FOG [Điện Cạnh] (FOG [E-Sports])

Chương 12



Trong phòng KTV, lồng ngực Thời Lạc phập phồng mãnh liệt.

Ánh mắt Dư Thúy phức tạp nhìn Thời Lạc, hắn chậm rãi đặt ly rượu trong tay xuống.

“Có phải cảm thấy cảm giác này quen thuộc hay không?”

Ánh mắt Thời Lạc đỏ bừng, giọng điệu cậu không giữ bình tĩnh: “Năm đó… khi biết vì sao tôi sẽ cho anh tiền ăn sáng, lương tâm anh chắc cũng từng bứt rứt như này đúng không?”

“Trước đêm bán tôi đến NSN, thấy tôi cuối cùng cũng mở lòng với anh, chắc lúc đó anh có một chút do dự nhỉ?”

“Sau khi giết Evil ba mươi bốn lần mới biết đó là ID mới của tôi, chắc hẳn cũng từng hối hận vài giây?”

Thời Lạc cố gắng làm cho bản thân trông bình thường nhất có thể, cậu cố hết sức đè nén nghẹn ngào giữa cổ họng: “Tôi đoán không sai chứ? Nhưng… anh lúc đó chẳng phải giả vờ rất giỏi sao?”

Sau này khi Thời Lạc vào đội FS, nhắc đến chuyện tiền ăn sáng, trên mặt Dư Thúy không có chút xíu nào xấu hổ, chỉ là bắt đầu từ hôm đó, hắn không còn để Thời Lạc đói bụng vào bữa sáng nữa.

“Bây giờ thì sao vậy hả?” Thời Lạc siết chặt cổ tay Dư Thúy, trong mắt đều là sự thù hận, “Giống như trước đây, anh cũng giả vờ nghĩ rằng trong chín ly còn lại đều là rượu không được hay sao? Rõ ràng là không ai nhận ra, rõ ràng không ai nhìn ra được… Cứ giả vờ  rằng anh không biết, không quay lại xác minh, rất khó sao?”

“Dư thần…” Thời Lạc hận không thể nuốt sống luôn cái người trước mắt này, “Mọi người đều là người lớn rồi, không ai nói với anh là có những việc hiểu rõ nhưng không nói ra sẽ tốt hơn sao?”

Như vậy tôi không cần xấu hổ, anh cũng không cần bị lương tâm trách móc.

Dư Thúy nhìn Thời Lạc, một lát sau mới kiềm chế nói: “Thời Lạc, việc này với trước khi tôi đi, không giống như những gì cậu nói với tôi.”

“Không giữ lời thì thế nào?”. Giọng nói Thời Lạc run lên: “Anh thì giữ lời? Tôi thật tò mò sao anh có thể thốt ra những câu như vậy… Người như anh, vậy mà không biết xấu hổ trách móc người khác không giữ chữ tín?”

Dư Thúy hít một hơi thật sâu, chỉ trong chốc lát đã khôi phục bình tĩnh, hắn rút tay bị Thời Lạc siết chặt ra: “Cá cược hôm nay không tính.”

Thời Lạc chợt mở to mắt: “Anh…”

“Chuyện chuyển nhượng của cậu, tôi sẽ thông qua quy trình bình thường thảo luận với câu lạc bộ của cậu.” Dư Thúy nhìn Thời Lạc: “Dù cho hôm nay cá cược mười chọn một là thật, tôi cũng sẽ không để cậu đến chiến đội chúng tôi mà miễn phí tiền hợp đồng.”

Thời Lạc giận dữ cười: “Anh cảm thấy IAC sẽ để tôi đi? Anh nghĩ anh có thể thỏa thuận được sao?”

Dư Thúy đã khôi phục bình tĩnh, nói: “Đó là chuyện của tôi.”

Chuyện mình đã chuẩn bị nhiều ngày cuối cùng công cốc, Thời Lạc nhất thời cũng không biết nói gì.

Thời Lạc kìm nén nước mắt, cố gắng không để mình có thể thảm hại hơn, một lúc lâu sau nói giọng khàn khàn: “… Coi như đây là lần cuối tôi bị anh chơi, hôm nay anh coi như tôi chưa từng đến đi.”

Thời Lạc cầm mũ bóng chày đội lên, kéo thấp vành mũ, lấy điện thoại trên bàn rồi quay người đi mất.

Khi cậu trở về căn cứ IAC thì trời đã tờ mờ sáng rồi. Vì vậy Thời Lạc không về thẳng căn cứ, quay đầu đến một cửa hàng bán đồ ăn sáng mở cửa rất sớm ở gần đó.

