đậu phụ à, ta nói một câu cũng sợ.”

Nghiêm Lâm Trung có khó chọc thế nào, Thẩm Tiêu cũng không nỡ để Giản Tinh chịu mảy may ấm ức.

“Không biết Giản Tinh đắc tội ông Nghiêm chỗ nào, khiến ông tức giận như vậy?”

Nghiêm Lâm Trung nheo mắt đánh giá anh, cười lạnh: “Sao, nó chào sai, ta tức cũng không được à?”

Thẩm Tiêu nhíu mày, ngập tràn sự khó hiểu.

Vừa nãy Giản Tinh lễ phép chào “ông Nghiêm”, tất cả mọi người trong phòng chờ đều nghe thấy, chào sai chỗ nào.



Trái lại, Giản Tinh sững người, dường như nghĩ đến điều gì đó, cậu quay đầu nhìn Nghiêm Nhan giữa đám đông.

Nghiêm Nhan cười nháy mắt ra hiệu với cậu, nụ cười có cả sự khích lệ.

Giản Tinh hiểu ra ngay, bản thân cậu không nghĩ sai.

Cậu nhìn Nghiêm Lâm Trung, có kinh ngạc, có kích động, có căng thẳng, và nhiều hơn cả là sự tôn kính.

Cậu kéo Thẩm Tiêu lại, bước đến trước mặt Nghiêm Lâm Trung, khom lưng thật thấp, chào: “Thầy ạ.”

Lời này thốt ra, phòng chờ vang lên vô số tiếng hít hơi, sau đó rơi vào câm lặng.

Đa số ở đây là người thông minh, chữ “thầy” vô cùng bình thường, nhưng cất lên trong trường hợp này, ý nghĩa hoàn toàn khác.

Nghiêm Lâm Trung dạy vô số người, nhiều diễn viên gạo cội ở đây đều từng là học sinh của ông.

Học sinh gặp ông, có người chào ông Nghiêm, cũng có người thân mật hơn chào thầy Nghiêm.

Nhưng chỉ có “thầy”, bỏ đi họ, thì chỉ có học trò thật sự mới dám gọi.

Những người thông minh nhìn Giản Tinh và Nghiêm Lâm Trung một cách kinh hãi, trông thấy sau khi Giản Tinh chào “thầy”, hơi lạnh trên gương mặt Nghiêm Lâm Trung chợt tan đi một nửa, tuy vẫn nghiêm nghị, nhưng rõ ràng đã có thêm mấy phần hài lòng và thân thương.

Nghiêm Lâm Trung liếc Giản Tinh một cái, “ừ” nhẹ, coi như trả lời.

Tiếng “ừ” này lập tức chứng thực suy đoán của tất cả mọi người.

Sau lưng Nghiêm Lâm Trung, một đạo diễn già nhìn Giản Tinh, giật mình nói: “Vừa nãy ông Nghiêm nói ông ấy đã nhận học trò cuối cùng, thì ra là cậu à, quả nhiên thầy nghiêm tạo nên trò giỏi.

Ha ha, ông Nghiêm có phúc ghê.”

Hơi lạnh trên mặt Nghiêm Lâm Trung tan bớt ba phần nữa, có thêm sự tự hào và hài lòng: “Đạo diễn Hứa khen sai rồi, nó còn kém xa lắm.”

Nghiêm Lâm Trung quát Giản Tinh: “Còn ngây ra đấy làm gì, không mau qua đây chào các cô các bác đi.”

Giản Tinh vội lễ phép chào: “Chào đạo diễn Hứa, cháu là Giản Tinh ạ.”

Trước mặt tất cả mọi người, Nghiêm Lâm Trung dắt Giản Tinh đi làm quen với mấy ông lớn khác, đồng thời nói trước mặt họ, “Giản Tinh là học trò cuối cùng của ông”.

Những người khác thì không sao, chứ mấy người bạn già của Nghiêm Lâm Trung nhìn ông trông có vẻ nghiêm túc nhưng thật ra kiêu ngạo muốn chết, đều buồn cười không chịu nổi.

Người này ấy à, già rồi mà vẫn thích rêu rao như vậy.

Lúc này Giản Tinh mới hiểu ý của Phó Nguyên, nếu không nhờ mấy ngày cấp tốc học tập, cậu căn bản không biết những người này là ai với ai, nên chào là gì.

Sau nhóm Thái Sơn Bắc Đẩu là mấy sếp lớn của các công ty giải trí, người đại diện cho Giải trí Tinh Đồ là Thẩm Dật.

Là tổng giám đốc của công ty giải trí lớn nhất nước, Thẩm Dật đương nhiên đứng đầu trong các sếp lớn.

Anh nhìn Giản Tinh, đẩy gọng kính, liếc sang Thẩm Tiêu sau lưng Giản Tinh, không biết nghĩ đến điều gì, vẻ mặt lóe lên sắc lạ.

Cuối cùng, anh ôn hòa nói: “Giản Tinh à, được lắm.”

Đợi Nghiêm Lâm Trung hài lòng rồi mới thả Giản Tinh ra, dẫn đầu đi thảm đỏ, tiến vào hội trường.

Các ông lớn đi rồi, mọi người mới hoàn hồn sau cơn chấn động, ánh mắt nhìn Giản Tinh cứ như là mơ.

Đánh chết họ cũng không ngờ, người chống lưng cho Giản Tinh lại là Nghiêm Lâm Trung!

Đứa trẻ chân quê không có chỗ dựa? Thế này mà không có chỗ dựa thì cái gì mới gọi là có chỗ dựa!

Ông ơi, ông thiếu vòng chân không! Đám người nhao nhao hò hét trong lòng.

