Em Nói Anh Nghe Chuyện Yêu Đương

Chương 15: Ghét tôi đến thế à?



“Lão Trình, cậu ốm sao?” Trương Bình quan tâm.

“Không có, chỉ là hơi mệt”

Trương Khê nhân cơ hội đó liền lẻn đi, đến bàn ăn còn gặp Thẩm Nguyệt đang uống trà đọc sách, cô muốn đi nhanh nhưng lại bị kéo góc áo.

“Đi đâu đấy? Ngồi xuống đây nào”

Trương Khê bất đắc dĩ đứng cạnh bà: “Mẹ à, sao thế?”

“Dịch Dịch…Không phải,cậu Trình và con không còn qua lại sao?”

Cô gật gù: “Đã không qua lại từ tám năm trước”

“Thật sao? Là con hay cậu ta lạnh nhạt thế?”

Trương Khê có hơi nheo mắt, môi hồng mấp máy: “Bọn con không liên quan đến nhau, đừng nói nữa đừng nói nữa”

Cô uống ngụm trà của Thẩm Nguyệt sau đó lại chuồn mất.

“…”

Thẩm Nguyệt bất lực nhìn cô chạy đi.

Trễ hơn một chút Trương Khê lại nghe tiếng nô đùa của trẻ con ở dưới lầu nhìn muốn nhìn thử xem là ai. Thì ra là mấy nhóc con, lúc cô đi nó còn nhỏ bây giờ đã cao lớn rồi.

“Chị Khê Khê, em là Minh Minh chị có nhận ra không?”

“Em là Tuỳ Tuỳ, lúc xưa chị hay chọc em phát khóc…” Đôi mắt của cô bé vẫn như xưa, đỏ hoe.

Trương Khê phì cười gật gù: “Nhớ, nhớ hết”

“Đến đây không mang bạn trai bạn gái giới thiệu với chị à?” Cô nheo mắt muốn chất vấn.

Bọn nhỏ sợ bố mẹ sẽ nghe thấy liền muốn che miệng cô.

“Chị nhỏ chút, bố mẹ em đang ở ngoài”

Cô lóng ngóng: “Chú thím ở ngoài có việc gì?”

“Là đang bàn công việc với anh Trình”

“…”

Đến đây cũng có việc sao?

Cô muốn ra xem nhưng hai đứa nhóc liền ngăn cản: “Chị đừng ra…”

“Lúc trước, em còn bị anh Trình mắng thê thảm”

“Anh ấy dữ lắm đấy”

Cô ậm ừ, thế sao?

Cô dắt bọn trẻ ra ngoài, muốn chào hỏi cô chú một tiếng, bọn trẻ lại cá xem phản ứng của Trình Dịch sẽ thế nào. Cô cũng tò mò phản ứng của anh, có khi nào sẽ bị mắng thậm tệ như chúng nói?

“Chú thím” Cô ôm vai thím từ sau chào hỏi.

Trình Dịch không có phản ứng, lại đưa tay cầm cốc trà nhâm nhi nhìn xung quanh.

“Tuỳ Tuỳ, em thua rồi, mau đưa tiền đây”

Tuỳ Tuỳ bĩu môi hờn giận: “Rõ là anh Trình không công bằng”

Thím nhỏ ngơ ngác nhìn bọn họ: “Sao thế bảo bối?”

“Bọn chúng bảo Giám đốc Trình sẽ mắng con, còn cá xem ai thắng”

Nhìn vẻ mặt của Tuỳ Tuỳ không cam tâm khiến mọi người xung quanh cười không ngừng. Minh Minh nhận tiền của em gái, phóng khóng xoa đầu cô bé lại chỉa mắt về phía anh.

“Em làm sao hiểu được tâm tư con trai, đúng không anh….rể?”

Trương Khê chớp chớp mắt mặt ửng đỏ nhìn về phía Trình Dịch đang thảnh thơi:

“Nói bậy”

Nhưng anh không giải thích, còn tuỳ ý cười.

Chú thím nghe Minh Minh nói thế cũng quan sát hai người họ: “Bọn con thân nhau sao?”

Cô lắc đầu muốn phủ nhận.

Đợi chú thím đi tìm bố mẹ, cô liền nhận được ánh mắt cầu cứu của bọn trẻ, đành bất lực thương lượng.

