FOG [Điện Cạnh] (FOG [E-Sports])

Chương 108



Đầu gấu của đội đã đến. Tiền bẩn cũng không kiếm được. Puppy buồn bã nhìn bình luận ào ào xôn xao đảo qua, thở dài.

Phí cả lưu lượng, không lừa được tiền. Quá khó chấp nhận rồi.

Đầu gấu của đội bật máy tính, vào trò chơi, mở phát sóng trực tiếp. Nhân khí phòng phát sóng trực tiếp của Puppy nháy mắt giảm hơn một nửa. Đáng tiếc, Thời Lạc vẫn không lộ mặt, không mở micrpphone, chỉ phát sóng trực tiếp kỹ thuật. Các fan Thời Lạc khổ thủ nửa ngày mà một tiếng nói cũng không nghe được, không còn cách nào chỉ đành mở lại phòng phát sóng của Puppy. Xem hình ảnh phòng phát sóng của Thời Lạc, thuận tiện dùng phòng phát sóng của Puppy nghe bối cảnh âm thanh trong phòng huấn luyện Free.

Puppy sớm đã quen bị coi là công cụ hình người, bình tĩnh nhìn nhân khí phòng phát sóng trực tiếp của mình vừa tụt, lại từng bước tăng trở lại, từ từ nói, "Đi a, đều đi a...... Không được mới quay lại chỗ tôi nghe Song Hoàng phải không?"

Các fan ý tứ gửi tặng Puppy tiểu lễ vật, để trấn an một chút.

Mấy người cũng chưa xếp hàng vào đội. Sau kỳ nghỉ ngắn, yêu cầu cấp bách của tuyển thủ là khôi phục cảm xúc một chút, thắng thua không quan trọng. Quan trọng là tìm lại được cảm giác huấn luyện cường độ cao. Thời Lạc chơi bảy tiếng đồng hồ, ngoài đi toilet, thì thuốc cũng chưa hút một điếu, hết một ván lại một ván, không hề gián đoạn luyện tập cường độ cao. Đến sáu giờ tối đến giờ cơm mới thoát khỏi trò chơi. Microphone cậu cũng không mở, cũng ngại mở phát sóng trực tiếp lại đi ăn cơm chiều, nên vẫn đóng phát sóng trực tiếp lại.

Vừa vặn, Chu Hỏa muốn cùng mọi người nói chút chính sự. Không để Puppy, Thần Hỏa mang cơm lên ăn, mọi người thống nhất tập hợp ở nhà ăn dưới lầu.

Chu Hỏa thừa dịp mọi người ăn cơm, ngồi ở một bên công đạo, "Đêm mai 9 giờ rút thăm vòng bảng Giải Thế Giới. Lão kiểu điều chỉnh thời gian huấn luyện một chút. Đừng để trùng."

Lão Kiều vừa ăn cơm vừa gật đầu, "Em biết rồi."

"Ai u. Rốt cuộc cũng rút thăm." Thần Hỏa huýt sáo, "Kích thích nhất đã tới. Đến đây đi, Thánh Kiếm a......"

Thời Lạc ngước mắt, thù năm đó hủy đi đội cũ, Thánh Kiếm cũng có một phần. Đầu mùa giải, hận mới Thánh Kiếm diệt Y Liệu Sư bản thổ Chiến khu vẫn còn đây. Cậu cũng thập phần muốn ở vòng bảng sờ Thánh Kiếm một chút.

"Vẫn là ngóng trông gặp được đội Nhật Bản, đội Thái Lan, đội Philippines đi......" Chu Hỏa túng túng cười, "Hà tất phải thế? Xương cứng giữ đến lúc sau gặm không tốt sao?"

"Không tốt." Thời Lạc nhíu mày nói, "Em muốn đánh bọn nó ở vòng bảng."

"Cậu muốn cũng vô dụng." Chu Hỏa buông tay, "Rút thăm không phải chúng ta rút. Năm nay chủ sự Giải Thế Giới là chiến khu Châu Âu, là nhân viên liên đoàn Chiến khu Châu Âu rút."

Chu Hỏa cúi đầu nhìn notebook, "Hiện tại...... Hiện tại mỗi chiến đội vào Giải Thế Giới đều đang làm phép. Giám đốc NSN từ mấy ngày trước đã bắt đầu tắm gội thắp hương. Mỗi ngày rửa tay đều dùng nước cánh hoa......"

