Em Thấy Núi Xanh Không Bằng Anh

Chương 1: Ô liu xám



Edit: Nữ hiệu thư Fernweh

Trận mưa đầu mùa xuân rơi tí tách cả đêm, đến khi trời sáng, mặt đường vẫn ướt.

Doãn Hy bước lên bậc thang, nhíu mày liếc nhìn đôi giày cao gót màu đen lấm bùn. Người ngày thường nhìn quen bùn đất giờ đây lại dùng giấy ướt lau sạch bề mặt giày, đợi đến khi cô đứng lên, cửa viện bảo tàng đã có rất nhiều người đến xếp một hàng rất dài.

"Đàn em, bên này." Người kêu cô là đàn anh cùng chỗ làm - Trương Trì, anh ấy đang đứng ở một lối đi nội bộ không một bóng người ngoắc tay với cô.

Nếu chỉ là một buổi triển lãm văn vật bình thường, Doãn Hy chắc chắn sẽ không có hứng thú để đến. Nhưng thứ được triển lãm lần này ở viện bảo tàng Dao Thành là những văn vật được nhuộm màu bằng khoáng vật qua các triều đại. Đối với những người đang nghiên cứu kỹ thuật về khoáng thạch như Doãn Hy và Trương Trì mà nói, độ hấp dẫn của lần trưng bày kết quả tu sửa này là không thể cưỡng lại.

Trong tủ triển lãm bày rất nhiều hiện vật, nào là đồ gỗ, sơn mài, gốm sứ, và cả tranh thư. Lúc đi lướt qua cứ như được đi vào đường hầm, xuyên qua lịch sử mấy ngàn năm, mang theo dấu vết xưa cũ, từng món từng món hiện ra trước mắt người thời nay.

Doãn Hy lẳng lặng chụp được rất nhiều hình quốc bảo, sau đó lại nghe thấy Trương Trì đứng kế bên không ngừng cảm thán: "Khó trách ông chủ dặn chúng ta nghiêm túc quan sát, quả nhiên là báu vật quốc gia, sáng mù mắt chó hợp kim titan của anh[1]!"

[1]: Thuật ngữ mạng xuất phát từ game World of Warcraft, thể hiện sự sửng sốt đối với sự vật, sự việc gì đó

"Hợp kim titan? Không thể nào." Doãn Hy nhìn Trương Trì một cái, mắt kính trên sống mũi của anh ấy phản chiếu lại một luồng ánh sáng, làm cô nổi hứng muốn chọc ghẹo: "Em nhìn thế nào cũng ra amphibon[2] màu xanh lam hết!"

[2]: Amphibol, trong tiếng Việt còn được viết thành amphibon là một khoáng vật silicat tạo đá sẫm màu quan trọng, được cấu tạo bởi hai mạch tứ diện silicat SiO4

"Nhìn đi, nếu không thì sao lại nói đàn em của anh là bông hoa của viện, cách khen người cũng khác với số đông."

"Dừng ở đó đi!" Doãn Hy đảo mắt.

"Sao nào? Viện địa chất nam nhiều nữ ít là bí mật mà ai cũng biết, nữ giới leo được đến bậc tiến sĩ càng là của quý hiếm có, em không phải là cành hoa của viện thì ai dám nhận nữa!"

"Nếu anh còn nhắc lại bốn chữ 'bông hoa của viện' thì em sẽ lấy lại amphibon màu xanh lam, anh sẽ tiếp tục làm hợp kim."

Trương Trì vội vàng chắp tay cúi đầu: "Xem triển lãm! Xem triển lãm!"

Rất nhanh họ đã đi đến khu trưng bày chính, chỗ này có người đang giảng về khoa học phổ thông[3].

[3]: Là cách diễn giải của khoa học dành cho công chúng nói chung

"Các bản ghi chép về tranh vẽ và thư pháp được ghi nhận sớm nhất vào trước thời nhà Tấn, tính đến nay đã có hơn một ngàn bảy trăm năm lịch sử. Các tác phẩm cổ này thường được phục chế mỗi tám mươi hoặc một trăm năm. nên cả cuộc đời của những người phục chế văn vật cổ không có nhiều cơ hội để chạm vào những bức danh hoạ. Chỗ hôm nay các bạn nhìn thấy chỉ là một góc nhỏ của tảng băng, là một bộ phận nhỏ giữa số lượng tranh và thư pháp cổ khổng lồ liên quan đến thuốc màu khoáng vật......"

