Em Là Vì Sao Sa Vào Mắt Anh

Chương 77: Tham gia tiệc thường niên



Khi Giản Tinh và Thẩm Tiêu đến khách sạn, người của Giải trí Tinh Đồ đã đến gần hết, thấy hai người vào cùng nhau, cũng không ai nói gì.

Từ Đêm hội phim ảnh, có thể thấy quan hệ của hai người rất tốt.

Đây là lần thứ hai Giản Tinh tham gia tiệc thường niên của công ty.

Năm ngoái cậu và Phó Nguyên ngồi ở góc cuối cùng, còn năm nay vị trí của cậu được sắp xếp ở nơi rất gần.

Cậu không quen ai trên bàn, đành cười lễ phép gật đầu chào họ, sau đó ngồi im.

Trải qua Đêm hội phim ảnh, cả giới giải trí không ai là không biết Giản Tinh, nhưng tiếp xúc gần với cậu vẫn là lầu đầu tiên.

Mọi người tò mò quan sát cậu, sau đó chủ động bắt chuyện nhiệt tình.

Trước sau Giản Tinh luôn mỉm cười, kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi của mọi người.

Có chỗ dựa là Nghiêm Lâm Trung, Giản Tinh vẫn không hề làm giá, dáng vẻ ngoan ngoãn khiến mọi người kinh hãi, đồng thời sinh lòng quý mến, người vây quanh cậu nói chuyện càng lúc càng nhiều.

Người ngồi cạnh Giản Tinh là một nữ ca sỹ cực kỳ nổi tiếng, cô nhìn Giản Tinh, hai mắt sáng bừng.

Đang định kéo ghế dịch lại gần Giản Tinh, một người chợt đứng vào giữa hai người họ, mọi người đang trò chuyện sôi nổi nháy mắt im bặt.

Giản Tinh ngẩng đầu, nhìn thấy Thẩm Tiêu ở bên cạnh, cậu chớp mắt nghi hoặc.

Thẩm Tiêu không nhìn cậu, chỉ mỉm cười nhạt và hỏi người trên bàn: “Không để ý tôi thêm một cái ghế chứ?”

Mọi người choáng váng, nhưng nhanh chóng hoàn hồn: “Không để ý, đương nhiên không để ý, mời Tiêu thần ngồi.”

Thẩm Tiêu gật đầu, nói với người phục vụ đi qua, rất nhanh đã người mang ghế đến, đặt thêm một bộ bát đũa, Thẩm Tiêu điềm nhiên ngồi vào giữa Giản Tinh và vị nữ ca sỹ kia.

Mọi người quay mặt nhìn nhau, trong mắt cùng là sự khiếp sợ.

Thẩm Tiêu là thị đế, vẫn luôn là nhân vật chính của Giải trí Tinh Đồ.

Tiệc thường niên năm nào anh cũng ngồi ở bàn chính, ngay cạnh tổng giám đốc.

Đây là lần đầu tiên anh chủ động ngồi vào chỗ khác.

Nhìn thị đế Thẩm tự nhiên gắp thức ăn cho Giản Tinh với sự cưng chiều chẳng mảy may che giấu, mọi người trợn tròn mắt, dường như đã phát hiện ra việc gì kinh khủng lắm.

Trên bàn chính, Thẩm Dật nhìn vị trí trống rỗng bên cạnh, lại nhìn sang thị đế Thẩm vừa ăn vừa hầu hạ người nọ ở nơi không xa, ánh mắt lóe lên sự đen tối.

Tiệc năm nay giống năm ngoái, ăn uống, bốc thăm trúng thưởng, biểu diễn.

Năm ngoái Giản Tinh trúng quà nhỏ, năm nay mãi đến khi bốc giải nhất xong vẫn không có tên cậu, đôi mắt sáng như sao chẳng buồn bã bao nhiêu, chỉ kích động vỗ tay cho nghệ sỹ trúng giải nhất trên sân khấu.

Thẩm Tiêu nhìn động tác của cậu, khóe miệng bất giác cong lên.

Cảnh này lọt vào mắt Thẩm Dật, mắt anh lóe sáng, giơ tay gọi trợ lý luôn đứng chờ lệnh sau lưng, ghé vào tai người nọ nói gì đó.