Dư Thúy kêu một tiếng, "...... Điên à?"

"Không điên. Mọi người đơn thuần là muốn mình có cái hấu diệu tốt. Ở vòng bảng có thể gặp Thái Lan, Singapore, Indonesia......" Chu Hỏa ngẩng đầu nhìn chiến đội mình, một đám nóng lòng muốn gặp ác nhân từ vòng bảng, mặt vô biểu tình, "Anh cũng đang suy xét, đêm nay có nên đặt vài bông hoa để gột rửa linh hồn anh không...... để vận khí của chúng ta tốt hơn một chút."

"Đừng." Thần Hỏa kháng cự, "Có thể đừng làm mất mặt được không? Chúng ta tốt xấu gì cũng là hạt giống số một của chiến khu được chưa? Vòng bảng đã thúc anh ngã, có mất mặt không? Không cần anh vận khí tốt."

Thời Lạc đã sớm muốn đánh Thánh Kiếm, cũng mê tín, "Đừng đặt hoa. Buổi tối anh đi toilet đừng rửa tay, để thiếu may mắn hơn chút nữa."

Chu Hỏa, "......"

Puppy nuốt miếng cơm, than nhẹ, "Vì sớm đụng Thánh Kiếm. Thời thần ép bức 💩 của giám đốc chiến đội phải phát sáng. Chú ý. Vẫn là Thời thần chú ý......"

Dư Thúy buông chiếc đũa, nháy mắt no luôn.

Lão Kiều ở một bên cười đánh cách, ăn rất ngon.

"Không xả cái này với các cậu...... Đêm nay trước khi nghỉ đem hộ chiếu cho anh, phải làm thủ tục." Chu Hỏa lướt lướt notebook, "Không có quan hệ gì đến tuyển thủ các cậu. Những chuyện khác...... An tâm huấn luyện, tất cả đều có đoàn đội xử lý. Có vấn đề gì thì kịp thời thông báo với anh một câu là được.."

Mọi người gật đầu, ăn cơm xong sôi nổi lên lầu về phòng mình lấy hộ chiếu đưa cho Chu Hỏa. Bữa tối không đến nửa tiếng lóe cái đã qua. Mọi người trở lại phòng huấn luyện. Ai phát sóng trực tiếp lại phát sóng trực tiếp, ai đơn bài lại đơn bài. Lại thêm bảy tiếng đồng hồ huấn luyện. Đến một giờ sáng, Chu Hỏa lên lầu tới thúc giục một tiếng, "Cũng đừng quá mệt mỏi. Giờ trời đã lạnh, lại đang đổi mùa. Thời tiết này rất nhiều người bị cảm mạo. Quá mệt mỏi dễ sinh bệnh. Nhỡ đổ một hai người thì mất nhiều hơn được. Chúng ta có thể huấn luyện ngắn lại ít nhất một tiếng được không? Một giờ sáng nghỉ ngơi được chưa? NSN hiện tại 0 giờ đã có thể đi ngủ rồi."

Câu cuối cùng của Chu Hỏa là nói với lão Kiều. Lão Kiều đang làm bồi luyện cho Thời Lạc, cũng không ngẩng đầu lên nói, "Ngắn lại một tiếng...... Cũng không phải không được. Dư Thúy?"

Dư Thúy bên kia không mang tai nghe, nghe vậy ngừng một líc.

Lão Kiều trấn an nói, "Huấn luyện cường độ tăng cao, chính là nén thời gian. Không thiếu vất vả. Ngủ sớm một giờ cũng được."

Dư Thúy nói, "Có thể. Không làm quy định cứng nhắc. Muốn ngủ thì ngủ. Ngủ không được thì tùy ý."

Puppy phát sóng trực tiếp một ngày, chỉ ước nghe thấy câu đấy, giờ nghe thấy thì thoát bản cài đặt xếp đội, nhanh tay tắt máy, duỗi cái eo mỏi đi rồi. Một lúc sau Thần Hỏa vừa lúc đánh xong một ván, đứng dậy ghé vào phía sau Thời Lạc nhìn nhìn, đi đến phía sau Dư Thúy nhìn nhìn, rồi cũng đi ra.

"Được rồi."