Nghe thấy bốn chữ 'thuốc màu khoáng vật', Doãn Hy dừng chân lại, nhìn lại nhóm người đằng kia.

Chàng trai đứng ở giữa mặc một cái áo sơ mi trắng, trên cầu vài có vài cái nút sáng lấp lánh. Sau khi giới thiệu xong một bức tranh, anh xoay người lại, khoanh hai tay trước ngực, để lộ ra móc cài áo dài trên cổ áo, khuy măng sét ở cô tay.

Doãn Hy vui vẻ, đã lâu rồi không gặp được chàng trai đứng đắn như vậy!

Ở khoảng cách hai ba mét, cô bắt đầu nghiêm túc đánh giá chàng trai trong vòng người...... gương mặt thanh tú trắng nõn, nhưng hình dáng đôi mắt bị kính có viền đen che đi mất một phần, trừ bỏ cái này thì mái tóc khá mềm mại.

Không biết Trương Trì đã đi dạo ở đâu về, tò mò nhìn theo tầm mắt của Doãn Hy: "Người hướng dẫn cho buổi triển lãm lần này không phải là được đặc biệt mời đến sao?"

"Đặc biệt mời đến thì làm sao?"

"Anh nghe nói người được đặc biệt mời đến lần này làm nghề phục chế tranh và thư pháp cổ, nhưng mà nhìn vị này không giống lắm nha."

"Có chỗ nào không giống chứ?"

"Non đến nỗi có thể vắt ra nước." Trương Trì bĩu môi.

Câu này đã nói ra ý nghĩ của Doãn Hy...... người hướng dẫn này quá trẻ, cho dù vậy, cô vẫn không tán thành cách nghĩ của Trương Trì. Cô "xuỵt" một tiếng rồi phản bác: "Anh đừng có trông mặt mà bắt hình dong."

"Em tin có người phục chế những món đồ xưa cũ này trẻ như vậy sao?"

"Đương nhiên......"

Chưa kịp nói xong, Doãn Hy nhìn thấy một ánh sáng loé lên thông qua tròng kính của Trương Trì, mà sau lưng anh ấy có một cái tủ kính, kế bên đó có một cô gái nhỏ cầm máy ảnh SLR[4] lên chụp.

[4]: Máy ảnh phản xạ ống kính đơn, máy ảnh ống kính đơn phản xạ, hay máy ảnh ống kính rời... là thuật ngữ để chỉ dòng máy ảnh dùng một tấm gương di chuyển được, đặt giữa ống kính và phim để chiếu hình ảnh thấy được qua ống kính lên một màn ảnh mờ để người dùng lấy nét.

"Em gái nhỏ, em có thể tắt đèn flash đi được không?"

Cô bé nghe hỏi nên ngẩng đầu lên, trố mắt nhìn hai giây mới phát hiện ra chị gái xinh đẹp trước mặt đang nói chuyện với mình. Mặt bé không tự chủ được mà hồng lên, nhẹ giọng hỏi lại: "Không thể chụp ảnh ở viện bảo tàng sao ạ?"

Doãn Hy thấy bộ dạng nhút nhát sợ sệt của cô bé vô cùng thú vị, cô nhịn cười nhìn: "Có thể chứ, đương nhiên có thể chụp, nhưng phải tắt đèn flash đi."

"Vì sao không thể dùng đèn flash ạ?" Cô gái nhỏ vừa tắt đèn flash, vừa hỏi cô.

Doãn Hy chỉ lên biển "Cấm sử dụng đèn flash" trên tường, cười nói: "Là quy định của bảo tàng."

"Chị đừng lấy lý do của chính phủ để trả lời qua loa, em thật sự rất muốn biết." Cô gái cau mày nhìn xung quanh, mặt đầy vẻ khó hiểu: "Vì sao viện bảo tàng có thể mở nhiều đèn như vậy, nhưng du khách chụp ảnh lại không được sử dụng đèn flash ạ?"

"Mở đèn flash sẽ làm tổn hại văn vật đó." Âm lượng của Doãn Hy không lớn, giọng điệu bình thản giống như đang khen thời tiết hôm nay không tệ.

"Vì sao ạ?"

Doãn Hy vui vẻ hơn một chút: "Em gái, em có mười vạn câu hỏi vì sao phải không?"

"A......" Một tiếng cười nhẹ truyền đến, có chút xa lạ, tiết chế, rồi lại mang theo một chút nhẹ nhàng.