Trợ lý nọ dường như có phần kinh ngạc, nhưng nhanh chóng điều chỉnh sắc mặt, đi vào hậu trường.

Bốc thăm trúng thưởng xong, bữa tiệc cũng gần kết thúc.

Đúng lúc mọi người tưởng thế là hết, MC bỗng bước lên sân khấu lần nữa, kích động nói: “Tổng giám đốc hết sức tán thưởng thành tích năm nay của mọi người, thế nên cố ý tăng thêm một giải đặc biệt, giải thưởng là một chiếc xe sang.”

Chìa khóa xe được nhân viên lễ tân bưng lên.

“Oa!” Hội trường lập tức vang lên tiếng hoan hô nhiệt liệt.

“Nhưng mà!” MC ngắt lời mọi người, bổ sung thêm, “Người trúng thưởng phải hoàn thành trò chơi được chỉ định thì mới có thể lấy phần thưởng đi.

Nếu không hoàn thành thì chỉ có thể tiết kiệm tiền cho tổng giám đốc thôi.”

Tiếng hoan hô càng vang hơn, kèm theo cả tiếng cười ầm ĩ.

Thẩm Tiêu nghe đến đây, ấn đường giần giật.

Xuyên qua đám đông, đối diện với đôi mắt sâu xa của Thẩm Dật, anh thấy rõ hàng mày dưới kính hơi nhướng lên.

Lòng Thẩm Tiêu nổi lên dự cảm chẳng lành.

Quả nhiên, khi những con chữ quay cuồng trên màn hình bốc thăm dừng lại, tên của Giản Tinh bất ngờ xuất hiện.

Tiếng reo hò và tiếng huýt sáo vang lên, Giản Tinh vẫn đang ngẩn người, còn chưa hoàn hồn đã bị mấy nghệ sỹ ồn ào xung quanh kéo dậy đẩy lên sân khấu.

MC đương nhiên nhận ra Giản Tinh, giọng khoa trương: “Uầy, thì ra người trúng thưởng là Sao Nhỏ học giỏi được mệnh danh là ma vương trò chơi của chúng ta, xem ra khó mà giữ nổi ví tiền của tổng giám đốc rồi.”

“Ha ha ha ha.” Hội trường cười ngặt nghẽo.

MC quay sang cười nói: “Tuy nhiên, thử thách hôm nay của chúng ta không phải trí tuệ mà là sự thấu hiểu.

Cậu Giản, muốn có được xe sang, cậu phải hoàn thành hai nhiệm vụ một văn một võ.

Quy tắc trò chơi là, cậu chọn một người bạn ở hiện trường, cùng cậu hoàn thành hai phần hỏi đáp và nhảy múa.

Nếu cậu và bạn của cậu có thể hoàn thành hai nhiệm vụ một cách ăn ý, tối nay có thể lái chiếc xe sang này về nhà luôn.

Còn nếu có câu nào hai người trả lời khác nhau hoặc nhảy khác nhau, thì coi như thua.”

Giản Tinh chớp mắt, nhìn về phía Thẩm Tiêu.

Không chỉ Giản Tinh, tất cả mọi người đều nhìn Thẩm Tiêu.

Lúc này, người có ngốc đến mấy cũng nhận ra, hoạt động này nào phải thử thách Giản Tinh, rõ ràng là chuẩn bị cho Thẩm Tiêu.

Những người thông minh đã đoán được, câu hỏi của trò chơi chắc chắn sẽ rất chấn động, nghĩ đến đây, mọi người bắt đầu kích động.

MC cười hì hì hỏi: “Cậu Giản, không biết cậu đã chọn được người để hoàn thành nhiệm vụ với cậu chưa?”

Giản Tinh im lặng, không biết đang nghĩ gì.

Thẩm Tiêu nhìn sự đắc ý lộ ra nơi khóe miệng Thẩm Dật, ánh mắt anh tối đi, đang định đứng dậy thì nghe thấy âm thanh trong trẻo của Giản Tinh nói: “Tôi chọn… anh Phó.”

Thẩm Tiêu nhướng mày, nhìn người nở nụ cười sáng sủa trên sân khấu, lại ngồi trở về.

Trong hội trường, tất cả mọi người đều đứng hình.

Anh Phó? Anh Phó nào? Ngay cả vẻ mặt nghìn năm không đổi của Thẩm Dật cũng lóe lên sự bất ngờ.

