Em Nói Anh Nghe Chuyện Yêu Đương

Chương 8: Tám năm



Sáng sớm tinh mơ, Trần Ninh quần áo chỉnh tề đi xuống lầu, muốn ngồi vào bàn ăn sáng, Trương Bình lại đứng trước kính hỏi mẹ cậu.

“Bà xem chiếc áo này có được không?”

Thẩm Nguyệt chưa đáp, ông lại hỏi.

“Hay là chiếc áo này?”

Trần Ninh uống ngụm sữa xoay sang cười to: “Bố à, đừng thử nữa”

Trần Ninh gọi ông Trương là bố cũng vài năm trở lại đây, cảm thấy một tiếng bố không khó, rất đáng đó nha!!

“Chị con tám năm mới về, không thể qua loa được”

“Bố nói đúng, mẹ mau vào thay váy cưới đi, chút nữa chúng ta ra sân bay tổ chức cả tiệc”

“…”

Trương Bình lườm cậu: “Con bây giờ là muốn trêu ông già này chết đi à?”

“Con không dám”

“…” Thẩm Nguyệt nhìn anh, cảm giác có chút…khắc khe.

Dù gì ông ấy cũng là người mà bà thương, cậu còn trêu thêm chút nữa chắc là bị cắt hẳn ra khỏi hộ khẩu mất.

Trương Khê ra khỏi sân bay lúc mười một giờ nhưng sáu giờ sáng nhà họ Trương đã rầm rộ náo nhiệt, Trần Ninh bây giờ vừa làm việc cho công ty ông Trương vừa cùng bạn học muốn thu chút kinh nghiệm thành lập công ty, Trương Bình rất ủng hộ, cho anh nhiều ý tưởng hơn, bọn họ chuẩn bị đủ vốn đủ tiền, bây giờ chỉ đợi thời cơ.

Cô nhìn phong cảnh khi rời khỏi máy bay, cô nhớ nơi này quá, nhớ con đường nhỏ ngày nào, nhớ bát canh của mẹ Thẩm, nhớ cả ông bố phong độ kia.

Trần Ninh nhìn thấy cô vui mừng không hết, nhanh chạy đến ôm cô. Cô đương nhiên có hơi bất ngờ, vỗ nhẹ vai cậu.

“Cái thằng nhóc này”

Cậu ta cảm động hít hít mũi: “Chị à, đừng đi nữa”

“Hè hai năm trước em vừa sang thăm chị, còn làm mất thỏi son chị thích…”

“Đừng làm vẻ mặt buồn bã này chứ” Cô đẩy cậu ta ra.

Trần Ninh ngại ngùng liền phì cười.

Cái gì mà làm mất, rõ ràng nó có chân tự chạy đi. Cũng chỉ là thỏi son, cậu đền lại cho cô một thỏi màu hồng còn gì.

“Nào nhớ mẹ Thẩm quá đấy, sao mẹ Thẩm lại gầy đi rồi?”

Thẩm Nguyệt xoa đầu cô: “Không có, chắc là ăn uống không điều độ.”

“Mang về cho mẹ Thẩm chút mỹ phẩm, chúng trao đổi bằng bát canh có được không?”

“Đương nhiên được” Bà cười.

Đến Trương Bình, cô chỉ bĩu môi ôm ông, nhớ ông thật! Ông lại có da có thịt hơn trước, vẻ phong độ còn rõ, ánh mắt càng sắc sảo, ông không già đi quá nhiều, còn rất khoẻ.

“Nhớ nhà chết mất”

“Nói láo” Trần Ninh lớn giọng.

“Thằng nhóc thối” Cô lườm Trần Ninh.

Một nhà bốn người vui vẻ vô cùng, Trần Ninh phát triển rất tốt, cậu cao hơn cô nhiều, nhớ trước đây có cao nhiều thế đâu.

Trương Bình thầm nghĩ lại quay sang hỏi: “Tần Cảnh không về à?”

“…” Cô lắc đầu.