Doãn Hy quay đầu lại, không biết từ khi nào bóng dáng màu trắng kia đã đứng ở bên cạnh mình, lưng hơi khom xuống. Cô nhận ra, đây là người hướng dẫn lúc nãy.

Người hướng dẫn bắt được ánh mắt của cô, theo bản năng đẩy mắt kính lên, nói: "Đèn của viện bảo tàng là hệ thống chiếu sáng chuyên nghiệp, nó đã gần giống với nguồn ánh sáng tự nhiên, có khả năng hiển thị màu tốt, lại còn có thể giảm bớt tia tử ngoại gây hại đến văn vật."

"Lúc chụp ảnh, đèn flash chỉ loé lên rồi tắt, không phải chiếu vào trong một thời gian dài, tại sao vẫn sẽ gây hại ạ?" Cô bé nhỏ ngẩng mặt lên, chờ chàng trai trước mắt giải đáp cho mình.

Người hướng dẫn vẫn rất nhẫn nại, tiếp tục giải thích: "Người xưa thường vẽ tranh trên giấy hoặc tơ lụa, mà những vật này có cấu trúc polyme, chứa xenlulozo hoặc protein nên vô cùng mẫn cảm với ánh sáng. Chúng dễ bị ánh sáng, điện, vi khuẩn tác động, tạo thành ảnh hưởng đến sợi và cấu trúc, làm nó đứt gãy, dần dần bề mặt của văn vật bị phai màu, giòn lên, nứt ra, cuối cùng làm cho văn vật bị giảm giá trị, hư hỏng."

"Nhưng em vẫn không hiểu vì sao đều là ánh sáng mà khác xa nhau như vậy." Cô gái nhỏ mười mấy tuổi lúc hiếu học lên, cứ hỏi một vấn đề này đến một vấn đề khác, hỏi đến mức muốn vỡ đê.

"Em gái 'mười vạn câu hỏi'." Cô gái nhỏ rất bướng bỉnh, Doãn Hy không nhanh không chậm mở miệng chọc cô bé ấy: "Em thật sự xem anh và chị là bách khoa toàn thư sao?"

"Không phải sao ạ?" Bé ấy nhìn cô, xong lại nhìn người hướng dẫn kế bên: "Hai anh chị thoạt nhìn rất thông minh mà."

Doãn Hy đút hai tay vào túi quần, dựa người vào tường, quay đầu nhìn thẳng vào mắt người hướng dẫn. Ở khoảng cách khoảng nửa mét như thế này cũng đủ để cô thấy rõ anh.

Khuôn mặt sạch sẽ trẻ trung, một đôi mắt sáng trong núp sau cặp mắt kính...... nhưng vì sao lỗ tai anh lại đỏ như vậy?

Cô trực tiếp nhìn thẳng, cô gái nhỏ chưa nhận được đáp án, nhịn không được lên tiếng nhắc: "Chị ơi, em hỏi mọi người ánh sáng khác nhau chỗ nào......"

"Ánh sáng sao......" Doãn Hy quay đầu lại, hàng lông mày thon dài của cô cong thành hai đường: "Bình thường mắt chúng ta có thể nhìn thấy ánh sáng có bước sóng trong khoảng bốn trăm nano mét đến bảy trăm nano mét, nhưng tia tử ngoại có năng lượng rất lớn, các vật vô cùng dễ hấp thụ phải, khiến cho vật bị phá huỷ. Máy ảnh có rất nhiều kích cỡ, bước sóng đèn flash có dài cũng có ngắn, nhưng về cơ bản thì đều thấp hơn bảy trăm nano mét mắt có thể thấy được, dù ít hay nhiều cũng sẽ tác động đến cấu trúc polyme, tạo thành hư tổn cho văn vật."

"Nói như vậy, nếu sau này muốn nhìn thấy những văn vật này giống em, thì phải đóng cửa tắt đèn flash, tránh để tia tử ngoại làm hư hỏng văn vật đúng không ạ?" Cô gái nhỏ cười tủm tỉm rút ra kết luận, tiếp sau thấy Doãn Hy phải đi liền giữ chặt lại: "Chị ơi, em vẫn còn một câu hỏi. Vì sao lúc nãy chị nhìn chằm chằm vào anh trai này vậy ạ?"

Cô gái nhỏ này đúng là vừa thông minh vừa nghịch ngợm, bày ra bộ dạng xem náo nhiệt.

