Em Ước Nguyện Với Ánh Trăng, Mong Anh Luôn Hạnh Phúc

Chương 16: Rốt cuộc đã tạo nghiệp gì chứ?



Lâm Ly ngẩng đầu nhìn ngoài cửa, nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc.

Tiết Viễn dùng âm thanh mỉa mai cười lạnh: "Thằng đê tiện, nếu không phải tại mày đuổi tao đi thì bọn họ đâu ra nông nổi này".

Kha Vũ không nhịn được nữa, ném túi sách trên vai xuống rồi xắn tay áo nhào qua.

Hai người đều không cam lòng yếu thế xoắn tay áo đánh nhau, hiện trường lập tức loạn cả lên.

Lâm Ly vô cùng cảm động, vì một câu nói mà đánh nhau. Bọn trẻ trâu.

Kha Vũ rên một tiếng đỡ lấy nắm đấm đang đánh về phía mình, sau đó trả lại mấy đấm: "Mày còn dám nhắc tới chuyện đó, mày đánh gãy răng tao đến mức phải vào bệnh viện. Nếu không tao đã về sớm đón hai người họ".

Lâm Ly:"…". Giật giật khóe miệng thì ra đêm đó hai người đánh nhau nên bỏ mặc cô tại nhà Bán Hạ, làm cô mất công cảm động nãy giờ.

Cô bước xuống giường, thuận miệng khuyên nhủ: "Đừng đánh nữa, lòng tốt của hai anh em xin nhận, ở đâu mà chẳng có hoa thơm cỏ ngọt, đừng vì một người phụ nữ quốc sắc thiên hương như em mà tổn hại hòa khí''.

Nói xong cô tự cười Ha…ha…

Hai người kia mắt điếc tai ngơ mặc kệ cô tự ảo tưởng, Tiết Viễn thấy mình không thể thoát đành chụp lấy tay đối phương hung hăng cắn một cái.

Kha Vũ kêu một tiếng thảm thiết, vội vàng vơ lấy giỏ trái cây mang theo, chỉ thấy rắc một tiếng vỏ dưa hấu vỡ ra trên đầu Tiết Viễn, xung quanh là quả nho bị bọn họ giẫm đạp trông cực kỳ thê thảm.

Lâm Ly: "…"

Lúc này cô đi lướt qua Kha Vũ, hắn tưởng cô muốn giúp Tiết Viễn, vì thế hét lên: "Đừng xen vào, cỡ cậu mà cũng dám qua đây?".

Chỉ thấy cô ngồi xuống bên cạnh Tiết Viễn nhặt quả dưa hấu đã nát như tương cho vào miệng. Nhìn giống như mấy đứa trẻ ăn xin lục lọi bãi rác.

Đây là cách họ chăm sóc người bệnh sao?.

Thảm…thật thảm. Bố cô giao mình cho hai tên điên này, để từ sáng tới trưa chưa có gì vô bụng lại còn phải ăn đồ nhặt dưới đất.

Eo ơi! Bẩn khiếp!. Nhưng đói quá phải làm sao?.

Lâm Ly chậm rãi ăn, chậm rãi mỉm cười, sau đó túm Tiết Viễn ném sang một bên, nhào lên người Kha vũ kẹp chặt eo hắn, lấy vỏ dưa hấu đập vô mặt hắn, ruột dưa hấu văng tung tóe: "Mẹ kiếp, sao cậu dám đem đồ ăn cuả tôi ra đánh nhau".

Tất cả đều ngẩn ra, hai người họ bị cảnh tượng nay sợ hết hồn.

Chỉ trong chốc lát dưa hấu chỉ còn lại vỏ, cô ném đi rồi lấy miếng khác đập tiếp, tốc độ cực nhanh, chỉ mất vài giây toàn bộ dưa hấu đều nát như tương.

Sau khi kết thúc mặt mũi Kha Vũ đều biến dạng. Trông như đầu heo.

Tiết Viễn: "…".

Lúc này các y tá vội chạy đến tách ba người ra, vừa lau mặt cho Kha Vũ vừa cảm thán: "Ấy trời, thảm quá, thảm quá…".

Lâm Ly không chờ bọn họ đến gần đã từ từ đứng dậy, bình tĩnh sửa sang lại quần áo.

Sau chuyện lộn xộn lần này, đầu cậu càng đau. Để xem lần sau ai còn dám lấy đồ ăn của bà ra đánh nhau không.

Đột nhiên nghe thấy tiếng xe đẩy ngoài hành lang, là Bán Hạ.

Cả người cậu ấy đều quấn băng, hình như đầu còn bị người ta bẻ.

Lâm Ly kích động chạy ra ngoài: "Bán Hạ..."

Ơ..Ơ…

Hình như cậu ấy không nói chuyện được. Kẻ ký ức khuyết tật, kẻ bị mất giọng nói.

Rốt cuộc đêm đó đã xảy ra chuyện gì?.

Lâm Ly chợt bật khóc nức nở, thốt ra lời thoại cẩu huyết: "Mẹ ơi, con tàn phế rồi".

Một câu tàn phế thốt ra, tất cả mọi người đều ngơ ngẩn, bác sĩ đã nói không sao rồi nhỏ này còn la hét cái gì?

Kha Vũ nằm dưới đất bật dậy, lau hết vụn dưa hấu còn sót lại trên mặt quát: "Xạo vừa thôi, đánh tao xong kiếm cớ nói mình bị khuyết tật, mày tưởng nói vậy là tao tha cho mày chắc?''

Lâm Ly cảm thấy đầu đau như búa bổ cầm tờ khăn giấy Tiết Viễn đưa cho lau mặt, mặc kệ tên kia, lúc nãy đã trút giận xong, bây giờ trạng thái cô không tốt lắm, không còn muốn đánh nhau nữa.

Cô luôn tuân thủ pháp luật, kỷ cương phép tắc rốt cuộc đã tạo nghiệp gì chứ?.

Mọi người: ''…''.

Một lát sau có người tới xem xét, sau khi nhìn thấy mấy trái dưa hấu bể nát dưới đất và bộ dạng lôi thôi lếch thếch của mấy người trong phòng thì lập tức đoán được chuyện gì xảy ra.

Bác sĩ nhíu mày: "Thế này là thế nào?. Đây là bệnh viện, không phải nơi để mấy người đánh nhau, đừng quấy rầy tới việc nghỉ ngơi của bệnh nhân".

Lâm Ly thấy tình hình không ổn, suy yếu dựa vào khung cửa: "Đầu tôi đau quá…"

Cô y tá dìu Lâm Ly vào phòng: "Mới tỉnh lại đừng đi lung tung". Nói rồi còn nói nhỏ bên tai cô: "Cũng đừng chơi với hai đứa bạo lực ngoài kia dễ ảnh hưởng sức khỏe".

Lâm Ly nhanh nhảu giải thích: "Em chỉ ngăn cản bọn họ, không liên quan đến em. Bọn họ manh động quá".

Không ngờ còn có ngày cô đổ hết tội lỗi lên đầu người khác. Lúc trước nồi nào cũng úp lên đầu mình.

Bây giờ thì sao chứ…thời thế luân chuyển.