Cậu ngồi xuống chỗ trong cùng gần cửa sổ của quán ăn, gọi cho mình một tô hoành thánh.

Hơi nóng của hoành thánh bốc lên, xông đến mức vành mắt của Thời Lạc cũng hơi đỏ lên.

Chút chuyện xấu về tiền ăn sáng năm đó, thật ra Thời Lạc đã sớm quên rồi.

Dư Thúy ban đầu cũng không có ác ý, hoàn toàn là vô tình, cũng không mang chút ý đồ gì khác, nhưng không may cái vô tình đấy lại đụng trúng ngực cậu.

Trùng hợp mà thôi.

Huống hồ, sau đó Dư Thúy cũng thay mình trút ra oán hận mang tên “bữa sáng” rồi.

Lúc đó là khi Thời Lạc vừa vào FS chưa đến một tuần.

Khi ấy ba Thời Lạc là Kha Xuân Kiệt vẫn chưa hết hy vọng, thấy Thời Lạc nghe Dư Thúy khuyên nhủ từ quán net chui chuyển đến căn cứ FS làm tuyển thủ chuyên nghiệp thì ông lại động tâm, cảm thấy có thể tiến thêm một bước nữa, kế tiếp khuyên Thời Lạc quay lại trường đi học.

Có thể làm tuyển thủ chuyên nghiệp đương nhiên là tốt hơn nhiều so với cái nền tảng live stream chẳng ra gì đó rồi, nhưng Kha Xuân Kiệt thấy vẫn không đủ, kỳ thực trong lòng ông vẫn luôn cảm thấy tuyển thủ chuyên nghiệp cũng không phải con đường đứng đắn gì cho cam, càng khỏi phải nói đến có tấm gương Kha Hạo sáng chói phía trước, Thời Lạc phản nghịch như này, Kha Xuân Kiệt ở trước mặt ông nội Thời Lạc không cách nào ngóc đầu lên được.

Nhà họ Kha có hai cháu trai, so với Kha Hạo sớm đã vào trường đại học danh giá, thì con trai của mình quá là không ra hồn rồi.

Thế là vào lúc Thời Lạc chuyển đến FS chưa được mấy ngày, Kha Xuân Kiệt nghe ngóng được địa chỉ căn cứ của FS từ Kha Hạo liền tìm đến cửa.

Ba ruột nghiêm túc đến đây, Dư Thúy không có lý gì lại không cho người ta vào cửa, với lại lúc đó hắn cũng không chắc chắn lắm, nghĩ rằng nếu Thời Lạc thật sự đồng ý trở về đi học lại cũng tốt, vì thế không nhiều lời liền mời Kha Xuân Kiệt vào.

Nhưng mà Dư Thúy không dẫn ông ta đến ký túc xá Thời Lạc, chỉ mời ông ta vào phòng huấn luyện.

Dư Thúy ngồi vào máy của mình đeo tai nghe lên chơi game, tỏ ý hai người cứ tự nhiên.

Trong phòng huấn luyện vắng ngắt, Dư Thúy huấn luyện như thường lệ, sóng ngầm giữa hai cha con bắt đầu nổi lên cuồn cuộn, bầu không khí hết sức kỳ lạ.

Thời Lạc mười bảy tuổi tức giận trừng mắt nhìn bóng lưng Dư Thúy, lại đề phòng nhìn Kha Xuân Kiệt, không hé một lời.

Có người ngoài ở đây, Kha Xuân Kiệt cũng rất kiềm chế, ông ta nhìn điều kiện trong phòng huấn luyện một lượt, hơi nhíu mày.

Còn chưa đến giữa trưa, các đội viên khác còn chưa rời giường, bác gái lao công cũng chưa kịp đến dọn dẹp, trong phòng huấn luyện bày một đống bừa bộn, ngoại trừ chỗ máy Dư Thúy trông có vẻ hơi gọn gàng ra, thì khu vực máy khác đều là các loại dây thiết bị quấn lại thành một mớ hỗn độn, figure bị ném bừa bãi, trên sàn nhà còn bày ra mảnh hình ghép không biết của ai, đệm dựa trên sô pha nhỏ rớt dưới đất, trên bàn phía trước sô pha còn để hộp đồ ăn đặt bên ngoài cùng với mấy ly trà sữa uống thừa chưa kịp vứt đi.

Kha Xuân Kiệt lén đè mũi mình, vừa miễn cưỡng ngồi xuống sô pha lại nháy mắt đứng lên.

Không biết ai để mấy nút bàn phím trên sô pha.

Kha Xuân Kiệt đến ngồi cũng không muốn ngồi.