Doãn Hy nhướng mày, không hề kiêng kị liếc nhìn chàng trai trẻ tuổi kế bên, cười nói: "Bởi vì thú vị đó."

Cô gái nhỏ có được đáp án, cảm thấy hài lòng chuẩn bị rời đi. Trước khi đi, mặt mày xán lạn vẫy tay chào Doãn Hy: "Chị ơi, chị thật ngầu!"

Doãn Hy vui ơi là vui, nở nụ cười đi tìm Trương Trì.

"Thầy Tiểu Nhiếp......" Có người lên tiếng gọi.

Nhiếp Tung không biết bị trúng bùa mê thuốc lú gì, cứ đứng như trời chồng, ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của Doãn Hy.

Trở về viện nghiên cứu, Doãn Hy lấy hết hình chụp trong máy ảnh ra, phân loại và sắp xếp thuốc màu được dùng cho các văn vật và các khoáng vật tương ứng.

Trương Trì không thể dời mắt khỏi những tấm hình chụp kì trân dị bảo, liên tục than thở: "Người thời xưa đúng là có thành ý, tặng quà, ban thưởng, không phải châu báu thì cũng là tranh và thư pháp, tất cả đều là vật hiếm vật lạ do danh gia tạo ra. Em xem bây bây giờ đi, có mấy người bình thường có khả năng để tặng đâu!"

Doãn Hy liếc nhìn anh ấy một cái rồi hỏi lại: "Vậy lúc trước anh tặng cái gì cho bạn gái thế?"

"Đương nhiên là vật quan trọng nhất đối với những nhà địa chất học như chúng ta!" Nhớ đến món quà năm đó mình tặng, Trương Trì rất đắc ý.

"Là cái gì vậy?" Hiếm khi thấy người nào dùng chuyên môn của mình để lấy lòng người yêu, Doãn Hy lập tức có hứng thú.

"Một cục đá."

Đúng vậy, thứ mà người làm địa chất hay cầm nhất là đá.

"Là khoáng vật hay là đá?" Đôi mắt của Doãn Hy rời khỏi màn hình, chờ đàn anh trả lời.

"Đá."

"Đá gì cơ?"

"Sa...... sa thạch[5]."

[5]: Cát kết hay Sa thạch là đá trầm tích vụn cơ học với thành phần gồm các hạt cát chủ yếu là felspat và thạch anh được gắn kết bởi xi măng silic, calci, oxit sắt...

"Cái gì?" Doãn Hy cho rằng cô nghe nhầm: "Anh nói sa thạch à?"

Trương Trì cười ha hả trách cô: "Đàn em, đừng có ngạc nhiên như thế, làm như anh chưa thấy qua sự đời vậy đó."

"Đàn anh, anh có chắc mình không phải đang chọc cười không?" Doãn Hy thật sự không ngờ đến anh ấy lấy sa thạch làm vật đính ước với bạn gái mình.

"Sa thạch thì sao chứ?" Trương Trì gồng cổ giải thích: "Tốt xấu gì nó cũng là loại tiêu biểu của đá trầm tích mà!"

"Anh cừ quá!" Doãn Hy cười, giơ ngón tay cái lên: "Cô ấy nhìn thấy sa thạch mà chưa giết anh thì đúng là tình yêu đích thực rồi."

"May là cô ấy không phải là em, em là người có thành tựu trong nghề, bao nhiêu chàng trai địa chất cưỡi ngựa cũng không đuổi kịp, có ai lại dám đưa cho nữ tiến sĩ địa chất một viên sa thạch chứ, nếu có thì chắc là muốn chết rồi."

Viện nghiên cứu địa chất Dao Thành không có nhiều nữ tiến sĩ lắm, Doãn Hy được xem như là nhân tài kiệt xuất, cô rất thường xuyên lấy trò bôi xấu nhau để đùa với đồng nghiệp, dần dần đã biến thành thói quen.

Nghe thấy câu trêu chọc của Trương Trì, cô nhún vai giống như không phải chuyện gì to tát.

"Nói cho em nghe một bí mật nha." Trương Trì nhích đến gần cô cười thần bí: "Lúc đó bạn gái anh không chỉ không giết anh, mà còn cảm động đến nỗi bật khóc."

Cô càng nghe càng cảm thấy anh ấy đang khoác lác, Doãn Hy xem thường nên lại đấu khẩu: "Anh lấy một khối đá bình thường, không quan trọng nhất doạ người ta thành như vậy mà còn kể nữa. Rốt cuộc anh đã cho bạn gái anh uống cái gì thế?"

