Em Nói Anh Nghe Chuyện Yêu Đương

Chương 16: Mắng tôi à?



“Cậu làm gì vậy?”

Đúng thế, được hôn anh chính là ước mơ trước đây của cô. Khao khát đến nỗi mơ mộng không ngừng nhưng bây giờ không phải thế…

“?”

Trương Khê ghét bỏ lau môi: “Phát điên gì chứ?”

Trình Dịch nhíu mày: “Chị còn lau thêm một lần nữa tôi sẽ tiếp tục hôn”

“Biến thái”

Cô hậm hực trở về khiến cả nhà có hơi không hiểu, chỉ thấy Trình Dịch tạm biệt mọi người ra về. Dáng vẻ kia khi hai người cùng đi chung liền cảm thấy quá đẹp đôi, chỉ có Trương Bình không chấp nhận thua.

“Cái gì chứ? Rõ ràng Tô An tốt hơn!”

Thẩm Nguyệt xuỳ một tiếng: “Đừng có cãi!”

“…”

Chú thím cảm thấy bầu không khí có hơi căng thẳng cũng chỉ lắc đầu cười khổ. Tuỳ Tuỳ nhìn Trương Bình không nói thêm một câu liền nể phục:

“Mợ, mợ thật có tiếng nói nha!”

Minh Minh lại gật gù: “Lúc nào mẹ cũng nhường bố con”

“Nếu không ông ấy sẽ làm mình làm mẩy”

“…” Chú liền liếc Minh Minh một cái.

Cảm thấy bị bán đứng ai đó liền ho nhẹ.

“Ai da, quýt của Khê Khê mua ngọt thật đấy”

Trương Khê liền nhớ đều là anh lựa, còn nhớ cái lần ở đoạn đường vắng, anh đã từ chối không thương tiếc.

Bỗng nhiên điện thoại trên bàn reo lên khiến Trương Khê hoàn hồn, có lẽ tiếng chuông hơi lớn, sợ làm phiền mọi người vì thế cô đã chạy đến một góc.

“Ai thế ạ?”

Người kia ho nhẹ: “Là dì, dì Lý đây”

“Dì Lý? Dì làm sao có số con thế?” Cô ngạc nhiên.

“Là dì xin Trần Ninh” Bà vui vẻ nói chuyện.

“Lâu lắm không gặp dì”

Lý Ngọc nhẹ nhàng đáp: “Ừm, lần cuối con gặp dì…”

“Là khi con chuẩn bị lên máy bay”

Bà gật gù: “Đúng vậy, khi đó Trình Dịch còn không biết, là con lén gặp dì”

Cô lâu lắm mới nói chuyện với Lý Ngọc, bà kể mọi thứ suốt mấy năm cô vắng mặt, nhưng rồi lại có hơi ngập ngừng:

“Khi nào con rảnh?”

Cô rất nhanh liền cất giọng: “Lúc nào cũng rảnh ạ”

“Vậy về nhà cũ, dì đãi con một bữa hoành tráng”

Trương Khê không vội đồng ý nhưng cảm thấy không nên từ chối: “Vâng ạ, ngày mai ta gặp”

Lý Ngọc tạm biệt cô rồi tắt máy.

Bà ngồi yên vị trên sopha bên dưới lại được ai đó bóp chân cho.

“Mẹ đúng là người mẹ tuyệt vời” Anh nhìn bà.

Lý Ngọc đương nhiên cảm thấy có chút giả dối: “Thôi đi, là ai đã nói không thay đổi, không thích?”

“Đó…đó là chuyện trước kia” Trình Dịch đứng lên phủi quần.

“Con bận rồi, đi đây”

???

Con bà sao có thể trở mặt nhanh thế? Rõ ràng là không tin được. Đạt được điều nó muốn liền bỏ đi, thật ghét mà!

Người rõ đoạn tình cảm này nhất, là bà.

Người chứng kiến họ, là bà.

Nhưng lúc ấy, tình cảm cô lớn bao nhiêu, Trình Dịch cảm thấy không xứng bấy nhiêu.

Anh không xứng với tình yêu, với cô.

Nhưng bà biết Trình Dịch có yêu cô. Không yêu vì sao lại trốn trong phòng rất lâu sau khi biết cô đi? Đôi khi cảm xúc là thứ khó đoán, nhưng vì hoàn cảnh mà khốn chế cảm xúc lại còn khó hơn.

Sáng sớm cô đã tìm chiếc váy đơn giản nhất mà mặc, gặp Lý Ngọc phải nói là không cần chưng diện, bởi vì đối với bà, cô đã rất xinh rồi.

Cô định đi bộ nhưng Trần Ninh sợ cô không đi nổi liền đưa một mạch đến nơi cô chỉ, chỗ ấy cách nhà cũ Trình Dịch một đoạn năm phút. Con đường ngày xưa bị từ chối cũng thật khác đó chứ!

Lý Ngọc vui vẻ đón cô: “Nào, dạo này vẫn xinh”

Cô bĩu môi nũng nịu.

Người đàn ông cao tuổi khiến cô có hơi giật mình: “Chú là chú Dương, đừng sợ”

“Vâng ạ, chú và dì vất vả rồi”

Vì bà bảo muốn cô ở đây cả ngày, cùng nhau trồng rau tưới nước chăm những bông hoa, đối với người thích thiên nhiên như cô thích lắm, đồng ý vô điều kiện.

“Chúng ta…”Chưa nói xong, nhìn thấy người kia cô liền dừng.

“Cậu ấy cũng đến ạ?”

Bà gật đầu: “Nó nói đến đây thuận tiện làm việc”

Cô ậm ừ nhưng vẫn vui vẻ nói chuyện với Lý Ngọc, giúp bà dọn bữa sáng. Cảm giác ấm áp này rất khác, nó chân thật đến từng chút dù cô chẳng thiếu thốn tình cảm từ Trương Bình hay Thẩm Nguyệt. Chiếc đĩa cuối cùng vừa được Trương Khê để xuống, Trình Dịch liền đứng lên tiến về phía bàn ăn ngồi xuống cạnh nơi cô đang đứng.

“…”

“Có ý kiến sao?”Anh buồn cười nhìn cô.

Cô hất mặt: “Không biết lễ nghĩa”

“Mắng tôi à?”

Trương Khê liền đáp: “Không dám!”

“Rõ ràng là mắng người thành thói quen” Anh thuận tay nhéo nhẹ vào eo cô khiến cô trợn mắt sợ hãi.

Lý Ngọc vừa hay đi đến nhìn họ hành động khác lạ liền ho nhẹ: “Khụ…Sao thế?”

“…Không có gì ạ” Cô liếc anh.

Nhưng vẻ mặt anh rất ung dung, giống như ‘tôi không sai vì sao phải sợ’.

Hai người họ ngồi đối mặt với Lý Ngọc và Chú Dương, ngồi cạnh Trình Dịch cô đương nhiên không thoải mái, rất không thoải mái!

“Mẹ, có món tráng miệng không?” Trình Dịch nhìn bà.

“Có”

“Nhưng tiệm chỉ còn một cái, là cho Khê Khê”

“…”

Anh đi đến tủ lạnh, nhàn nhạt lấy bánh: “Cô ấy không ăn”

Rõ ràng là cô ăn!

Anh nói bừa!

Thấy nét mặt không cam lòng của cô, Trình Dịch rất thích, nhìn nũng nịu đáng yêu vô cùng.

Lý Ngọc bật cười: “Đừng chọc con bé nữa”

Trình Dịch lắc đầu để bánh cạnh bát cô, còn thêm một câu: “Mau ăn chóng lớn!”