Nửa tiếng sau, lão Kiều tắt bản cài đặt, đi đến cạnh Thời Lạc công đạo vài câu, chỉ ra sơ hở lúc huấn luyện. Tiếp theo xoa xoa mi tâm, bật cười, "Bồi luyện cho ai cũng không mệt bằng bồi luyện cho cậu...... Tốc độ tay quá nhanh. Mắt anh theo không kịp phản ứng của cậu."

Luận về năng lực phản ứng, Thời Lạc hiện giờ đã ngang hàng với Dư Thúy, ẩn ẩn còn có thể đuổi kịp rồi vượt qua. Lão Kiều rất vừa lòng. Nhìn đôi mắt Thời Lạc không mảy may tơ máu, thở dài, "Tuổi trẻ thật tốt."

Từ lúc ăn xong cơm chiều đến giờ, Thời Lạc đã đánh hơn bảy tiếng không gián đoạn. Đấy là còn chưa tính huấn luyện buổi chiều. Mà lão Kiều bắt đầu bồi luyện cho Thời Lạc từ chín giờ tối, chỉ đánh hơn bốn tiếng, giờ người đã muốn phế luôn. Lão Kiều xoa xoa vai cổ, "Nhưng cũng kiềm chế một chút. Anh kỳ thật không tán đồng Đột Kích Thủ huấn luyện đến chết như vậy, đối với khung máy móc tiêu hao quá lớn. Vốn đã là chức nghiệp có tuổi giải nghệ sớm nhất. Cậu còn......"

"Không sao cả." Thời Lạc lấy video huấn luyện vừa xong từ bản cài đặt trò chơi, thất thần nói, "Em không cần phải đánh nhiều năm như vậy."

Lão Kiều ngẩn ra, liếc mắt nhìn Dư Thúy một cái đã hiểu được, mắt trợn trắng, "Anh mẹ nó quan tâm cậu dư thừa......"

"Lần sau tìm thêm một bồi luyện tới." Lão Kiều quanh thân không khoẻ, "Một bồi luyện thật không đủ cho cậu ngao."

Chiến đội ngày thường tìm bồi luyện đều là tuyển thủ giải nghệ cao cấp, một giờ một ngàn tệ. Lão Kiều đau lòng chiến đội hằng ngày tiêu tiền vô số, ngày thường có thể chơi đều là tự mình cống hiến sức lao động miễn phí. Ngày thường bồi cho Thần Hỏa bọn họ trong chốc lát còn chắp vá. Hôm nay bồi Thời Lạc một đêm thật sự ăn không tiêu, cầm áo khoác đỡ eo cũng đi rồi.

"Tính thời gian."

Thời Lạc đang xem video huấn luyện, nghe thấy Dư Thúy nói chuyện với mình thì tháo tai nghe, nhìn về phía Dư Thúy, "Mới vừa nói cái gì?"

Dư Thúy nói, "Tính thời gian lão Kiều bồi luyện cho em, nhắn cho Chu Hỏa...... để Chu Hỏa kết toán cho anh ấy một phần tiền lương bồi luyện. Nói là ý của anh ta."

"Lão Kiều......" Dư Thúy chậm rãi nói, "Trong nhà trước kia nợ nần, nhiều ngày chịu khổ nên giờ có tật tiết kiệm quá mức, cả ngày khấu khấu tác tác. Ra cửa ăn bữa cơm đều mang khăn giấy của người ta về...... Tự mình tiết kiệm cho mình thì thôi, còn tiết kiệm cho chiến đội...... Tiền lương giáo luyện của mình chỉ bằng mặt bằng chung, nhưng một hai hận không thể bắt bồi luyện, nhân viên phân tích số liệu, thầy phụ đạo tâm lý, phòng huấn luyện tất cả sống tiết kiệm lại...... Lại không thiếu chút này."

Thời Lạc nhìn Dư Thúy, nhướng mày, "Vừa rồi sao không nói với anh ấy?"

Dư Thúy một lần nữa mở một ván trò chơi mới, "Nhanh gửi đi."

Thời Lạc cười một cái, tính thời gian, theo lời Dư Thúy, đem chuyện tiền lương lão Kiều bồi luyện nói cho Chu Hỏa.

Gửi xong WeChat, Chu Hỏa bên kia trả lời rất nhanh sẽ kết toán, Thời Lạc để điện thoại sang một bên.

Ở chung thời gian càng dài, càng có thể cảm nhận được Dư tra nam ôn nhu không dấu vết.

Mỗi ngày đều sẽ thích người này nhiều một chút.

