FOG [Điện Cạnh] (FOG [E-Sports])

Chương 107



Con dao nhà bếp của Thời Lạc giúp duy trì hòa bình trong đội được một lúc.

Nhưng cậu duy trì được nhất thời, không duy trì được một đời. Tính toán cẩn thận thì nội bộ Free bình an vô sự không đến một buổi tối.

Hai giờ sáng. Mọi người đều tắt máy. A di nấu hoành thánh nhỏ cho mọi người ăn khuya. Ngoài Dư Thúy, mấy người còn lại đều đi xuống nhà ăn.

Mùi canh xương bò nồng đậm ngập tràn trong nhà ăn yên tĩnh của Free. Thần Hỏa cúi đầu ăn một cái hoành thánh, ngẩng đầu nhìn Thời Lạc một cái. Lại cúi đầu ăn một cái hoành thánh, ngẩng đầu nhìn Thời Lạc một cái. Mấy lần muốn nói lại thôi, tò mò muốn chết.

Thần Hỏa vẫn đang nhìn lỗ tai Thời Lạc.

Có thể là vì mấy hôm trước mới tìm thấy. Cũng có thể vì sợ Thần Hỏa, Puppy sẽ dùng ánh mắt nhìn trẻ con mà nhìn mình. Nên trước khi chiến đội từ Hàng Châu về, Thời Lạc đã đeo cái khuyên tai từ lâu rồi không đeo lên.

Một khi đeo khuyên tai lên, không ai yêu thương nổi.

Cái Thời Lạc đeo là một đầu hổ lớn bằng bạc, rất hung dữ, rất điên cuồng.

Vô cùng đầu đường xó chợ, vô cùng phản nghịch.

Ý muốn của Thời Lạc rất đơn giản. Cậu cảm thấy mình không cần nói gì. Chỉ thế này thôi là có thể để các đồng đội nhớ năm đó mình cũng từng lăn lộn trong xã hội.

Cái khuyên tai này hợp với dao nhà bếp, một hành động rất đơn giản, không giận tự uy.

Thời Lạc không cảm thấy trong đội có ai lớn gan dám hỏi chuyện tài khoản phụ của mình.

Nhưng chuyện buồn vui của người với người thường là không giống nhau. Thần Hòa nhìn về phía khuyên tai của Thời Lạc, trong lòng như có trăm bàn tay cào cấu, càng tò mò hơn.

Căn bản chuyện Thần Hỏa tò mò lúc này cũng không phải chuyện tài khoản phụ.

"Trên tai cậu......" Thần Hỏa thật sự nhịn không được. Sau khi ăn xong một chén hoành thánh, hắn híp mắt nhìn con hổ lớn của Thời Lạc. Vì cách khá xa nên nhìn không rõ lắm, "Cái đinh sắt ở trên tai cậu...... Là tam kim Dư Thúy đưa cho cậu sao? Hơi tiện nghi quá phải không...... làm sao cậu ta lại đưa sắt chứ?"

Puppy nghẹn cả đêm, cũng đã muốn hỏi từ lâu, "Giờ không phải lễ tết, đột nhiên cậu đeo khuyên tai là có ý nghĩa gì? Hay là...... Có ý cậu có thân phận khác?"

Thời Lạc, "......"

"Đây là bạc." Thời Lạc nghiến răng gian nan nói, "Hơn nữa, đây là ông tự mua bằng tiền của mình từ lâu rồi."

"Bạc?" Thần Hỏa duỗi cổ nỗ lực phân biệt, "À, cố ý làm cũ a...... Nhìn kỹ thì vẫn là một loại động vật. Đây là con gì?"

Thời Lạc lạnh lùng nhìn Thần Hỏa, "Vua của muôn loài."

Dư Thúy vừa đi xuống chân cầu thang thì sặc một cái.

Lo tiểu bạn trai bị đồng đội chó má bắt nạt, tắm rửa xong liền xuống tìm Thời Lạc. Dư Thúy đứng ở cầu thang, suýt nữa cười ra tiếng, hai vai đều run nhè nhẹ.

Dư Thúy sợ mình không nhịn được vội đi lên trên hai bậc, dựa vào tay vịn cầu thang lẳng lặng lắng nghe.

Dư Thúy không hiểu nổi, vì sao Thời Lạc lại có thể đáng yêu như vậy.

Ở dưới lầu, sau khi suy nghĩ một lúc, Puppy như bừng tỉnh đại ngộ, đập bàn ăn một cái, "Đúng rồi, Dư Thúy sinh năm 98, cầm tinh con hổ."