“Cậu không được mắng bọn trẻ nữa”

Trình Dịch hừ nhẹ nhìn chúng: “Mách cô ấy sao?”

“Còn dám uy hiếp?” Cô nhíu mày.

Anh thầm cười, giống như anh tàn ác, được rồi, anh đều sai, là anh sai!

Anh gật đầu: “Được, không mắng thì không mắng”

“Nhưng còn việc yêu sớm kia…”

Nghe được Tuỳ Tuỳ liền hồng má: “Anh Trình, đừng mà”

Tuỳ Tuỳ và Minh Minh sợ anh vô cùng, chú thím của Trương Khê rất hay lui tới với Trình Dịch, còn hay để hai đứa nhỏ ở cùng Trần Ninh. Trần Ninh không biết cách quản bọn chúng nên tuỳ tiện giao chúng cho anh, bởi thế anh còn làm bảo mẫu giết thời gian.

“Yêu sớm thì sao chứ?”

Lời nói của cô vừa thốt ra đã hối hận muốn thu lại, Trình Dịch bật cười như thể trêu chọc.

“Không thèm nói với cậu”

Cảm thấy thẹn thùng cô liền bỏ đi dạo.

Khu này không quá ồn ào đâu, cách nhà cô khoảng hai con đường sẽ có siêu thị, cô muốn đến đó. Khoảng đường tối mập mờ bởi ánh sáng của đèn đường khiến cô có hơi não nề, cái bóng tối ấy có tối như tâm cô bây giờ? Chắc câu trả lời là có!

Nhưng để giải thích, cô chẳng biết giải thích thế nào. Nhìn cô thẫn thờ, mắt để trên trời, sợ cô đi tiếp đoạn đường kia sẽ ngã mới tiến tiến nắm lấy tay áo.

“…”

“Muốn đến siêu thị?”

Cô gật đầu tránh xa anh một chút.

Không muốn day dưa.

“Lâu lắm chưa được ăn bánh ngon chị mua”

Nhìn anh cô lại cười khổ: “Tiệm bánh ấy chắc đã đóng cửa”

“Trách cậu không biết thưởng thức”

Bỗng nhiên nét mặt anh nghiêm túc: “ Rất lâu còn chưa được ăn thức ăn chị nấu”

“Ý tôi là…”

“Tôi rất nhớ chị”

Bước chân cô khẽ dừng, người kia cũng dừng nhưng chỉ vài giây cô lại tiếp tục bước đi. Cô không đáp, chỉ mới cửa đi vào siêu thị.

Cô chọn một ít quýt, quýt mùa này vừa chua vừa ngọt cảm giác rất hài hoà, Trình Dịch nhặt vài quả liền khiến cô cảm thấy đến chọn quýt anh cũng chọn tốt hơn cô.

“Muốn mua gì nữa?”

Cô nhìn tủ kem muốn hỏi anh có ăn không, cảm thấy anh chắc chắn không thích liền chỉ lấy một que.

“Muốn quét mã hay là trả tiền mặt ạ?”

Cô sờ sờ túi, không có tiền mặt cũng không mang theo điện thoại, còn định sẽ không mua nữa thì anh đưa điện thoại của mình cho cô.

Trương Khê quét mã lại ngại ngùng trả điện thoại về cho anh.

Muốn nói cảm ơn nhưng lời bị nghẹn ở cổ, tránh sự e thẹn liền cầm lấy que kem, vứt bọc ngoài sau đó lại cắn một miếng to.

“Không mua cho tôi?”

“…”Cô lắc đầu.

“Trả bằng tiền của tôi nhưng không mua cho tôi…Khê Khê, chị ghét tôi đến thế à?”

“…Không có”

Cô ngập ngừng: “Vậy thì cậu ăn của tôi đi”

Nhìn anh không di chuyển cô muốn thu que kem về nhưng người kia cuối đầu cắn một miếng sau đó…sau đó bỗng nhiên đến gần cô.

Đầu cô bỗng nhiên “Ong” một tiếng, cảm giác lành lạnh sau đó lại ấm nóng khiến cổ di chuyển lên xuống. Môi anh chạm môi cô khiến cô trợn mắt muốn ngả về sao như bị bàn tay anh nhấn đầu về phía trước khiến mắt cô ngấn nước giống như sắp khóc.

Nụ hôn của anh rất nhẹ nhàng, cảm nhận được người kia giẫy giụa anh buông lỏng cô ra.