FOG [Điện Cạnh] (FOG [E-Sports])

Chương 11



Hôm nay Quý Nham Hàn đã mấy lần chạm đến ổ kiến lửa là Dư Thúy, lúc này không hiểu cũng không dám hỏi, nhanh chóng gửi bảng lịch thi đấu qua cho người ta, cảm thán: “Thời kỳ nổi loạn cũng đến chậm quá rồi…”

Cứ như thế, trong tình huống bất tri bất giác mà Dư Thúy đã tự quẳng mặt mũi của mình ra ngoài, một ngày sau hắn mới nhớ ra chuyện vì thêm Thời Lạc mà đổi ID wechat của mình.

Sợ rằng nếu đổi ID về lại thì Thời Lạc bên kia sẽ phát hiện thân phận của mình*, Dư Thúy chỉ có thể nhẫn nhịn không đổi về lại. (*掉马: có một nghĩa là đổi nickname, một nghĩa là dùng nick giả mà bị người ta phát hiện)

Tình huống này của Dư Thúy quá mức kỳ lạ, bạn bè trong giới không dám mở miệng hỏi, Dư Thúy ngay cả một câu giải thích cũng không thể mở miệng, chỉ có thể nén giận đội nồi.

“Trận chiến khai mạc ngày mai, mùa giải mới lại bắt đầu, mọi người lên tinh thần…”

Quản lý chiến đội có việc đã về quê, ông chủ câu lạc bộ là Quý Nham Hàn cũng đã sớm phủi tay bỏ mặc, Dư Thúy thân là đội trưởng đành phải tự mình lên làm lão đại, trước trận đấu khai mạc hắn mở buổi họp tượng trưng để động viên cho đồng đội.

Ông chủ lẫn quản lý đều không có ở đây, các đồng đội cũng chẳng có chút quan tâm, đều cắm mặt vào cái điện thoại. Dư Thúy vốn cũng không có tâm trạng, ngay đầu cuộc họp đã mất hết kiên nhẫn nói: “Giải đấu sắp sửa bắt đầu rồi, chúng ta… đánh tốt thì có tiền thưởng, đánh không tốt thì bị chửi, chỉ có chút việc này thôi, tan họp”.

“Vậy là đã xong rồi?” Người dẫn đội tạm thời bị bắt đến ghi chép cho cuộc họp ngồi chưa ấm chỗ thì đã nhận được thông báo tan họp, anh ta không hiểu gì hết, bối rối nói: “Tôi..tôi..tôi mới viết được hai hàng! Quản lý bảo tôi sau cuộc họp thì gửi biên bản họp cho anh ấy, ít như này, quá không ổn phải không?”.

“Có gì mà không ổn? Tự anh xem rồi bịa thêm đi”. Mấy chuyện lừa gạt này Dư Thúy rất có kinh nghiệm, hắn ngậm điếu thuốc, ậm ờ nói: “Nhớ viết nhiều chút, miễn cho bọn họ lại nói tôi qua loa. Được rồi, giải tán”.

Các đội viên mừng rỡ ra mặt, nhao nhao cầm điện thoại lên ra khỏi phòng họp.

“À còn có một việc”. Người dẫn đội đuổi theo ra ngoài, nói với mọi người: “Tiền thưởng quý này đã gửi, mọi người xem lịch sử chuyển khoản của mình, có vấn đề gì thì phải báo lại trong vòng một tuần, mọi người vất vả rồi”.

Dư Thúy lấy điện thoại ra lướt nhìn lịch sử chuyển khoản sáu chữ số, không để ý mấy, lúc định cất điện thoại vào túi thì điện thoại rung lên báo có tin nhắn.

[Luo]: [Còn thiếu tiền ăn sáng không?]

Dư Thúy nhướng mày.

Bận rộn mấy ngày liền, suýt chút nữa quên mất thiếu niên nổi loạn này.

Vốn tưởng rằng phải chờ mình tự đi tìm cậu ta chứ, không ngờ thiếu niên nổi loạn vậy mà còn nhớ chuyện ăn sáng.