"Anh có nói một câu." Trương Trì dời mắt, lúng túng nói: "Anh yêu em, sa thạch làm chứng, vĩnh viễn không biến mất."

"Phụt......"

Doãn Hy sặc nước, ho không ngừng.

Khi đang nói chuyện dở, chủ nhiệm Lâm Hiến Hoa thong thả đi vào dạo một vòng trong văn phòng, ông gỡ kính râm xuống hỏi: "Hai cô cậu có thu hoạch gì không?"

Đây là người phụ trách trung tâm nghiên cứu giám định quặng, Lâm Hiến Hoa. Ông không hề ra vẻ quyền cao chức trọng, ngược lại còn thích đi cắm trại với cấp dưới, tán dóc suốt ngày, bên người luôn có sự hiện diện của cặp kính răm và bao thuốc lá, vì vậy cấp dưới thường gọi ông là "ông chủ Lâm".

Doãn Hy làm bộ cúi đầu chào: "Báo cáo ông chủ, thu hoạch được nhiều lắm ạ."

Lâm Hiến Hoa gật đầu, ngoắc ngoắc tay gọi Trương Trì lại dặn dò: "Viện chúng ta mới ký kết thoả thuận liên minh với bên bảo tàng, hôm nay cho hai người đi tham quan cũng là để làm công tác chuẩn bị cho chuyện hợp tác sau này."

Vậy mà cũng có một ngày, hai đơn vị không có một chút điểm chung nào như Viện nghiên cứu địa chất và Viện bảo tàng lại muốn hợp tác với nhau. Trương Trì phát hoảng, mở to hai mắt ra nhìn: "Chúng ta hợp tác làm gì với viện bảo tàng thế?"

"Hạng mục hợp tác cực kì nhiều, hạng mục liên quan chính đến trung tâm chúng ta là mảng thuốc màu khoáng vật. Vừa đúng lúc gần đây hai người đang làm đề tài tương tự, vậy hai người phụ trách chuyện hợp tác này đi."

"Ông chủ, không phải chứ, vài hôm nữa em rất bận!" Trương Trì khóc không ra nước mắt.

"Tôi biết, không phải cậu làm tiệc đính hôn sao, cậu cứ làm chuyện của mình, người phụ trách chính là Doãn Hy, đến lúc đó cậu chỉ cần hỗ trợ em ấy thật tốt thôi." Lâm Hiến Hoa đưa ra quyết định vô cùng sảng khoái.

- -----

Nhiếp Tung ngồi liên tục nhiều ngày ở trước máy tính để tìm kiếm trong kho tài liệu, xem đi xem lại những tác phẩm mình đã phục chế trong một năm qua nhưng vẫn không có manh mối gì. Đây là ảnh hưởng từ hôm anh được mời đến làm người hướng dẫn ở triển lãm, nói chính xác hơn, là sau khi gặp được nữ du khách thuyết phục cô bé nhỏ tắt đèn flash đi.

Lần đầu tiên anh gặp cô, cảm nhận lúc đó không phải là thấy cô đẹp động lòng người, cũng không phải là anh yêu từ cái nhìn đầu tiên, mà giống như hai người đã từng quen biết.

Nhiếp Tung không biết có phải mình đã gặp qua cô ở đâu đó, hay thấy qua ảnh chụp của cô không, hoặc là có thể anh đã từng phục chế một bức tranh mà vừa hay cô lại giống người trong đó. Anh cũng không rõ lắm, vì vậy vẫn đang không ngừng cố gắng tìm đáp án. Mấy ngày nay công cuộc tìm kiếm của anh không có kết quả, và anh lại lỡ quên mất dáng vẻ của nữ du khách đó, nhưng cái cảm giác quen thuộc này luôn quanh quẩn trong đầu anh, làm lòng anh không yên.

"Thầy Tiểu Nhiếp, anh lại đang tìm tranh phải không?" Có một đồng nghiệp đi ngang qua thấy anh vẫn còn đang ngồi trước máy tính, anh ta nhịn không được hỏi: "Rốt cuộc anh đang tìm bức nào vậy? Tên tác phẩm, tác giả, số thứ tự, anh không nhớ được cái nào sao? Hay là trên tranh có gì? Anh nói đi, mọi người sẽ giúp anh tìm."