Không biết có phải nhờ Giản Tinh không, vị trí của Phó Nguyên năm nay cũng gần sân khấu hơn nhiều.

Anh ngồi cùng bàn với mấy người đại diện khác, chẳng có mấy ai để ý đến anh, anh cũng không thèm để ý đến họ, cả buổi tối lo tìm trăm phường nghìn kế để bắt chuyện với Diêu Mai ngồi bên tay trái.

Lúc nghe thấy Giản Tinh gọi mình, Phó Nguyên vẫn đang không biết xảy ra chuyện gì, ngơ ngác bị người ta kéo lên sân khấu, đứng cạnh Giản Tinh.

MC nhắc lại quy tắc, công bố đề bài gồm hai cửa.

Cửa thứ nhất, hai người chia nhau trả lời 5 câu hỏi, nếu đáp án đều giống nhau thì qua cửa.

Cửa thứ hai, hai người phải nhảy cùng một điệu, nếu tất cả các động tác đều giống nhau thì qua cửa.

Ngược lại thì coi như thất bại.

Phó Nguyên nghe cái hiểu ngay, đây là nhắm vào Thẩm Tiêu mới đúng.

Cả thế giới hay Giản Tinh không biết nhảy, cậu biết nhảy tổng cộng mấy điệu, chỉ có nhảy cùng với Thẩm Tiêu thôi.

Anh nhìn Giản Tinh, quay đầu đối diện với ánh mắt âm u của Thẩm Tiêu ở bên dưới, mấy lạng thịt chẳng còn là bao trên mặt không nhịn được run rẩy.

Anh lại gần Giản Tinh, lẩm bẩm: “Tiểu Tinh à…”

Giản Tinh khích lệ: “Không sao, anh Phó, nếu thua thì thôi.”

Mặt thịt của Phó Nguyên rung rung, ngay cả trái tim cũng run run.

Tim đau, thịt càng đau.

Kia là xe sang đấy, đập tiền lương một năm của anh vào cũng chưa ăn thua gì đâu.

Nhân viên nhanh nhẹn đưa bảng viết cho hai người, đợi hai người đứng sang hai bên, MC bắt đầu đặt câu hỏi cho Giản Tinh.

“Câu hỏi đầu tiên, xin hỏi cậu Giản, số đo ba vòng của bạn cậu là bao nhiêu? Không được đoán bừa đâu, chúng tôi sẽ đo ngay tại đây đấy.”

Thẩm Tiêu đưa mắt nhìn Thẩm Dật, ánh mắt âm u.

Thẩm Dật theo dõi chăm chú, vẻ mặt điềm nhiên vô tội.

Hội trường vang lên tiếng thổn thức.

Úi chà chà, câu hỏi này khá quá ta.

Trừ người thân mật nhất, ai rảnh nhớ số đo ba vòng của người khác làm gì.

Nếu người trước mặt Giản Tinh là Thẩm Tiêu, nếu cậu trả lời đúng…

Không được nói, không được nói.

Người thông minh lòng rõ như gương, nhìn Giản Tinh và Phó Nguyên một cách tiếc nuối, dường như đã đoán được kết quả.

Dù sao đối với Phó Nguyên dạo gần đây mà nói, số đo ba vòng đã có sự thay đổi cực lớn.

Cứ một dạo là Phó Nguyên lại gầy đi một vòng, e là ngay cả bản thân anh cũng không nhớ nổi số đo ba vòng của mình, huống chi là người khác.

Nhưng khi họ nhìn thấy con số giống hệt nhau của hai người, thậm chí không khác với số liệu đo được tại hiện trường là bao, mọi người đều choáng váng.

Phản ứng đầu tiên là, họ đoán bừa.

Phó Nguyên đoán được suy nghĩ của mọi người, anh hơi lúng túng, chủ động giải thích: “Trước kia tôi nhịn đói để giảm béo, thế là bị đau dạ dày.

Giản Tinh tức giận, bắt đầu giám sát việc giảm béo của tôi, yêu cầu tôi gửi cân nặng và số đo hàng ngày cho cậu ấy, để tiện cho cậu ấy kịp thời điều chỉnh kế hoạch giảm béo giúp tôi.”