Thời Lạc thích huấn luyện cường độ cao. Dư Thúy cũng không tán đồng chuyện này, nhưng hắn sẽ không mạnh mẽ tham gia vào việc Thời Lạc quy hoạch chức nghiệp của bản thân. Sẽ chỉ ở lúc trước khi ngủ nói lời âu yếm với Thời Lạc, thuận tiện xoa xoa bả vai với cánh tay cho Thời Lạc, giúp Thời Lạc thả lỏng cơ bắp căng cứng.

Lão Kiều thích lấy khăn giấy ở tiệm cơm dính chút tiện nghi, nếu ngẫu nhiên quên, Dư Thúy còn nhắc nhở, "Dưới mâm còn một gói chưa bóc. Trả tiền rồi."

Dư Thúy cũng không thích cưỡng bách người khác cái gì, sửa sai người khác cái gì. Mặc kệ chuyện lấy khăn giấy đối với hắn có bao nhiêu thái quá.

Thời Lạc đột nhiên hiểu rõ tại sao Dư Thúy là ông chủ của câu lạc bộ, không đi theo con đường bá quyền, mà đi theo con đường tra nam.

Ôn nhu của Whisper, đều lấy tôn trọng làm tiền đề.

Thời Lạc rũ mắt, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Dư Thúy quay đầu nhìn Thời Lạc liếc mắt một cái, "Thở dài cái gì?"

Thời Lạc ôm hận nhìn màn hình, lắc đầu, hàm hồ nói, "Không có gì."

Dư Thúy khó hiểu nhíu mày, trò chơi của hắn còn chưa kết thúc, không chấp nhận thất thần, chỉ đành tiếp tục chơi.

Thời Lạc cầm di động tới, trong lòng tất cả đều là hận.

Cậu muốn đăng Weibo.

Dùng tài khoản phụ đăng Weibo.

Ghi lại một chút Dư tra nam tốt bao nhiêu.

Thời Lạc buông di động lại cầm lên, sau mấy lần trắc trở, nói, "Em đi dạo...... Một lát sẽ về, vẫn đánh tới hai giờ thì nghỉ."

Dư Thúy sắp phá được Chuyển Sinh Thạch của đối phương, nghe vậy nhẹ nhàng gật gật đầu.

Ván trò chơi này, trong đội Dư Thúy có hai tuyển thủ chuyên nghiệp khác. Đánh thập phần thuận tay, một lát đã thắng trò chơi. Sau khi phá Chuyển Sinh Thạch của đối phương xong Dư Thúy gửi một cái biểu tượng để chào hỏi những tuyển thủ khác, xong rồi rời khỏi bản đồ.

Dư Thúy cầm di động, khóe miệng mang theo một chút ý cười, quen cửa quen nẻo mở tài khoản phụ của Thời Lạc.

Reset một chút, chưa có cập nhật mới.

Dư Thúy cũng không vội, cách mười giây lại seret một lần. Ở lần seret thứ mười hai hiện lên một nhắc nhở có cập nhật mới ở tài khoản Weibo.

'Gặp được người ôn nhu nhất, Whisper.'

Dư Thúy tự nhiên hiểu rõ Thời Lạc là đang nói đến chuyện mình lặng lẽ cho lão Kiều nhận thêm tiền lương, nhưng...... Các fans không nhất định sẽ suy nghĩ như vậy.

Dư Thúy mở bình luận......

[ Đã phát, đã phát, đã phát!!! ]

[ Tôi đã chết. ]

[ Thời gian này, cái nội dung này, sách......]

[ Đỏ mặt. ]

[ A a a a a Tò mò chết rồi, Dư tra nam ôn nhu như thế nào? Anh ấy làm gì cậu??? ]

[ Tôi biết cậu không phải Thời thần. Cậu có thể nói kỹ càng tỉ mỉ một chút không? Nhớ kỹ cậu chính là tiểu yêu tinh hút máu, có tay nải khác. ]

[ Tôi cũng biết cậu không phải Thời nhãi con. Cậu nói tùy ý đi, nóng bỏng một chút! ]

[ Aiz, Trông cậy vào cậu đúng là vô dụng mà. Đi! Đi mở phòng phát sóng trực tiếp của Dư thần cho chúng tôi không ngủ không nghỉ một lúc. Chúng tôi góp một trăm triệu cho cậu đánh anh ấy. ]