Nhiếp Tung gỡ mắt kính viền đen xuống, day day giữa mày: "Không nghĩ ra cái nào cả, chắc là nằm trong những tranh tôi phục chế mấy năm qua thôi."

"Vậy thì như lạc vào mê cung rồi! Mấy năm gần đây anh phục chế rất nhiều bức, nếu muốn tìm một bức thì giống như mò kim đáy bể!"

Nhiếp Tung nhìn đồng hồ, giờ nghỉ trưa đã qua, anh đứng lên vươn vai, đi đến nhìn bức vẽ trên bàn.

Trên bàn bày một bức hoạ xưa, khi vừa vào tay Nhiếp Tung, nó vẫn là một bức bị mốc meo, đổi màu, thậm chí vài chỗ đã bị nứt ra. Sau khi được lau chùi, sửa chữa chỗ bị hư hỏng, hiện tại nó đã sạch sẽ, chờ người đến sửa tiếp.

Nhiếp Tung đang dùng kỹ thuật toàn sắc [5] cho bức tranh này, tay anh cầm bút lông tô qua tô lại lỗ hỏng ấy. Từ cửa sổ có một tia nắng vàng nhạt chiếu vào bức tranh ố vàng, anh khom lưng, yên lặng tô, tạo ra tiếng sột soạt rất nhỏ.

[5]: Kỹ thuật tô sửa màu bằng cách dùng màu gần giống như màu trong bức tranh để tô sửa lại

Cả căn phòng này thoáng chốc chỉ nghe thấy tiếng ngòi bút xẹt qua giấy, giống như nó đang tồn tại ở một vũ trụ song song khác, làm người trong đó không còn nhớ hôm nay là ngày nào nữa.

Mãi cho đến khi có người vào, không gian yên ắng này mới bị phá vỡ.

"Mọi người dừng việc trong tay một chút, tôi giới thiệu với phòng mình một chút." Trương Trạch Bân, tổ trưởng tổ phục chế tranh và thư pháp dẫn người đến trước mắt họ, bắt đầu giới thiệu: "Hai vị này là chuyên gia của Viện nghiên cứu địa chất, đến giúp chúng ta phân tích những vấn đề khó xử lí về thuốc màu khoáng vật trong các tác phẩm cổ."

Dứt lời, tổ trưởng Trương để họ về chỗ làm việc tiếp, rồi lên tiếng gọi Nhiếp Tung luôn vùi đầu tô màu, không ngẩng mặt lên dù chỉ một giây: "Cậu lại đây một lát."

Nhiếp Tung vòng qua mấy cái bàn, vừa giương mắt lên đã giật mình.

Doãn Hy nhận ra anh, cô chỉ gặp qua tên ngốc này một lần mà có ấn tượng rất sâu. Trương Trì đương nhiên cũng đã nhớ ra, bắt tay với anh: "Thầy Nhiếp, rất vui được gặp anh, lúc trước đã gặp anh ở buổi triển lãm."

"Đã gặp qua rồi sao? Vậy càng tốt. Nhiếp Tung, cậu dẫn tiến sĩ Doãn và tiến sĩ Trương đi xem bức kia đi." Tổ trưởng Trương vừa dặn dò Nhiếp Tung, vừa đi qua bên kia kiểm tra đo lường: "Nhiếp Tung, sao ngớ người ra thế, còn không mau lại đây!"

Nhiếp Tung thu lại ánh mắt đang dừng trên người Doãn Hy, rủ mắt đi qua chỗ Trạch Bân.

Doãn Hy đứng ở phía sau anh, liếc nhìn vành tai đỏ ửng kia, cô nhịn không được, khoé miệng cong lên.

Trên mặt bàn có một bức sơn thuỷ đồ, chi tiết trên đó đã hơi ố vàng, bắt đẩu nổi mốc.

"Bức này là tác phẩm từ đời Minh, sau khi kiểm tra toàn diện, phát hiện trong bức hoạ này có vài chỗ dùng màu 'ô liu xám', đây là thuốc màu khoáng vật hiện đại." Nhiếp Tung đã gạt bỏ trạng thái ngẩn ngơ ban nãy, giải thích rõ ràng vấn đề đang gặp phải.

"Ý của anh là loại thuốc màu này không nên xuất hiện ở một bức vẽ đời Minh phải không?" Doãn Hy không có nhiều kiến thức về hội hoạ lắm, đối với chuyện nhận biết các tác phẩm cổ lại càng mù tịt hơn: "Các anh đã làm phân tích quang phổ chưa?"