Trong mắt Thời Lạc lóe lên ý cười lạnh, cậu nhặt mấy nút bàn phím lên rồi ngồi xuống, hai chân tùy ý đặt lên trên bàn nhỏ phía trước, cúi đầu nhìn nút bàn phím trong tay.

Kha Xuân Kiệt thở dài: “Lạc Lạc, ba đã nghe anh con nói rồi, bên đây đúng là rất tốt, nhưng người ta cũng không có thiếu một người như con, con hoàn toàn có thể đi học trước, đồng thời duy trì liên hệ tốt với bên đây, có ân tình của anh con ở đây, quan hệ với họ cũng sẽ không bị cắt đứt.”

Thời Lạc ngước mắt, nhìn Kha Xuân Kiệt giống như nhìn một kẻ ngốc vậy, cười giễu không nói chuyện.

Kha Xuân Kiệt hoàn toàn không biết câu nói này của mình có gì không đúng, cũng không hề thấy bản thân đứng ở đây có bao nhiêu không hợp, tiếp tục khuyên: “Sắp sửa thi đại học rồi, thành tích của con tốt như vậy mà không tham gia thi, con không thấy đáng tiếc sao?”

Thời Lạc mân mê nút bàn phím, ngẩng đầu hỏi lại: “Có gì đáng tiếc?”

“Đáng tiếc thành tích của con đó!” Kha Xuân Kiệt tức giận không có chỗ xả ra, “Mười năm gian khổ học tập mới có thành tích này, con không thấy lãng phí sao?”

“Không hề.” Thời Lạc thản nhiên nhìn Kha Xuân Kiệt, có gì nói đó: “Thành tích tôi tốt cũng không phải vì tôi cố gắng, chỉ là đầu óc quá tốt mà thôi, tôi lại không chịu khổ gì vì chuyện học hành, có gì mà lãng phí?”

Kha Xuân Kiệt giận dữ: “Thời Lạc!”

Thời Lạc ném đến ném lui nút bàn phím trong tay, khóe miệng hơi nhếch lên: “Đây là lời nói thật, tôi một chút cũng không thấy đau lòng.”

Kha Xuân Kiệt đè nén cơn giận: “Con còn cảm thấy rất vẻ vang có đúng không?!”

“Không vẻ vang, nhưng cũng không đến mức thấy mất mặt.” Đôi mắt Thời Lạc đen láy, nhìn Kha Xuân Kiệt chằm chằm, “Là có người thấy mất mặt phải không? Ở bên cạnh ông nội, không thể ăn nói được?”

Kha Xuân Kiệt bị chọt trúng nỗi lòng, nhất thời không biết nói gì.

Trong mắt Thời Lạc lóe lên ý vui sướng, cậu nói đến đó thì thôi, không tiếp tục nói vế sau, rút chân lại chuyển sang ngồi chồm hổm trên ghế khẽ huýt sáo.

“Tao hiểu rồi.” Kha Xuân Kiệt không giả vờ nữa giở giọng, “Mày chỉ vì muốn trả thù tao đúng không? Thời Lạc, lấy tiền đồ của mình ra để làm ba ruột tức giận, mày có cảm thấy ngu ngốc không hả? Mày chắc tương lai mày sẽ không hối hận chứ? Mày lại đi nổi giận với tao sao?Là mày làm lỡ chính bản thân mình!”

Khóe môi Thời Lạc rung rung, không nói gì hết.

“Ngây thơ! Buồn cười!” Kha Xuân Kiệt nghiêm giọng nói, “Chờ mày trưởng thành, chờ mày thật sự chín chắn rồi, mày sẽ biết hành động bây giờ của mình có bao nhiêu vô trách nhiệm! Không phải đối với tao! Là vô trách nhiệm với bản thân mày!”

Thời Lạc thở ra một hơi.

“Đừng để tôi nói hết ra, không dễ nghe đâu.” Thời Lạc hơi nheo mắt lại, “Tôi bỏ học người chịu thiệt rốt cuộc là ai, trong lòng ông rõ ràng nhất, ba… có những lời nói hết ra rồi thì thật sự không cứu vãn được đâu, tôi cũng không muốn trù ẻo ông nội nhưng chúng ta sắp phải làm rồi đó.”

Kha Xuân Kiệt nghẹn họng.

Thời Lạc cười lạnh, không nói nữa.

Kha Xuân Kiệt kiêng dè nhìn Thời Lạc, đi vòng vòng tại chỗ, hít một hơi thật sâu, giọng nói chậm lại: “Ba hiểu, con vẫn còn hận ba, có đúng không?”