“Con với nó có phải…”

Trương Khê cười to: “Ây da mọi người nghĩ nhiều rồi, Tần Cảnh ở lại cùng với bạn gái, đến gần tết sẽ về”

Nghe vậy ông bà liền gật gù.

Trương Khê lại bồi thêm một câu: “Có biết bạn gái của cậu ta là ai không? Là Dư Thuần thân với con đấy!”

Trần Ninh ồ một tiếng, sau đó lại trở về vẻ mặt bình thường.

“Hứa Nam và Trịnh Nhu cưới rồi đấy, chị có biết không?”

Trương Khê gật đầu.

Thẩm Nguyệt nhìn bọn họ như con nít có chút vui tươi, sau đó lại nhìn đứa con gái nhỏ thở dài. Nhóm bạn đều đã có nơi nương tựa, chỉ có cô vẫn còn một mình lẻ bóng, bà không biết cô đang mong chờ điều gì, chỉ biết nếu cô không muốn ông bà đều không ép, còn rất thích cô cùng họ sống một nhà hoà thuận.

Vừa đến cổng điện thoại Trần Ninh treo lên, còn treo rất lâu, nhìn như cậu không muốn bắt máy. Đến khi cậu ta thấy vẻ mặt không kiên nhẫn của cô mới nhàn rỗi đem điện thoại để vào tai.

“Làm sao?”

Không biết bên kia nói gì nhưng Trần Ninh rất an tĩnh đáp lại.

“Chị tôi về, chiều tối sang uống rượu”

“Bảo lão Trình cùng sang”

Cậu gật gù tắt điện thoại.

Chút chốc Trương Khê có dừng lại, dừng ngay chữ ‘lão Trình’ kia.

Nhìn thoáng qua, Trần Ninh liền nhìn ra cô là đang mơ hồ.

“Khụ…”

Tiếng ho của Trần Ninh liền đem cô trở về hiện thực.

Cảm giác chân thật vô cùng.

Trương Bình vốn muốn mở một bữa tiệc cực kì lớn để chào mừng cô con gái của ông, nhưng Trương Khê từ chối, cô nói nếu làm như vậy có hơi khoa trương.

Ông có hơi thất vọng nhưng rồi cũng chỉ tổ chức một buổi đơn giản, mời mấy người thân thuộc ở công ty hay là mấy người bạn thân thích.

Chẳng biết bao lâu rồi cái cảm giác ấm áp mới trở lại với cô, cảm giác của gia đình, của người thân, của sự sống mãnh liệt. Cô ở bên kia chẳng vui chẳng buồn, làm việc cực nhọc để sớm trở về, nhưng khi nằm ở trên giường cô cảm thấy bản thân trước đây làm bao nhiêu cũng đáng cả, rất đáng!

“Gấu à, nhớ mày chết đi. Cả giường nữa, có nhớ tao không?” Cô phì cười lăn lộn khắp giường, sự thoải mái này tuyệt quá đi.

Trương Khê ngủ một giấc, đến khi Trần Ninh đánh thức mới chịu dậy. Cô còn bận tâm xem mình phải mặc gì, kiểu tóc ra sao, chợt suy nghĩ đến không có đông người, chỉ có mấy ông chú lớn tuổi liền chọn một chiếc váy dài thắp hơn mắt cá chân khoảng một tấc, khoác ngoài chiếc áo len mỏng, dáng vẻ dịu dàng vốn có đã hiện ra. Trương Khê xoã làn tóc mỏng hơi cong ra, trông cô bây giờ chẳng khác nàng thơ là bao, người càng lớn nét mặt thanh tao nhã nhặn cực kì.

“Chị à, mau mau đi” Cô từ trên lầu đã nghe tiếng Trần Ninh gọi.

“…”

Không biết chân cô sao lại rung một chút, không tránh khỏi việc mất tự tin mà vuốt tóc, ánh mắt đưa qua đưa lại muốn quan sát hết mọi thứ trước mắt.

“Chào chị”

“Chào chị”

Tiếng của mấy thanh niên lần lượt vang lên tiếng cô có hơi e thẹn mà cuối đầu.