Quang phổ huỳnh quang tia X là cách kiểm tra phân tích thường thấy hiện tại, Doãn Hy biết bây giờ đã có rất nhiều bảo tàng lớn trang bị loại cầm tay, hoặc là cả một thiết bị phân tích quang phổ lớn.

"Kết quả phân tích quang phổ trùng khớp với suy nghĩ của chúng tôi, nguyên liệu để làm màu ô liu xám là quặng Magie, Nickel và Silica, sản xuất ở Vân Nam." Nói xong, Nhiếp Tung đưa báo cáo đo lường của bức tranh cổ này qua, một lần nữa đối mặt với Doãn Hy một cách đàng hoàng: "Dùng mắt thường xem xét, thì chỗ này không chỉ có một tầng màu được chồng lên, cho nên chúng tôi muốn biết trong này còn có nguồn quặng nào khác."

"Không thể đoán ra thuốc màu khoáng vật nào khác sao?"

"Khó tránh khỏi sẽ có sai sót, cô biết đó, kho số liệu quang phổ của chúng tôi không toàn diện."

Nhiếp Tung nói không sai, máy đo quang phổ của bảo tàng có thể tiến thành kiểm tra toàn diện văn vật, xác định thuốc màu được sử dụng, nguồn gốc, cũng như quặng làm ra thông qua so sánh dữ liệu và phân tích những bằng chứng khác. Nhưng nhắc đến giám định và phân tích quặng, thiết bị chuyên nghiệp của viện địa chất hiển nhiên cho ra số liệu hoàn hảo hơn.

Doãn Hy tỏ ý bảo Trương Trì đi lấy thiết bị đến, còn mình thì đưa tay lấy sấp báo cáo. Cô làm việc đâu ra đó, vẻ mặt điềm đạm bình tĩnh, khoé miệng luôn có sự xuất hiện một ý cười nhàn nhạt.

Giống, quá giống.

Cái cảm giác quen thuộc lại ập vào đầu anh, Nhiếp Tung nắm chặt tập giấy trong tay trong vô thức.

Ngón tay động phải tờ giấy Doãn Hy chưa chú ý đến, anh theo bản năng kéo lại. Một tiếng hít vào ngắn ngủi, cô quay đầu lại nhìn, một vệt máu rơi vào tầm mắt.

"Xin lỗi." Doãn Hy nhanh chóng lấy một một miếng bông thấm cồn dùng một lần từ trong túi của mình, rồi xé ra rồi đưa cho Nhiếp Tung. Cô nhìn anh sát trùng vết thương xong lại lấy ra một cái băng cá nhân, thành khẩn xin lỗi: "Thật xin lỗi anh."

Nhiếp Tung lấy băng dán lên ngón tay, lắc đầu giống như chưa có gì xảy ra, trả lời cô: "Không có gì đâu."

Chỉ một tai nạn nho nhỏ, cũng không ai để ý.

"Đàn em, em lại đây xem đi." Trương Trì có được kết quả đo lường, số liệu được hiện lên tay cầm của thiết bị: "Ngoại trừ quặng Silica, Magie và Nickel, còn có vài loại vật chất hoá học khác."

Doãn Hy nhìn lướt qua, đọc thành tiếng: "Titan dioxide, chì Chromiat, nguyên tố Carbon, còn có......"

"Màu trắng Titan, màu vàng chrome sắc tố trung bình, màu muội than, cái cuối chắc là một chút màu vàng chanh." Giọng Nhiếp Tung vang lên ngay sau đó, rất nhanh anh đã kết luận: "Bốn màu này có thể tạo ra màu ô liu xám."

"Cái này thú vị rồi đây, lần đầu tiên tôi gặp được tình huống này đó. Hai loại thuốc màu và các phương thức pha trộn không cùng thời đại lại đồng thời xuất hiện trên một bức vẽ cổ nhà Minh......" Tổ trưởng Trương bước đến trước tranh quan sát trong chốc lát, ông lạnh lùng nói: "Đến lúc phải tra lịch sử phục chế của bức vẽ này rồi."

Doãn Hy ý thức được chuyện này không phải nhỏ, giọng cô trầm xuống: "Xảy ra vấn đề gì rồi?"

