Em Ước Nguyện Với Ánh Trăng, Mong Anh Luôn Hạnh Phúc

Chương 18: Loại nhỏ 10 đồng, loại lớn 15 đồng



Mệt mỏi quá rồi! Hiện tại cô không thể chịu nổi kích thích gì nữa?

Lo lắng cả đêm mới chợp mắt một chút thì cửa phòng đột nhiên mở ra.

Bán Hạ cũng quay sang nhìn, chỉ thấy hai cô y tá bước vào cùng với một người đàn ông tầm năm mươi tuổi, lo lắng hỏi: "Thầy ơi, thế nào rồi?''.

Người đàn ông thần bí kia giơ cái gương bát quái lên, cuối đầu bấm đốt tay: "Có người không thuộc thời không này".

Hắn lùi về sau vài bước chần chừ đứng ở cửa, miệng lẩm bẩm niệm gì đó.

Lâm Ly: "…"

Ông ta nói đúng, cô không thuộc về nơi này nhưng hiện tại càng không muốn rời đi.

Cô nơm nớp lo sợ nhìn người đàn ông kia ăn bận bình thường nhưng nhìn mặt rất uy tín, đang tập trung tinh thần tính cái gì đó.

Hai y tá đứng trong phòng không dám quấy rầy, một trong hai cô thắc mắc: "Không phải tuổi càng lớn đạo hành càng cao sao?''.

Cô y tá còn lại giải thích: "Yên tâm đi!. Vị này do bạn mình giới thiệu, là đệ tử ruột của một vị đại sư, thần thông quản đại lắm".

Cô y tá kia gật đầu cả kinh sau đó tiếp tục nhìn.

Lâm Ly nghe xong càng sợ hơn, vất vả lắm mới trở lại quá khứ thay đổi vận mệnh, chẳng lẽ bay giờ bị đưa trở về năm 2010 hay trực tiếp đưa cô đi siêu độ.

Lúc trước, cô từng ước mình chết đi, ông trời mới thương xót cho cô trở lại quá khứ.

Sắc mặt Lâm Ly trắng bệt ra sức hét lớn: "Tôi muốn đi khiếu nại, đây là bệnh viện sao có thể xuất hiện những hành động mê tín dị đoan thế này?".

Một cô y tá trong đó ho khan: "Anh ta chỉ nhìn thôi, không có ý gì khác, những thứ này thà tin còn hơn".

Nói xong, ghé sát lại bên tai Lâm Ly: "Lúc trước, ở phòng này có bệnh nhân sau khi tỉnh lại la hét nói mình từ tương lai xuyên đến…

Lâm Ly nhất thời kinh ngạc: "Vậy sau đó thì sao…"

"Sau đó, đưa vào viện tâm thần rồi…"

Lâm Ly: "…".

May quá, từ trước đến giờ cô vẫn chưa có biểu hiện nào kì lạ.

Không được mình phải đuổi hết mấy người này đi.

Lâm Ly ra bộ không đồng tình: "Không được, tôi không tin, mấy người mau đưa ông ta đi, nếu không tôi sẽ…".

Cô còn chưa noói xong người đàn ông thần bí ngoài cửa bước vào, vừa lúc nghe được câu cô níu, hắn ta đưa mắt nhìn chằm chằm cô: "Cô không tin?".

Ánh mắt hắn ta như đi sâu vào tìm thức cô moi móc tất cả. Cô cuối đầu tránh ánh mắt ông ta: "Mọi người tiếp tục đi".

Nói xong, cô kéo chăn đắp phủ che cả mặt: "Tôi muốn ngủ, mấy người đừng có làm ồn gây ảnh hưởng đến bệnh nhân".

Ban Hạ nằm bên cạnh luôn cảm thấy kỳ lạ, sao cậu ta lại phản đối mãnh liệt như vậy?.

Người đàn ông đó trầm giọng đứng bên giường cô nói: "Ở đây có thứ không thuộc thời không này đây là làm trái ý trời…"

Trái cái đầu ông, bà đây là được ông trời đưa tới để giải cứu chúng sinh.

Nói rồi ông ta rút trong túi ra một xấp bùa: "Mỗi phòng treo một tấm, bảo đảm không đến ba ngày người ở đâu trở về nơi ấy. Loại nhỏ 10 đồng, loại lớn 15 đồng ".

*Tiền ở năm 2000 có mệnh giá cao lắm các bạn, 2 ngàn là có thể mua một hộp cơm rồi, không như bây giờ lạm phát đồng tiền Việt mình ngày càng xuống giá.

"Loại nhỏ duy trì nửa năm, loại lớn duy trì một năm, các cô muốn mua loại nào?".

Chỉ nghe hai cô y tá thương lượng một chút, bọn họ đông người không tốn bao nhiêu: "Loại lớn đi".

Đạo sĩ lấy lá bùa đưa cho các cô gái, sau đó lấy một lá bùa ra niệm vài câu rồi cuộn như điếu thuốc nhét vào cửa sổ trên đầu Lâm Ly.

Chỉ nghe thấy ông ta nhỏ giọng như chỉ để cô nghe: "Người ở đâu trở về nơi ấy, đừng làm loạn thời không".



Ông ta chuyển mắt về phía cô sau đó đi tới bên cạnh Bán Hạ: "Tôi thấy vừa rồi cô rất hợp tác, nếu cần cứ liên hệ tôi".

Bán Hạ: "…"

Cuối cùng bọn họ cũng đi hết, Lâm Ly cảm thấy tim mình

sắp nhảy ra ngoài.

Lâm Ly nằm trong chăn run rẩy, chỉ vậy thôi sao, chỉ cần để là bùa ở đó, không tới ba ngày cô sẽ trở về tương lai".

Lâm Ly nhảy qua giường Bán Hạ lấy tấm danh thiếp ông ta cảm thấy tờ giấy rất mỏng cầm mạnh một chút sẻ rách, cô tò mò lật mặt sau ra xem, ở ngay sát mép có một dòng chữ nhỏ - Có phải bạn đang đầu đầu vì bệnh trĩ?

Lâm Ly: "…"

Cô xé tờ giấy nhét vào thùng rác: "Tôi thấy hắn ta giống kẻ lừa đảo".

Bán Hạ ngồi bên cạnh gật đầu đồng tình.

Lâm Ly quay đầu sang, lạnh lùng ra lệnh: "Cậu qua đó tháo là bùa xuống đi".

Bán Hạ chỉ biết lắc đầu nếu nói được cô đã gõ vô đầu con bạn. Chị hai sao lại là tôi, cả thân tôi còn quấn băng đi kiểu gì.

Quyết không bỏ cuộc, Lâm Ly dùng hết sức vác con bạn đi lê lết từng chút một tới gần cửa sổ.

"Được rồi, cậu mau lấy xuống đi".

Bán Hạ: "…". Giường sát bên cậu, tự lấy không phải nhanh hơn sao? Hành hạ người tàn tật cậu vui lắm sao?.

Bán Hạ nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của bạn mình, thầm nghĩ mấy thứ này cũng không phải đồ tốt, vì thể liền cố hết sức kẹp tờ bùa giữa hai bàn tay đang bột rồi ném ra ngoài.

Lâm Ly đứng bên cạnh thở dài như được ân xá.

Tên nhiều chuyện đó! Nếu để tôi bắt được nhất định sẽ không tha cho ông.