Dư Thúy dựa vách tường hành lang, tay phải cầm điếu thuốc tay trái gõ chữ: [anh trai còn nhớ em à?]

[Luo]: […Hỏi cậu đó.]

Khóe miệng Dư Thúy nhếch lên, gõ chữ: [Thiếu, anh trai anh muốn cho em tiền sao >0<?!]

Dư Thúy hút một hơi thuốc, lúc đang định chọc Thời Lạc, điện thoại hắn rung lên, Thời Lạc gửi một bao lì xì cho hắn.

Mười tệ chẵn.

Tài khoản wechat của Dư Thúy có liên kết với thẻ ngân hàng, hắn nhận chuyển khoản, giây sau đó nhận được một tin nhắn.

[Tài khoản *8888 của quý khách vào lúc 16:05 ngày 27 tháng 4 nhận được ¥10.00 tệ, số dư khả dụng 5372937. 46 tệ.] (~17.665.409.600 VND)

“Ồ woa.” Dư Thúy cười, “Số tiền lớn.”

Dư Thúy vừa hút thuốc vừa gõ chữ: [Cảm ơn anh trai! Tiền ăn sáng ngày mai có rồi.]

Bên kia không trả lời lại, Dư Thúy ngứa tay, lại gõ chữ: [Anh trai >0<, ngày mốt thì sao?]

Điện thoại Dư Thúy rung lên.

[Luo]: [Ngày mốt thì mai gửi.]

Dư Thúy lại hỏi: [Ngày kia (O-O)?]

[Luo]: [Ngày kia thì ngày mốt gửi.]

Dư Thúy cười, tiếp tục ngứa tay: [Ngày nào cũng gửi?]

[Luo]: [… Cậu mẹ nó ỷ lại vào tôi rồi?]

Dư Thúy nhịn cười gõ chữ: [Anh trai, em đói.]

[Luo]: […Gửi.]

Dư Thúy nói: [Thật sao? Anh trai, sao anh lại tốt như vậy?]

[Luo]: [Bởi vì lúc tôi không có tiền cũng không thể ăn sáng.]

Dư Thúy bật cười: “Sàn nhà nhà cậu khảm vàng ngọc, cậu nói cậu không có tiền, lừa ai chứ…”

Hắn cũng không vạch trần, phối hợp nói: [Cảm ơn anh trai! Anh trai, nếu như anh sợ phiền phức, không bằng gửi hết một tuần cho em luôn đi?]

[Luo]: [Gửi cậu một tuần, sau đó trong một ngày cậu tiêu hết vào net à?]

Dư Thúy rất bất ngờ, nhóc nổi loạn này còn rất biết cách sống, chuyện này mà cũng nghĩ đến nha.

[Luo]: [Còn nữa, đừng gọi tôi là anh trai được không? Cậu có cảm thấy buồn nôn không hả.]

Dư Thúy: [>-< Vậy gọi là gì?]

[Luo]: [Gọi anh Thời.]

Dư Thúy nghe lời: [Anh Thời.]

Hắn đùa đủ rồi, bắt đầu nói chuyện nghiêm túc: [Anh Thời có thể chơi một ván với em không?]

[Luo]: [Tôi không dẫn trẻ con chơi.]

Dư Thúy gõ chữ: [Chơi với em đi, em gà quá, không ai dẫn em hết.]

[Luo]: [Bận tăng điểm cho acc lớn rồi, không có thời gian dẫn cậu.]

Qua một lúc lâu, Thời Lạc lại gửi tin nhắn: [Chờ mấy ngày.]

Dư Thúy cũng không miễn cưỡng: [Được.]

Cứ như vậy lại sắp qua một tuần, hôm đó Dư Thúy vừa mới kết thúc trận huấn luyện, Thời Lạc gửi một acc lạ hoắc cho hắn qua wechat, nói: [Thêm acc này.]