"Thuốc màu khoáng vật hiện đại và thuốc màu hoá học cùng xuất hiện trên tác phẩm hội hoạ thời Minh,......" Nhiếp Tung để lộ nét mặt nghiêm nghị, anh thở dài: "Về cơ bản thì bức này đã bị huỷ."

"Tranh cổ trong viện bảo tàng có thể tuỳ ý phục chế sao?"

"Lúc trước bức tranh này không ở viện bảo tàng của chúng tôi, bởi vì lý do lịch sử nên bị lưu lạc nhiều nơi, qua tay không ít người, gần đây mới được đưa đến. Ai ngờ được nó biến thành như vậy, ai......" Thấy một bức tranh tốt bị chà đạp thành như vậy, tổ trưởng Trương đau lòng không thôi.

Lúc Nhiếp Tung đưa Doãn Hy và Trương Trì ra ngoài, khuôn mặt anh nghiêm túc, nhìn lướt qua là thấy bốn chữ 'tâm trạng nặng nề' đang dán lên mặt.

"Được rồi, đến đây thôi." Trương Trì xoay người bắt tay tạm biệt với anh: "Thầy Nhiếp, tạm biệt."

"Xin chờ một lát......" Nhiếp Tung ngăn Doãn Hy lại, ngại ngùng ho khan một tiếng: "Tiến sĩ Doãn, cô có tiện để lại số điện thoại không? WeChat cũng được." Anh nhìn chăm chú biểu cảm của Doãn Hy, thấy cô không nói gì liền cười nói thêm: "Để liên hệ công việc."

"Được chứ, đàn anh, anh kết bạn WeChat đi." Doãn Hy nghiêng đầu nhìn Trương Trì.

Trương Trì rất có hứng thú nhìn hai người bọn họ, nghịch ngợm nói: "Đàn em, đừng khi dễ người chân thành."

Doãn Hy đáp lại: "Được thôi." Một sợi tóc ngắn trượt từ đầu vai đến gò má, mắt cô thấm đẫm ý cười.

Nhiếp Tung ngây người tại chỗ, vốn dĩ anh đang thấp thỏm trong lòng, bây giờ tim lại giống như bị thắt lại.

Doãn Hy lấy một cây son môi từ trong túi ra, sau khi ghi xong một dãy số, cô lập tức nhướng mắt nhìn anh: "Anh nhớ được không?"

Nhiếp Tung ngập ngừng gật đầu, vừa ngẩng lên lại đã thấy cô lấy son dậm lại môi, đôi môi bị tô bóng loáng, hai mảnh căng mộng. Anh theo bản năng xoa xoa đôi tai dần dần nóng lên, cuối gầm đầu chỉnh sửa danh bạ.

"Đây là số di động, cũng là WeChat."

Nhiếp Tung không dám ngẩng đầu, yên lặng tìm tài khoản WeChat của cô để kết bạn. Cuối cùng cả buổi sau, tim anh đã khôi phục nhịp đập bình thường, lúc này anh mới có thể bình tĩnh nhìn qua phía đối diện.

"Tiến sĩ Doãn, ngoại trừ hôm ở viện bảo tàng thì trước đó chúng ta đã gặp nhau lần nào chưa?" Anh cắn môi dưới, lấy hết dũng khi để đối mặt với Doãn Hy: "Tôi thấy cô cực kỳ quen."

"Ồ" một tiếng, Doãn Hy đóng nắp son dưỡng lại. Cô tập trung nhìn Nhiếp Tung hồi lâu, thấy lỗ tai anh đã đỏ như máu, cô lên tiếng, nhưng lại hỏi một câu không liên quan: "Thầy Nhiếp, tôi mạo muội hỏi anh một câu, năm nay anh bao nhiêu tuổi rồi?"

"Hai...... hai mươi lăm."

Hai mươi lăm, còn nhỏ hơn cô hai tuổi. Doãn Hy không khỏi nghĩ ngợi trong lòng, nhưng trên mặt cô vẫn giữ nét trầm tĩnh như tuyết rơi ngoài trời. Cô nhìn Nhiếp Tung cao hơn mình một cái đầu, nhướng mày: "Thầy Tiểu Nhiếp, thời bây giờ không còn thịnh hành kiểu thả thính như vậy nữa đâu."

Nhiếp Tung suy nghĩ rất lâu vẫn không hiểu rõ ý của Doãn Hy, đặc biết là cụm "Thầy Tiểu Nhiếp", dường như cô cố ý nhấn mạnh chữ "Tiểu", giọng nói còn kèm theo ý cười hời hợt.