Thời Lạc nín thở, uống một ngụm canh rồi nhẹ giọng nói, "Không liên quan đến anh ấy."

"Cậu không cầm tinh con hổ, tại sao cậu lại đeo con hổ?" Puppy còn đang tính lịch âm. "Cậu sinh năm 2000. Cậu cầm tinh con rồng."

Thời Lạc ngẩn ra, lắc đầu, "Em không có rồng."

"Mấy nữa mua một cái đi." Puppy nghiêm túc nói, "Cậu nên đeo con giáp của cậu."

"Em không." Thời Lạc nhíu mày, "Hổ lợi hại hơn."

"Nói bừa. Rồng lợi hại hơn." Thần Hỏa tích cực nói, "Cũng gần như là biểu tượng của Trung Quốc. Mấy nữa đi sang Đức, cậu đeo rồng Trung Quốc đi, coi như truyền bá văn hóa."

"......" Thời Lạc nỗ lực khống chế mình không đi đánh Thần Hỏa, "Không đeo. Im đi."

Thần Hỏa còn muốn mở miệng, Thời Lạc lạnh lùng nói, "Em thích đeo cái gì thì đeo cái đó. Ngày mai vui lên không chừng sẽ đeo hello kitty. Anh quản cái rắm."

Thần Hỏa câm miệng.

Mới giải quyết xong một việc lại đương đầu với việc khác. Puppy một bên nghĩ nghĩ lại nói với Thời Lạc, "Aiz. Lại nói tiếp...... Con giáp của hai cậu còn rất xứng đôi. Long tranh hổ đấu."

Thời Lạc ngẩn ra, thấy câu này rất hay nên chưa nói gì cả.

Thần Hỏa thấy Puppy đã nói rõ ràng, cũng lấy gậy đánh rắn, tiểu tâm dò hỏi, "Hai cậu...... Rốt cuộc là khi nào......"

"Không nói cho anh." Thời Lạc lại lấy một bát hoành thánh lớn, cảnh cáo, "Câm miệng. Ăn của anh đi."

"Anh tò mò a!" Thần Hỏa điên cuồng cào khăn trải bàn, "Các cậu coi như là anh em tốt. Antifan gọi là hòa thượng trong miếu, các cậu cũng không nói gì. Đột nhiên lại thành một đôi. Làm hỏng sự thanh tịnh căn cứ Phật môn của anh......"

"Không phải đột nhiên." Thời Lạc bị Thần Hỏa ngu xuẩn làm đau não, "Anh có phải bị ngu không?"

"Chắc vậy rồi." Puppy ở một bên lạnh lạnh nói, "Ngày đầu tiên đến Hàng Châu. Lúc cậu ấy tỉnh rượu liền thần thần bí bí nói với anh......"

Puppy bắt trước ngữ khí vèo vèo của Thần Hỏa, "Puppy, tớ nói với cậu một bí mật. Cậu đừng hoảng hốt, đừng sợ, cũng đừng nói cho bọn lão Kiều. Tớ có suy nghĩ, tớ nghi ngờ a...... Rất có khả năng Dư Thúy với Thời Lạc tiểu cáo con đang ở bên nhau."

"Cậu ngốc đến nỗi tớ không muốn để ý đến cậu nữa. Thật sự. Tớ nghi, a di của chúng ta cũng đã nhìn ra từ lâu." Puppy từ từ uống một ngụm canh, quay đầu nhìn về phía phòng bếp, "Có phải không a di?!"

Trong phòng bếp, a di một bên dọn dẹp nguyên liệu cho bữa trưa mai, một bên nói tiếng Thượng Hải, "Hiểu lâu rồi. Ánh mắt hai người đều không đúng. Không có việc gì còn cùng nhau vào bếp. Hai người đến phòng bếp có thể làm gì? Chẳng lẽ rửa bát thay dì sao?!......đã sớm thảo luận với dì dọn vệ sinh, hai thằng bé này nhất định là đang ở bên nhau."

A di bùm bùm bẻ đồ ăn, không quên nhắc Thời Lạc, "Dùng xong dao thì trả lại đây, lấy dao của dì làm gì?."

Thời Lạc, "......"

Thần Hỏa, "......"

Thần Hỏa chưa từ bỏ ý định hỏi, "Còn Chu Hỏa......"

"Cũng biết a." Puppy lười nhác nói, "Còn đánh yểm trợ thay hai người bọn họ đấy.."

Thần Hỏa còn sót lại một tia hy vọng, "Đồ ngốc lão Kiều kia......"