Dư Thúy hiểu, acc chính của Thời Lạc lúc này đang xếp hạng quá cao, đã không thể lập đội với acc cấp thấp rồi, đây là lập một cái acc clone để dẫn mình.

Nhóc nổi loạn vậy mà còn nhớ rõ chuyện phải dẫn mình.

Các đồng đội đã giải tán rồi, Dư Thúy lại ngồi xuống chỗ của mình mở máy, sau khi đăng nhập acc clone của mình thêm bạn với acc mới mà Thời Lạc gửi qua, bên kia đã online rồi, Thời Lạc gõ chữ bảo Dư Thúy nhận điện thoại, hắn liền lấy lý do phòng kế bên có người nhà đang ngủ để từ chối.

Thời Lạc cũng không kiên trì, cậu bảo Dư Thúy vào phòng live stream nghe chỉ huy.

Trong phòng live stream vẻ mặt Thời Lạc vô cảm nói: “Hôm nay dẫn một nhóc con đánh rank thấp, ai không thích xem cá chiên* có thể tắt.” (*người chơi có trình độ cao mà đánh ở rank thấp thì gọi là cá chiên)

Dư Thúy cười, tổ đội mời Thời Lạc.

Hai người chờ xếp hàng, trong lúc chờ đợi, Thời Lạc mở mic nhàn nhạt nói: “Những thứ cơ bản nhất chắc biết đúng không? Thôi bỏ đi… hôm nay coi như ván dạy học.”

Thời Lạc đã qua thời kỳ đổi giọng, nhưng giọng nói vẫn rất trong trẻo, hình như cậu sợ âm thanh lớn sẽ tốn nhiều điện nên liền chỉnh âm lượng xuống rất thấp, xuyên qua tai nghe truyền đến một giọng nói lười biếng chỉ có ở thiếu niên, Dư Thúy cảm thấy nghe rất hay.

“Bốn người chúng ta một đội, tôi là trị liệu, cậu và một người khác là đột kích, xếp ở cuối cùng đó là bắn tỉa, bố trí ở đối diện giống như chúng ta”.

“Một nửa bản đồ là đất của chúng ta, một nửa là đất của đối thủ, chúng ta nhìn khu vực chúng ta không có sương mù, nhìn bên đối thủ đều là sương độc, ngược lại, đối thủ nhìn chúng ta cũng như thế”.

“Không thể đi vào trong sương độc của kẻ địch, vì vừa tiếp xúc liền chết, tôi có buff khiên ánh sáng cho cậu cũng vô dụng, sương độc là công kích hóa học, không có trang bị nào có thể chống lại được nó, chỉ có thể xua bớt đi thôi”.

“Đột kích và trị liệu có thể xua tan sương độc, cậu xem trong túi của cậu đi, đồ thanh lọc sử dụng không giới hạn là dùng để trừ độc. Trước khi đi tới sương độc thì thả đồ thanh lọc, sau ba giây độc trong phạm vị bán kính 2.5 mét sẽ bị loại trừ sạch sẽ, cậu… có đang nghe không?”.

Dư Thúy bên đây rất lâu không trả lời, Thời Lạc trong phòng live stream hơi nhíu mày.

Dư Thúy gõ chữ trong game: [Đang ghi chép lại đó.]

Thời Lạc không tin liếc nhìn camera, tiếp tục nói: “Nhiệm vụ giai đoạn đầu của cậu, tôi, và đột kích kia chính là trừ độc và phòng ngừa độc của đối thủ đuổi đến chúng ta, tìm đường đến đá chuyển sinh nhà chính của bọn họ, phá hủy đá chuyển sinh đấy sau đó giết hết bọn họ, thì coi như thắng”.

Dư Thúy gõ chữ: [Đã hiểu.]

Game bắt đầu.

Thời Lạc hững hờ nói: “Đi theo tôi.”