Cả hội trường xôn xao, nhất là những người đại diện khác của công ty, họ nhìn hai người đứng trên sân khấu với vẻ không thể tin nổi.

Không phải nghệ sỹ đều là tổ tiên của họ ư? Không phải toàn bắt họ nịnh bợ cung phụng ư? Sao đến lượt Phó Nguyên lại biến thành thế này?

Chắc chắn là cố ý nói cho oai, chắc chắn.

MC cũng không ngờ câu hỏi khó nhất lại thành ra thế này.

MC cười ruồi: “Anh Phó hạnh phúc thật đấy.

Câu hỏi thứ hai, xin hỏi cậu Giản, sinh nhật âm lịch của bạn cậu là ngày bao nhiêu?”

Người ở hiện trường lại xì xào.

Nghệ sỹ nhớ được sinh nhật của người đại diện đã hiếm lắm rồi, ai mà nhớ được ngày âm lịch chứ.

Cố ý không cho người ta thắng được xe sang à.

Nhưng khi bọn họ nhìn thấy đáp án giống nhau lần nữa, không khỏi kinh hãi.



Phó Nguyên cười giải thích, anh là người phương Bắc, sinh nhật quen dùng ngày âm, Giản Tinh là người phương Nam, tập tục của quê nhà cũng là ngày âm.

Trên thực tế, trước khi Giản Tinh vào công ty, Phó Nguyên chẳng tổ chức sinh nhật bao giờ.

Một mình anh thì tổ chức sinh nhật làm gì đâu.

Nhưng từ khi có Giản Tinh, bất kể là ngày âm hay ngày dương, anh đều nhận được lời chúc sinh nhật của cậu.

Nếu Giản Tinh không phải đóng phim, cậu còn nấu món anh thích và tổ chức sinh nhật cho anh một năm hai lần.

Bởi vì Giản Tinh nói, đón hai lần sinh nhật, có thể ước hai điều.

Nói đến đây, Phó Nguyên bùi ngùi, anh vào nghề mười mấy năm, dẫn dắt biết bao nghệ sỹ, nhưng chỉ có một người nhớ rõ sinh nhật của anh.

Phó Nguyên nhìn Giản Tinh, sắc mặt phức tạp.

Những người đại diện khác bên dưới cũng phức tạp không kém.

Bọn họ là người phục vụ nghệ sỹ, đặt tay lên ngực tự hỏi, nghệ sỹ mà họ dẫn dắt sẽ đặt họ trong lòng như thế ư? Những người đại diện vẫn luôn xem thường Phó Nguyên, lần đầu tiên nảy sinh cảm xúc hâm mộ anh.

MC cười nói: “Xem ra câu hỏi thứ ba rất đơn giản với hai người rồi.

Cậu Giản, xin hỏi ba món bạn cậu thích ăn nhất là gì?”

Quả nhiên lại cùng một đáp án.

MC cười nói: “Xem ra cậu Giản thật sự rất hiểu anh Phó đấy nhỉ.”

Phó Nguyên cười đắc ý: “Tiểu Tinh nấu ăn ngon, tôi thường đến nhà cậu ấy ăn chực, toàn nấu những món tôi thích thôi.”

Câu nói khiến biết bao người bên dưới hâm mộ.

Có mấy ai ngồi dưới không phải người tinh tường đâu, trong tay Phó Nguyên có tài nguyên gì, họ rõ hơn ai hết.

Giản Tinh có chỗ dựa là ông Nghiêm nhưng vẫn bằng lòng đối xử với Phó Nguyên như vậy, tuyệt đối không phải để lấy lòng.

Không phải lấy lòng, còn có thể là gì đây?

Đúng là khiến người ta vừa ghen tị vừa hâm mộ.

Đương nhiên, ghen tị nhất là người nào đó đang mím chặt môi.

Phó Nguyên đang cười đắc ý, cảm nhận được ánh mắt sắc như dao đến từ nơi nào đó bên dưới, anh vội nghiêm mặt, đứng thật ngay ngắn.

MC hỏi câu thứ tư: “Xin hỏi cậu Giản, việc đầu tiên mà bạn cậu làm sau khi thức dậy mỗi ngày là gì?”

Úi! Tất cả mọi người nhìn sang Thẩm Tiêu.