"Cũng biết." Puppy thương hại nhìn Thần Hỏa, "Chỉ có cậu. Only you. Hiểu không? Robot hút bụi ở căn cứ chúng ta chắc cũng nhìn ra. Chỉ có cậu là không biết."

Thần Hỏa thở dài một hơi, hai mắt nhìn trên dưới Thời Lạc, dạ dày có chút cồn cào, "Dư Thúy này cẩu đồ vật có thể a, người thắng nhân sinh a."

Thần Hỏa nghĩ đến ảnh tài khoản phụ kia đang lan truyền điên đảo trên mạng, nhưng không dám sờ vảy ngược của Thời Lạc, chỉ đành điên cuồng phun tào trong lòng.

Bữa ăn khuya đã qua, sau khi ba người thử lẫn nhau đã tạm thời thăm dò điểm mấu chốt của đối phương. Chỉ cần không đề cập đến tài khoản Weibo kia giờ đã trở thành nơi ngắm cảnh của fan cp Dư Thúy với Thời Lạc, thì trước Giải Thế Giới, trong đội vẫn còn có thể duy trì hòa bình.

Ăn xong bữa khuya, Thời Lạc đi lên lầu, đi đến cầu thang liếc mắt với Dư Thúy, hai người cũng không nói gì. Thời Lạc đi thẳng đến phòng Dư Thúy, Dư Thúy cũng đi theo Thời Lạc vào phòng. Cửa phòng còn chưa đóng lại, đã nghe leng keng một tiếng. Thời Lạc tháo khuyên tai con hổ ném sang một bên. Cẩn thận nghe, còn thấy Thời Lạc căm giận lẩm bẩm một câu, "Phế vật."

Dư Thúy nỗ lực khắc chế xúc động của Tiểu Thời thần, đóng cửa lại, cùng Thời Lạc rửa mặt rồi đi ngủ.

Hôm sau, vẫn là một ngày với đầy tội lỗi.

Thần Hỏa với Puppy cố ý dậy sớm hơn hai tiếng. Thần Hỏa còn chắp vá, mở phát sóng trực tiếp, tuy nhiên vẫn luôn chơi trò chơi. Thời gian nói chuyện phiếm cũng không dài. Puppy không biết xấu hổ, hắn căn bản không mở bản cài đặt trò chơi, mà mở camera cho mọi người xem phòng huấn luyện. Hắn mang camera đi dạo, một lúc lại vỗ Thần Hỏa đang phát sóng trực tiếp, một lúc lại vỗ ghế của Thời Lạc, xong lại vỗ ghế của Dư Thúy.

Khi Dư Thúy vào phòng huấn luyện nhìn thấy đúng là một màn này.

"Tớ vẫn luôn tò mò." Dư Thúy đi đến bên cạnh ghế của mình,"Puppy, cậu cầm tiền lương phát sóng trực tiếp bị phỏng tay sao?"

"Không phỏng tay a. Đây là tiền danh chính ngôn thuận. Tớ lại không có sức lực tuổi trẻ như Thời Lạc, phát sóng trực tiếp trò chơi cả ngày thì sẽ chết......" Puppy quay đầu lại nhìn, thấy Thời Lạc còn chưa đến phòng huấn luyện, lá gan lớn hơn vài phần, chuyển ống kính hướng đến Dư Thúy, khuyến khích, "Đến đây. Nói hai câu đi. Cho tớ tăng thêm chút lưu lượng. Cùng lắm thì tiền lương phát sóng trực tiếp tháng này chia cho cậu một chút."

Dư Thúy không để ý Puppy, ngồi xuống khởi động máy, "Tớ không kiếm tiền bẩn."

"Sách......" Puppy nóng vội nói, "Lát nữa lại không nói được! Cậu nhanh lên đi."

Trong thanh âm của Dư Thúy có chút ý cười không dấu được, "Thận trọng từ lời nói đến việc làm a. Nói cái gì đây?"

Quả nhiên, Puppy còn chưa dứt lời, bình luận ở phòng phát sóng trực tiếp hưng phấn hẳn lên.

[ Vì sao lát nữa lại không nói được??? ]

[ Hiểu. Đều hiểu. ]

[ 66666666...... ]

[ Đầu gấu của đội thật đáng sợ. ]

[ Tặng lễ vật có thể hỏi chuyện không? Puppy xin nhìn em. ]

Puppy nhìn lướt qua bình luận tinh thần lên không ít, vội nói, "Bạn hỏi. Bạn hỏi đi. Tôi chuyển lời cho các bạn. Muốn hỏi thì nhanh lên chút. Chờ lát nữa thì tiền bẩn cũng không kiếm được có biết không?!."