Thời Lạc dẫn Dư Thúy đi phía trước, vừa đi vừa nói: “Đối thủ cũng sẽ mai phục chúng ta ở chỗ tiếp giáp bản đồ, lát nữa phải cẩn thận, đừng để bị giết, cố gắng giết bọn họ, bây giờ cậu chỉ có trang bị cơ bản, cậu là đột kích, chỉ có tự mình giết chết đối thủ mới có thể thăng cấp trang bị, nếu không thì cả ván này liền biến thành đồ vô dụng.”

Dư Thúy gõ chữ: [Trị liệu thì làm sao thăng cấp?]

Thời Lạc lười nhác nói: “Khi cậu giết người, tôi chỉ cần cách cậu không quá năm mét thì có thể có điểm hỗ trợ, có điểm hỗ trợ rồi thì có thể thăng lên cấp sơ cấp. Bây giờ tôi chỉ có khiên ánh sáng nguyên thủy, là loại khiên ánh sáng tứ giác hẹp nhất, nhưng sau khi có điểm hỗ trợ rồi tôi có thể mua khiên ánh sáng lục giác lớn hơn nhiều, chống đánh so với khiên nguyên thủy, đương nhiên, không ké được điểm hỗ trợ cũng có thể thăng cấp, chỉ là…”

Trong game, nhân vật trị liệu của Thời Lạc rút dao găm dài ra, lướt qua biên giới sương độc đồng thời nằm xuống tránh thoát viên đạn của đột kích phe địch, sau đó trong khi đối phương đổi băng đạn thì một con dao găm cắt xoay phóng đến, tiếp thêm một cú đá chéo bắt lại con dao găm cắt xoay, đơn giản mà gọn gàng bắt lấy first blood của đột kích phe địch.

“Trị liệu không có súng, nhưng có thể dùng dao găm giết người”. Thời Lạc bình tĩnh nói, “Sau khi giết người có thể trực tiếp mua khiên lục giác được giảm 30%, buff cho cậu một cái, tiến về phía bên kia”.

Trong căn cứ FS, mắt Dư Thúy dần dần sáng lên.

Chức nghiệp trị liệu là một chức nghiệp hỗ trợ, tên thường gọi là chức nghiệp vú em, bình thường chơi kiểu vú em là phổ biến nhất, chơi kiểu thích khách giống mình đã ít, có thể chơi tốt thì đúng là càng hiếm như lá mùa thu.

Tuy bây giờ đang chơi rank thấp, đột kích phe địch bị lấy first blood cũng gà thật sự, nhưng chuỗi thao tác và di chuyển ban nãy của Thời Lạc không phải hàng giả, bản thân Dư Thúy cũng là trị liệu cho nên thấy được rõ ràng nhất, nếu kẻ địch vừa rồi cho dù là đồng đội của mình thì xác suất lớn cũng sẽ bị Thời Lạc ăn mất nửa thanh máu.

Tên nhóc nổi loạn này thật sự chơi rất tốt.

Chỉ là cách đánh vẫn còn hơi cẩu thả.

Dư Thúy cùng Thời Lạc chơi bảy ván ba tiếng đồng hồ, trong lúc chơi Dư Thúy liên tục lừa gạt thăm dò Thời Lạc, thừa cơ hội tìm hiểu rõ ràng cậu nhóc này một cách triệt để.

Thứ Dư Thúy muốn biết cũng đã biết hết rồi, hắn liền giả vờ sợ ba mẹ đánh vì chơi game quá lâu, gõ chữ với Thời Lạc nói không thể chơi tiếp được nữa.

Thời Lạc trong phòng live stream mặt không biểu cảm nói: “Vậy hả? Vậy sau này còn cần dẫn theo nữa không?”

Dư Thúy mỉm cười, chắc là không cần đâu.

Chờ thoát game xong sẽ gọi điện thoại cho Kha Hạo nói rõ ràng, trả lại ân tình năm đó cho cậu ta, chuyện lần này coi như là chính thức đặt dấu chấm hết, mình và nhóc nổi loạn này chắc hẳn là sẽ không gặp lại nhau nữa.

Giải đấu sắp sửa bắt đầu rồi, Dư Thúy không chỉ là Dư Thúy, hắn còn là Whisper.