Trừ người thân mật khăng khít nhất, ai biết những người khác hằng ngày làm gì đầu tiên chứ? Đào hố bẫy thị đế một cách trắng trợn đây mà.

Tiếc ghê, tiếc là người ta không chọn Tiêu thần.

Lần này, ngay cả Phó Nguyên cũng khổ não.

Anh do dự một chốc, cúi đầu viết đáp án.

Mọi người thấy vậy là biết ngay, câu hỏi này Giản Tinh thật sự không biết.

Khi bảng đáp án hiện lên, hai người lại viết cùng một đáp án: Kiểm tra sổ ghi chép.

Lần này, đừng nói là người khác, ngay cả Phó Nguyên cũng kinh ngạc, anh chưa từng nói về thói quen này với người khác.

MC thắc mắc giúp mọi người.

Giản Tinh giải thích: “Trước kia ngày nào anh Phó qua đón tôi đến đài ghi hình cũng đến từ lúc trời chưa sáng, không có thời gian ăn sáng, ngay cả thời gian xử lý cũng không có, dậy cái là đi ngay.

Mỗi lần tôi xuống đều thấy anh ấy đang xem sổ ghi chép.

Tôi biết, anh ấy sẽ viết lịch trình và những điều cần chú ý của từng nghệ sỹ vào sổ.

Hằng ngày, sau khi dậy, việc đầu tiên anh ấy làm là mở sổ ra xem, để xác nhận tất cả chúng tôi đều đã được sắp xếp ổn thoả.”

Cậu giơ ngón tay cái với Phó Nguyên, cười nói: “Anh Phó là một người đại diện rất tuyệt vời.”

Giản Tinh nói xong, cả hội trường im phăng phắc.

Phó Nguyên là nhân vật già đời trong công ty, nhưng làm việc mười mấy năm vẫn chỉ dẫn dắt người mới, rất nhiều người xem thường anh, ngay cả mấy nghệ sỹ anh dẫn dắt cũng không nể mặt anh.

Đây là lần đầu tiên có người khen anh là một người đại diện tuyệt vời trước mặt mọi người.

Suy cho cùng, ai cũng biết, tài nguyên mà Phó Nguyên có thể cho Giản Tinh thật sự quá ít, hơn một trăm bộ phim diễn viên quần chúng chính là chứng cứ rõ ràng nhất.

Nếu đổi thành nghệ sỹ khác, không ôm lòng oán hận đã là tốt lắm rồi, lấy đâu ra cảm kích nữa.

Người ở hội trường nhìn hai người trên sân khấu mà cảm khái muôn phần.

Người đại diện thì ngưỡng mộ, nghệ sỹ thì hổ thẹn.

Thẩm Tiêu nhìn Giản Tinh đứng dưới ánh đèn sân khấu, khóe môi khẽ cong lên.

MC cũng bùi ngùi, cười nói: “Ngưỡng một tình cảm của hai người quá.

Câu hỏi cuối cùng, xin hỏi cậu Giản, người bạn cậu yêu tên là gì?”

Trời! Tiếng suýt xoa vang lên to hơn tất cả những lần trước.

Những câu hỏi này, nếu là hỏi Thẩm Tiêu, thế thì phải sốc cỡ nào.

Vớ bừa một cái cũng sẽ oanh tạc hotsearch!

Phó Nguyên cứng đờ, chột dạ nhìn nơi nào đó trong hội trường một cái, mãi không đặt bút xuống.

Ngược lại, Giản Tinh viết mấy giây đã xong.

MC buồn cười: “Xem ra cậu Giản còn hiểu anh Phó hơn cả chính anh Phó nữa.”

Mọi người cười phá lên.

MC thấy Phó Nguyên đứng im, nhắc anh: “Anh Phó, đáp án của anh sẽ liên quan đến việc cậu Giản có thể lái xe sang về nhà không đấy, anh định không trả lời à?”

Phó Nguyên cứng đờ, hồi lâu sau, gương mặt già đỏ ửng, cầm bút viết hai chữ.

Khi quay bảng ra, nhìn thấy đáp án giống nhau trên đó, mọi người yên tĩnh mấy giây rồi nổ ầm ầm.

Hội trường vang lên tiếng trêu đùa và huýt sáo, gần như tất cả mọi người đều nhìn sang Diêu Mai, người vốn ngồi bên cạnh Phó Nguyên.