Puppy che microphone lại, hỏi Dư Thúy, "Thời Lạc rốt cuộc đã dậy chưa? Mấy giờ mới đến?"

Dư Thúy mở bản cài đặt trò chơi, "Dậy rồi. Thấy còn sớm lại ngồi trên giường chơi di động. Chắc cũng nhanh thôi."

Puppy bỏ microphone, "Ba phút a, quá giờ không chờ."

Mới vừa nói xong liền có người tặng lễ vật, đăng bình luận hỏi, [ Dư Thúy thích đối tượng yêu đương bao lâu rồi? ]

Puppy đọc bình luận cho Dư Thúy, Dư Thúy căn bản không để ý tới hắn. Puppy vô pháp, xoay người đẩy đẩy bả vai Dư Thúy, "Nhanh lên đi...... Phối hợp chút. Cậu yêu đương tớ đi theo dính chút tiện nghi thì làm sao vậy? Có còn là huynh đệ hay không?"

Dư Thúy bị Puppy đẩy không điều khiển được con chuột, chỉ phải nói, "Gần ba năm."

Căn bản không cần Puppy thuật lại, trong phòng phát sóng trực tiếp đã nghe rành mạch.

[ Làm bút ký, làm bút ký. Ba năm, ba năm, ba năm. Mẹ nó tôi biết mà......]

[ Rất xin lỗi fans Whisper, ba năm này chúng tôi thật sự không nên đào bới lâu như vậy. ]

[ Khóc chết tôi. Thật đúng là ba năm.]

[ Dư thần giết tôi...... Tôi đã sớm nói tra nam này siêu thâm tình. ]

Lại có người tặng lễ vật, [ Khụ...... Gửi lời xin lỗi đến Dư thần. Em đã mắng Weibo đối tượng yêu đương của anh. Lúc đấy trẻ người non dạ, bây giờ chỉ nghĩ em đúng là cá mập. Muốn hỏi đối tượng yêu đương của anh tức giận sao? Lúc ấy chúng em mắng khó nghe như vậy...... ]

Puppy đọc cho Dư Thúy nghe, Dư Thúy nói, "Không hẳn là tức giận. Nhưng......"

Dư Thúy tìm từ, tận lực không nói trắng ra, "Nhưng tự nghi ngờ bản thân. Có một lần bị các bạn mắng quá dữ. Hơn nửa đêm em ấy nhắn Wechat cho tôi. Hỏi tôi......"

Dư Thúy vào trò chơi, hắn mua trang bị ban đầu, tiếp tục nói, "Đêm khuya tĩnh lặng...... Đột nhiên hỏi tôi. Em ấy có phải đặc biệt kỹ nữ hay không. Vì sao trên Weibo có người mắng em ấy kỹ nữ."

Puppy, "Phụt."

Dư Thúy tiếc hận, "Các bạn a...... Thật sự. Em ấy dãi nắng dầm mưa, vết đao liếm huyết...... Lần đầu tiên trong đời nói như vậy. Người chứ đâu phải gỗ."

Bình luận điên cuồng xin lỗi, một đám người loảng xoảng, loảng xoảng, loảng xoảng dập đầu.

[ Có mắt không thấy Thái Sơn, cầu xin để đối tượng yêu đương của anh tiếp tục đăng tin hằng ngày. ]

[ Tôi hận chính mình...... ]

[ Tôi sai rồi, lần này thật sự sai rồi. ]

[ Tôi cư nhiên mắng người tôi yêu nhất tận vài tháng. Tim tôi mấy ngày nay đều đổ máu...... Năm đó tâm tình Kiều Phong ngộ sát A Chu, mấy ngày này tôi rốt cuộc đã hiểu. Hận a!!! ]

[ Hiểu lầm, tất cả đều là hiểu lầm, cầu xin tài khoản kia tiếp tục cập nhật. ]

[ Nội dung của tài khoản đó đã được chúng em tôn sùng là Kinh Thánh. Ngày đêm đều có thể ngâm nga. Cầu cập nhật. ]

Puppy đọc bình luận cười bụng đau, quay đầu muốn nhắc nhở Dư Thúy thúc giục Thời Lạc cập nhật tài khoản phụ. Nhưng lời nói chưa ra khỏi miệng thì cửa phòng huấn luyện đã mở ra. Thời Lạc mặt không biểu tình đi đến. Puppy tắt micro trong một giây, chạy về phía ghế ngồi thật ngoan. Không hỏi thêm một câu nào nữa.