Hắn còn là đội trưởng chiến đội vô địch thế giới mùa giải trước, còn là khiên của khu vực CN, là ánh sáng của khu vực, cũng là át chủ bài mạnh nhất của FS.

Mùa giải mới sắp chính thức bắt đầu, có bao nhiêu ánh mắt đang dõi theo Dư Thúy, hắn không thể có thời gian chơi đùa với trẻ con.

Dư Thúy gõ chữ trong game: [Cảm ơn anh Thời, hôm nay em học được không ít, sau này chắc có thể tự chơi được rồi.]

Thời Lạc trong phòng live stream nhìn lịch sử trò chuyện trong đội cười xem thường, hình như đang nhớ lại một loạt thao tác như mù của Dư Thúy ban nãy, không bình luận gì.

Dư Thúy nhìn thấy biểu cảm nhỏ này của Thời Lạc trong phòng live stream thì phì cười.

Trong phòng live stream Thời Lạc đã thoát acc clone của mình chuyển sang acc chính: “Sau khi bị ngược đến suy sụp tinh thần hy vọng cậu vẫn có thể nói vậy, ba cậu chẳng phải sắp đánh cậu sao, còn chưa thoát đi?”

Dư Thúy thoát acc clone.

Hắn đánh một cuộc gọi cho Kha Hạo.

Kha Hạo nhanh chóng nghe máy.

Dư Thúy xoa xoa cổ: “Nếu tính tình có thể thay đổi chút, thì có thể chơi chuyên nghiệp”.

Kha Hạo mừng rỡ: “Thật à? Nó thật sự chơi giỏi vậy sao?”

“Với độ tuổi này, coi như là khá xuất sắc, đương nhiên, người chơi thường xuất sắc có thể thi đấu được hay không còn phải xem tố chất tâm lý nữa, vì nhiều chuyện phát huy trong lúc thi đấu tôi không thể lường trước được”. Dư Thúy nói: “Có làm được hay không, vẫn phải thật sự ra sân đấu mới biết được, nhưng đánh giá ban đầu của tôi… chắc là sẽ không quá tệ đâu.”

Kha Hạo liên tục nói cảm ơn: “Vậy tôi sẽ nói cho chú với ba tôi biết, aiz… cuối cùng cũng có thể ăn nói với bọn họ rồi, dạo này tôi bị thúc đến đau đầu, cảm ơn ông nhiều.”

“Chuyện nhỏ.” Dư Thúy nói: “Vậy thì tôi xóa wechat của cậu ấy nhé? Tôi để cái ID wechat ngu ngốc kia một tuần rồi, có chút chịu không nổi”

Kha Hạo cười ra tiếng: “Được được, lần này thật sự nợ ân tình của ông, chờ tôi về nước mời ông ăn gì đó.”

“Được rồi, chẳng biết hôm nào nữa”. Dư Thúy thu nhỏ giao diện trò chuyện, tìm thấy Thời Lạc trong wechat, thuận miệng nói: “Đúng rồi, em họ ông mỗi ngày đều gửi cho tôi 10 tệ tiền ăn sáng, đã gửi được nhiều ngày lắm rồi”.

Dư Thúy nhìn lịch sử trò chuyện của mình và Thời Lạc, nhịn không được phì cười: “Tiền này tôi nuốt riêng luôn hay là gửi trả lại cho ông đây?”

Kha Hạo ở bên kia điện thoại im lặng một hồi, chần chừ nói: “Nó…mỗi ngày đều gửi tiền ăn sáng cho ông?”

Dư Thúy gật đầu: “Đúng vậy.”

Kha Hạo muốn nói lại thôi.

Dư Thúy cười cười: “Có ý gì? Đau lòng khi tôi lại tiêu tiền nhà ông hả? Số tiền này tổng cộng chưa đến một trăm tệ, trả ông nhé?”

Kha Hạo cười khổ nói: “Không phải ý này”.

“Chỉ là… trong nhà chú tôi, không có ai làm bữa sáng”.