Nếu chỉ có Phó Nguyên nói thì chưa chắc là thật, nhưng Giản Tinh cũng viết ra đáp án y hệt, thế thì chuyện này chắc chắn là thật.

Không ai ngờ tới, một trò chơi hỏi đáp lại bóc ra một tình yêu thầm.

Mọi người bắt đầu ồn ào, có người còn hô to “yêu nhau đi”.

Dưới ánh nhìn chòng chọc của bao người, đại diện Diêu xưa nay nghiêm túc lườm người trên sân khấu một cái, gương mặt đỏ ửng.

Thấy Diêu Mai không từ chối, mọi người hiểu rõ, tiếng hô lớn hơn.

Phó Nguyên dường như cũng hiểu ra, nhìn Diêu Mai cười ngốc nghếch.

Không chịu được ánh mắt của mọi người, Diêu Mai đứng dậy bước vội ra khỏi hội trường.

Thêm một trận ồn ào nữa, MC cười nhắc Phó Nguyên: “Anh Phó còn không mau đuổi theo đi.”

Phó Nguyên cười hì hì: “Lấy được xe rồi đi.”

Mọi người cười ngặt nghẽo.

MC cười cười khen: “Chúc mừng cậu Giản thuận lợi hoàn thành phần hỏi đáp đầu tiên.

Bây giờ là phần thứ hai, nhảy múa.

Chỉ cần cậu và bạn cậu có thể hoàn thành cùng một điệu nhảy ngay tại đây là có thể lái xe về nhà rồi.”

Mặc dù biểu hiện của hai người trong năm câu hỏi trước đã làm mọi người rất bất ngờ, nhưng ở phần này, không ai coi trọng hai người.

Giản Tinh coi như biết một ít, Phó Nguyên thì hoàn toàn chưa nhảy bao giờ.

Nhưng nhìn dáng vẻ ung dung tự tin của Giản Tinh, mọi người tò mò, lẽ nào Phó Nguyên là một cao thủ?

Ngay cả Thẩm Tiêu cũng tò mò.

Phó Nguyên sắp đau lòng chết mất thôi.

Xe sang đấy! Vì anh không biết nhảy mà để vuột mất ư? Nếu sớm biết thế, anh nhất định học hành chăm chỉ!

Giản Tinh không chút lo lắng, nghiêng người nói một câu vào tai anh.

Phó Nguyên trợn mắt, nhìn Giản Tinh một cách khiếp sợ.

Giản Tinh cười toét miệng, khẳng định anh không nghe nhầm.

Thịt trên mặt Phó Nguyên lại run lên, mãi một lúc sau anh nhắm mắt gật đầu, dáng vẻ bất chấp tất cả.

Một phút sau, MC xuống đài, để lại hai người đứng trên sân khấu.

Khoảnh khắc âm nhạc vang lên, tất cả mọi người sửng sốt, sau đó cười muốn vỡ bụng.

Lúc trông thấy động tác của hai người, cả đám cười ngã trái ngã phải.

Nhạc thiếu nhi vui nhộn, là một điệu nhảy trường mẫu giáo lắc eo lắc hông lắc chân.

Nếu là bạn nhỏ nhảy thì chắc chắn sẽ rất đáng yêu, đổi thành hai người trưởng thành, nhìn kiểu gì cũng thấy buồn cười.

Tròn hai phút, đến khi động tác cuối cùng là chổng mông dừng lại, mọi người đã cười tắc cả thở.

Phó Nguyên nhục đến nỗi không dám nhìn ai, Giản Tinh thì chẳng để trong lòng, đôi mắt sáng lấp lánh như sao, nhìn chằm chằm vào chiếc chìa khóa xe đặt trên bàn.

Thẩm Tiêu cũng cười rất vui vẻ, nhìn ánh mắt trắng trợn của cậu, anh phì cười, không quên liếc một cái đắc ý sang chỗ Thẩm Dật.

Thẩm Dật dường như không ngờ Giản Tinh sẽ thắng, lúc này vừa kinh ngạc vừa hoài nghi.

MC đợi mọi người cười chán rồi mới lên sân khấu hỏi: “Anh Phó, cậu Giản, xin hỏi hai người vừa nhảy bài gì vậy?”

