Em Ước Nguyện Với Ánh Trăng, Mong Anh Luôn Hạnh Phúc

Chương 19: Má, vận khí mình tệ vậy sao?



Chương mười chín: Má, vận khí mình tệ vậy sao?.

Nằm cả buổi vẫn chưa có gì vô bụng.

Thật khốn khiến! Hai tên đó lại kéo nhau đi đánh lộn ở đâu Không thể trông chờ hai người họ được.

Lâm Ly chỉ đành vác cái thân tàn nhưng không phế này đi xuống nhà ăn.

Trên đầu cô vẫn còn quấn băng, đi đường không khỏi hấp dẫn ánh mắt mọi người. Cô ghé vào nhà ăn mua hai ổ bánh mì. Trên đường cô gặp rất nhiều điều dưỡng tuy nhiệt độ khá lạnh nhưng không ngăn được nhiệt huyết của họ.

Lâm Ly đút hai tay vào túi quần, chậm rãi đi dạo xung quanh, bệnh viện này trông vẫn giống như ngày nào, giống như cô vẫn đang sống ở năm 2010 mất đi tất cả. Nơi này, từng là nơi cô làm việc, là nơi lần đầu cô gặp Tiết Viễn cũng là nơi xoay chuyển vận mệnh của cô.

Có thể vì có suy nghĩ đó mà cả người cô luôn tỏa ra một loại không khí ưu thương.

Lâm Ly nhịn không được ngửa mặt lên trời thở dài: "Cảnh còn, thời gian thay đổi…''

Vài bệnh nhân đi lướt qua, tiếng cười mỉa mai truyền tới: "Con điên…".

Lâm Ly: "…"

Cô đưa tay vuốt mặt, hít sâu vài hơi để kìm chế cảm xúc. Lẽ ra mình đã mất tất cả, bây giờ còn có cơ hội trở về quá khứ thì phải biết trân trọng.

Nghĩ vậy, cô càng cảm thấy phấn chấn, cả người có tinh thần hơn hẳn.



Bán Hạ ngẩn người nhìn cửa phòng bệnh nửa buổi mà vẫn chưa chờ được Lâm Ly về. Gom góp được mấy đồng bạc đưa cậu ta mua bánh mì đừng nói là ôm tiền bỏ chạy nhan!.

Chết tiệt, đói chịu hết nổi rồi…

"Bạn thân, tôi mang bánh mì về nè.."



Cả hai sau khi ăn bánh mì, lập tức ngủ. Hôm sau tỉnh dậy thấy cửa phòng mở ra là hai tên ác ôn đó bỏ đói cô một ngày một đêm.

"Hai người tới đây làm gì"

Kha Vũ đặt điểm tâm lên bàn, lấy điện thoại ra chơi game không thèm ngẩng đầu nhìn cô: "Tôi không có việc gì làm nên tới đây chơi với cậu".

Thì ra lúc rãnh rỗi mới nhớ tới mình.

Tên bạc tình! Kha Vũ thật không có đạo nghĩa.

"Tôi có nấu một ít điểm tâm, ba món gồm cháo, bánh bao, trứng cuộn. Để tớ đút cho cậu nhé".

Vẫn là Tiết Viễn đối xử tốt với cô nhất.

Bán Hạ bên kia đã có Chí Luân chăm sóc một mình cô sẽ xử hết đống này.

Kha Vũ nhìn hai người họ tình ý ngập tràn hận không thể lật giường. Vừa nhìn đã khiến người ta chán ghét. "Hừ, gãy đầu chứ có phải mất tay đâu mà cần người đút".

Đúng lúc này cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, y tá dẫn theo một vị bác sĩ trẻ tuổi đi vào phòng: "Chính là người đó..."

Đây là bác sĩ tâm lý, đến đây làm gì? Dính vào mấy thứ này dễ điên lắm!.

Bác sĩ trẻ gật đầu, đi qua ngồi xuống bên cạnh Lâm Ly: "Nghe nói cô hay lảm nhảm có phải trong đầu có tiếng nói kỳ lạ không?, còn thường hay dùng tay đánh vô đầu."

Hội phản sát ánh trăng: "…".

Má, vận khí mình tệ vậy sao?. Lỡ như ông ta dùng phương pháp thôi miên làm mình khai ra hết. Lúc đó có chạy đường trời.

Phải cẩn trọng lời nói.

Lâm Ly bình tĩnh nói: "Tôi chỉ hơi đâu đầu".

Bác sĩ nhẹ nhàng khuyên bảo: "Cô làm vậy là không đúng, không được giấu bệnh sợ thầy, nếu không nói thật tôi không thể chuẩn đoán đúng bệnh được".

Vẻ mặt Lâm Ly vẫn không thay đổi: "Tôi chỉ là buồn chán, tự nói chuyện một mình thôi…"

Bác sĩ hạ giọng: "Tôi chỉ nghe nói ở bệnh viện này có người từ tương lai đến không biết cô có như vậy không?, tôi nghe cô nói thời không xoay chuyển là xoay chuyển cái gì? ".

Lâm Ly lắc lắc đầu lia lịa.

Kha Vũ ngồi bên cạnh nhìn biểu cảm của cô, rõ ràng Chanh Nhỏ đang nói dối.

Cô giả bộ ngáp vài cái xoay người lại ngủ.

Bác sĩ: ''…''

Bác sĩ trẻ đặt hi vọng cuối cùng vào những người còn lại: "Các cậu là bạn đã lâu, cũng biết chút đỉnh nhỉ?''.

Những người còn lại: "Ha…Ha…"

Từ lúc quen biết, cô ấy có hành động gì lạ không như đoán trước tương lai?''

Những người còn lại: "Ha…Ha…"

Bác sĩ: "…"

Bác sĩ tràn đầy nhiệt huyết nhưng không có chổ dùng, đành phải ôm trái tim tràn đầy bi thương của mình rời đi.

Có phải khoa tâm lý dạo này ế người nên cử bác sĩ đi kiếm bệnh nhân không. Chỉ cần là người hay lảm nhảm liền gom lại chất đống không.

Thật nguy hiểm!.

Nếu lộ ra cô đến từ tương lai liệu họ có mổ xẻ cô ra thí nghiệm?. Có khi xem cô là người ngoài hành tin nữa!.

Lâm Ly đổ mồ hơi lạnh lần hai, người ở phòng này có ai không kỳ lạ chứ.

Chuyện này cũng dần trôi vào quên lãng. Nếu không tự mình trải nghiệm ai lại tin chuyện này chứ!"

Trải qua một hồi kinh hoàn, Lâm Ly cảm thấy mình không thể ở lại đây một giờ khắc nào nữa!.

Cô nắm siết chặt tay Tiết Viễn: " Cậu đi làm thủ tục xuất viên đi, mình không muốn ở đây thêm khắc nào nữa".

Tiết Viễn vội vàng lắc đầu:" Không được cậu vừa bị đập đầu não bị chấn động, xuất huyết bên trong phải làm thế nào, ít nhất phải theo dõi hai tuần".