“Lúc trước đều là bắt em họ tôi tự mình ra ngoài mua bữa sáng”.

“Người chú kia của tôi lại quá qua loa, lúc Thời Lạc vừa mới lên cấp 2, chú tôi đã từng quên đưa tiền ăn sáng cho nó trong vòng một học kỳ”. Kha Hạo thấp giọng nói: “Thằng nhóc này cũng cứng đầu, không ai cho thì nó cũng không cần, cứ vậy liên tục một học kỳ không ăn sáng, cuối cùng vì tuột huyết áp mà nhập viện, lúc đấy người nhà mới biết…”

Dư Thúy tưởng là tai mình có vấn đề rồi.

“Ông…”

Hắn khó mà tin được: “Lúc ông đi học, tiền trong thẻ mẹ nó có thể mua nửa căn hộ rồi ấy chứ, đều là con cháu trong nhà ông mà em họ ông sao lại có thể một xu cũng không có? Tiền ăn sáng hằng ngày còn phải tự mình đòi?”

Kha Hạo bên kia im lặng một lát: “Nói với ông chuyện xấu trong nhà không thể nói ra ngoài, chú tôi sợ nó trộm tiền trong nhà, cho nên…”

Dư Thúy ngớ ra.

Sợ Thời Lạc trộm tiền?!

Dư Thúy nhịn không được nói: “Vậy cậu ấy có từng trộm không?”

Kha Hạo yên lặng một chút: “Hình như không có.”

Dư Thúy tức cười: “Không có trộm vậy mà mấy người…”

Kha Hạo ngắt lời Dư Thúy nói: “Haiz thật là, không nói nữa.”

Cậu ta cúp máy.

Dư Thúy ngồi trước máy của mình ngơ ngác nhìn phòng live stream chưa tắt, nhất thời không kịp phản ứng.

Puppy – bắn tỉa của chiến đội FS thong thả bước vào phòng huấn luyện, thấy Dư Thúy vẫn chưa đi liền bước đến, cậu ta nhìn thấy phòng live stream trên màn hình Dư Thúy, bất ngờ nói: “Luo?”

Dư Thúy ngước mắt: “Cậu biết cậu ấy?”

“Biết chứ, người chơi thường xuất sắc dạo gần đây”. Puppy nhìn Thời Lạc trong phòng live stream nói: “Lão Cố hàng xóm từng liên lạc với cậu ta, lão Cố thiếu trị liệu nên muốn mua cậu ta vào NSN nhưng cậu ta không đi, thằng nhóc này rất kiêu ngạo, lão Cố xin một cái phương thức liên lạc cậu ta cũng không cho, rất lạnh lùng cao quý… Ấy! Sao ông có được wechat của cậu ta?”

Puppy cúi đầu nhìn giao diện điện thoại của Dư Thúy, lầm bầm: “Không phải chứ, cậu ta nói, ai cũng không thêm mà.”

Puppy nhìn về phía Dư Thúy: “Sao có thể thêm cậu?”

Thời Lạc sao có thể thêm mình?

Dư Thúy nhớ lại cái hôm mình lật từng phòng live stream tìm Thời Lạc, nhớ đến lý do mình một lần duy nhất thêm bạn Thời Lạc thành công này.

[QAQ diễn đàn có người đăng bài nói quấy rối anh một lần có thể nhận 10 tệ, anh trai à, em không có tiền ăn sáng cho ngày mai rồi, có thể cho em thêm bạn anh một lần nữa không? Anh trai giúp đi mà!]

Puppy thấy dáng vẻ Dư Thúy không đúng, nhíu mày hỏi: “Cậu sao thế?”

Dư Thúy lắc đầu, hắn rít một hơi thuốc, thoát khỏi giao diện wechat.

Dù là rõ ràng hơn bất kỳ ai rằng bản thân hắn đã không còn thời gian phân tâm lo lắng chuyện khác, Dư Thúy cuối cùng vẫn không thể nhấn xuống nút “xóa” kia.