Phó Nguyên đỏ mặt: “Đây là tiết mục biểu diễn trong Tết dương của đứa trẻ đang đi học mẫu giáo của hàng xóm dưới nhà tôi.”

MC thắc mắc: “Sao hai người biết nhảy vậy?”

Phó Nguyên đỏ bừng mặt, giải thích nguồn gốc của điệu nhảy.

Bài tập giảm cân chuyên nghiệp quá khó với Phó Nguyên, thi thoảng thấy bạn nhỏ dưới nhà ngày nào cũng đứng trong sân tập điệu nhảy ấy, Phó Nguyên thấy rất vui, bèn âm thầm học theo.

Giản Tinh đưa bố mẹ đến nhà Phó Nguyên chơi, không ngờ cậu bắt gặp mấy lần đã nhớ rõ.

Mọi người lại thổn thức, đúng là học giỏi có khác.

Cả đám nhìn nhau, tiếng reo hò và hú hét vang lên.

“Xe sang! Xe sang! Xe sang!”

Mắt sáng bừng, Giản Tinh nhìn về phía Thẩm Dật ở bàn chính.

Thẩm Dật mím môi, sắc mặt có vẻ phức tạp.

Xuyên qua đám đông, ánh mắt anh chạm vào Thẩm Tiêu, quả nhiên trông thấy gương mặt đầy đắc ý của đối phương, người nọ nhếch mép nói thầm với anh: “Cảm ơn nhé.”

Thẩm Dật cụp mắt, đứng dậy đi lên sân khấu.

Trong tiếng hoan hô kích động của mọi người, anh trao chìa khóa xe cho Giản Tinh.

Nhận chìa khóa, Giản Tinh cười rạng rỡ với anh: “Cảm ơn.”

Thẩm Dật hơi thất thần vì nụ cười của cậu, đột nhiên hiểu ra điều gì đó, khóe môi đang mím dần giãn ra.

Anh mở miệng, dùng âm thanh chỉ hai người nghe thấy nói: “Không cần cảm ơn, coi như quà gặp mặt.”

Quà gặp mặt?

Giản Tinh định hỏi, nhưng Thẩm Dật đã quay người đi xuống rồi.

Phó Nguyên xông lên ôm cậu, kích động khôn tả, Giản Tinh nháy mắt ném sự hoài nghi ra sau đầu.

Hiện trường có người lôi kéo, hô to “Khao đi”.

Giản Tinh không quen những người khác, ăn khao nghe rất phi thực tế, nhưng đương nhiên phải phát lì xì.

Thế là một đám nghệ sỹ thừa tiền chụm đầu vào tạo nhóm, ngay cả Thẩm Dật thân là tổng giám đốc cũng có mặt.

Giản Tinh không biết nên gửi bao nhiêu, lì xì to nhất một nghìn, cậu gửi liền mười cái, thấy mọi người vẫn đầy chờ mong, cậu đang định gửi cái thứ mười một thì bị một bàn tay ngăn lại.

Giản Tinh nhìn Thẩm Tiêu, anh cười nói: “Em có gửi hết tiền tiết kiệm của em đi cũng không đủ, chẳng ai chê lì xì nhiều cả.”

Anh quay đầu nhìn mọi người, ánh mắt lóe lên sự cảnh cáo.

Nhìn dáng vẻ gà mẹ bảo vệ gà con của anh, mọi người cảm thấy vô cùng mới mẻ, nhưng không ầm ĩ nữa.

Chẳng qua họ thấy Giản Tinh ngoan ngoãn nên không nhịn được trêu cậu mà thôi.

Buổi tiệc cuối cùng cũng kết thúc, Giản Tinh trở thành người thắng đậm nhất.

Lúc mọi người và Giản Tinh đi ra khỏi khách sạn, chiếc xe sang đã đỗ ngay trước cửa.

Ferrari bản mới nhất mang phong cách dải ngân hà, thân xe màu lam với vô vàn chấm sao, hệt như phản chiếu cả dải ngân hà rực rỡ.

Giản Tinh mới nhìn đã rất thích, lái xe về nhà trong ánh mắt hâm mộ của mọi người.

Lúc đến có người đẹp kề bên, khi về còn một thân một mình, bấy giờ thị đế Thẩm mới hiểu mục đích thực sự của tổng giám đốc.

Thương nhân quả nhiên là kẻ gian trá nhất.