Đến khi nhân viên qua mời theo thứ tự danh sách, mọi người mới hoàn hồn, vừa đi vào hội trường vừa châu đầu ghé tai, thi thoảng nhìn sang Giản Tinh, hiển nhiên là đang bàn tán về cậu.

Sau đám đông, vừa tra ra bởi vì nhân viên chỉ nhìn xe không nhìn mặt, khiến Giản Tinh bị trì hoãn ở cổng nửa tiếng đồng hồ, sắc mặt người phụ trách đêm hội muốn bao nhiêu khổ có bấy nhiêu khổ.

Khổ như hắn còn có Giang Cổ đứng ở cuối cùng.

Gã tưởng mình bóp quả hồng mềm nhất, ai ngờ lại là xương rồng đầy gai.

Giản Tinh không hề gì, gã thì chảy máu đầm đìa.

Nghĩ đến bộ phim điện ảnh bị ảnh hưởng và đống tiền đắp vào ‘Cười từng bài’ hóa thành bọt nước, Giang Cổ hối hận vô cùng.

Đợi mọi người xung quanh tản đi, Thẩm Tiêu nhìn Giản Tinh cười hì hì, cười hỏi: “Vui lắm à?”

Giản Tinh gật mạnh đậu, hớn ha hớn hở: “Vui.

Thầy em từng nói, khi diễn xuất của em chưa đạt tiêu chuẩn, thầy sẽ không thừa nhận em là học trò của thầy.

Bây giờ thầy giới thiệu em cho mọi người, chứng tỏ diễn xuất của em đã đạt rồi.”

Thẩm Tiêu nhướng mày, thế là màn giới thiệu chấn động giới giải trí vừa nãy trong mắt đương sự này chỉ là diễn xuất được công nhận?

Giản Tinh quay đầu nhìn Thẩm Tiêu, thấy vẻ mặt anh phức tạp, áy náy nói: “Anh đừng giận nhé, em không cố ý giấu anh đâu.

Tại thầy nói lúc em diễn chưa đạt thì không được cho người khác biết.”

Thẩm Tiêu nhìn cậu thật sâu, thở dài, cười nói: “Ngốc ạ, anh không giận.”

Anh lo Sao Nhỏ của anh chịu oan ức, anh có thể ngăn cản những tổn thương cho cậu, nhưng không thể bước đi trên con đường của mình thay cậu.

Mà hiện tại, anh chỉ thấy buồn cười.

Anh nên nghĩ ra từ đầu, Giản Tinh xưa nay đáng mến, sao dễ đắc tội người khác thế được.

Dẫu Nghiêm Lâm Trung có nghiêm khắc, ông cũng sẽ không vô duyên vô cớ bắt nạt người trẻ, đúng là quan tâm ắt loạn.

Nghiêm Lâm Trung thừa nhận Giản Tinh là học trò của mình trước bao nhiêu người, chẳng qua là để nói cho tất cả mọi người biết, ông là chỗ dựa của Giản Tinh.

Giới thiệu Giản Tinh cho những nhân vật lớn khác, chứng tỏ ông công nhận năng lực của Giản Tinh, học trò của ông đã có tư cách quen những ông lớn trong giới.

Sau buổi tụ họp hôm nay, con đường sau này của Giản Tinh sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.

Ai ai cũng muốn tìm núi dựa, nhưng nhiều người đã quên, dựa vào núi cũng chỉ có núi.

Bản thân Giản Tinh đã là một ngọn núi.

Thẩm Tiêu hơi buồn cười, cúi đầu thủ thỉ vào tai Giản Tinh: “Sao Nhỏ nhà anh sau này lên như diều gặp gió thì không được vứt bỏ anh đâu nhé.”

Giản Tinh đỏ ửng mặt: “Anh đừng nói linh tinh.”

Thẩm Tiêu mỉm cười, dắt cậu đi thảm đỏ theo đoàn phim ‘Gương đồng’.

Lâm Lập đi với Nghiêm Lâm Trung, Thẩm Tiêu và Nhan Chỉ trở thành người gánh vác đoàn phim, Giản Tinh là nam ba, đi ở hàng hai.

Lần đầu đi thảm đỏ, Giản Tinh thấy tò mò, âm thầm nhìn trái ngó phải, chưa đi được mấy bước đã bị ánh sáng của vô số máy ảnh đâm vào mắt.

Cậu giơ tay lên che, lúc này mới ngẩng đầu nhìn ghế khán giả, đập vào mắt là bảng đèn của Tiêu thần, cậu không kìm được cười rộ lên.

Fan ở hiện trường bắt đầu hét chói tai, có người hô Thẩm Tiêu, cũng có người hô Nhan Chỉ.

Và trong những âm thanh ấy, tiếng hô “Sao Nhỏ” không hề ít hơn những người khác chút nào.

Đi thảm đỏ xong là đến phần trao giải, nhờ vào ‘Gương đồng’, không có gì bất ngờ, Thẩm Tiêu lại nhận được giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất phim truyền hình, trở thành thị đế lần nữa.

Điều khiến mọi người bất ngờ là, nhờ vào vai nam ba của ‘Gương đồng’, Giản Tinh giành được giải Người mới xuất sắc nhất năm.

Thẩm Tiêu nhìn Giản Tinh đứng trên sân khấu, gương mặt anh tuấn hiện lên nụ cười dịu dàng.

Ánh đèn lung linh khoác lên người cậu một vầng sáng mờ ảo, khiến dung nhan vốn đã xuất chúng tăng thêm mấy phần huyền bí và mộng mơ, kéo người hâm mộ trên ghế khán giả gào thét liên tục.

Vì sao nhỏ nhà anh, một khi được phát hiện thì sẽ không thể giấu đi nổi nữa.