“Ba quá bận rộn, mấy năm nay không chăm sóc tốt cho con, nhưng con nhìn Kha Hạo đi, bác trai bác gái con chăm sóc nó cũng đâu có tốt? Nó còn không bằng con, chưa trưởng thành đã tự mình ra nước ngoài đi học rồi, mấy năm nay đều là tự nó chăm sóc bản thân.” Kha Xuân Kiệt lại nhẹ nhàng nói, “Nhưng con nhìn anh họ con đi, nó có trách bác trai bác gái của con không? Người ta kiếm được số tiền đầu tiên cũng không đụng một xu, gửi hết cho bác trai bác gái con để mua quà, sao con không nhìn thử người ta đi?”

Thời Lạc cười.

Cậu nghiêm túc nói: “Vậy thật sự xin lỗi, số tiền đầu tiên tôi kiếm được mua đồ ăn sáng hết rồi, so với việc mua quà cho ông, tôi phải để bản thân no bụng trước đã.”

Kha Xuân Kiệt hơi không kiềm chế được, ông ta vô thức liếc nhìn Dư Thúy, nhỏ giọng nói: “Chút chuyện này, con còn muốn lôi chuyện cũ ra nói đến khi nào?”

“Mãi mãi.” Thời Lạc nhàn nhạt nói, “Xin lỗi, tôi thích lôi chuyện cũ, người cảm thấy hổ thẹn cũng không phải là tôi, vì sao không thể lôi?”

“Được, được.” Kha Xuân Kiệt cố gắng để giọng nói bản thân ôn hòa hơn, “Ba biết lỗi rồi, ba đảm bảo, sau này tuyệt đối sẽ không hạn chế bất cứ tiền tiêu vặt gì của con, được không? Phí sinh hoạt cho con gấp đôi, để con xài bất cứ lúc nào, được không?”

Kha Xuân Kiệt lấy điện thoại ra nhìn lướt qua nói: “Hai ngàn… gấp đôi là bốn ngàn, ba lại cho con thêm một ngàn, năm ngàn, đã đủ chưa?”

Ông ta không nhịn được nữa liếc nhìn túi đồ ăn để qua đêm trên bàn, khẽ nói: “Bác gái trong nhà nấu đồ ăn ngon không muốn ăn, lại muốn sống tháng ngày như vầy? Với lại dù con ở đây chơi game, bọn họ có thể cho con được bao nhiêu tiền?!”

Thời Lạc khựng lại.

Đến chiến đội quá gấp gáp, Dư Thúy còn chưa bàn bạc chuyện này với cậu, cậu quả thực không biết sẽ có bao nhiêu.

Kha Xuân Kiệt thấy Thời Lạc không lên tiếng lại nói: “Hiểu rồi chưa? Ba tạo điều kiện cho con lại không bằng lòng, cứ muốn đến đây đảo lộn ngày đêm ăn ba cái thứ đồ ăn ngoài, uống cái đồ uống gì mà không biết thành phần, sau đó trong khoảng thời gian quý báu nhất lại kiếm chút tiền làm hư bản thân mình?!”

Két cạch một tiếng, ở bên kia phòng huấn luyện, Dư Thúy tháo tai nghe, hai ba con theo phản xạ nhìn qua đó.

“Thật ngại quá thưa chú.” Dư Thúy mỉm cười, “Không cố ý quấy rầy cha con hai người trò chuyện, chỉ là thấy chú tò mò cứ hỏi mãi, trả lời cho chú một chút.”

“Phân bộ FOG của câu lạc bộ FS chúng tôi bên này có hơi vô tình vô nghĩa, từ đó đến giờ không có truyền thống giảm căng thẳng tinh thần cho tuyển thủ, cho nên chúng tôi chỉ có đội một, không có đội hai không có dự bị. Tuyển thủ Thời Lạc đến đây là chuyện bất ngờ, cậu ấy bây giờ trên danh nghĩa là dự bị của tôi, cũng là dự bị đầu tiên trong mấy năm qua ở chỗ chúng tôi, vì vậy về chuyện tiền lương một năm không có tham khảo nên bị trì hoãn chút thời gian, nhưng vừa rồi đã quyết định rồi.”

“Cậu ấy chỉ là dự bị mà thôi, cho nên lấy một phần mười tiền lương của tôi chắc là được rồi, hợp đồng quản lý của cậu ấy bây giờ không nằm trong tay chúng tôi, cho nên mấy phí hợp đồng live stream quảng cáo gì đó chờ xác định, chỉ nói phí hợp đồng cơ bản…” Dư Thúy mỉm cười, “Chắc là 3 triệu rưỡi tệ, quy ra lương tháng chưa đến ba trăm ngàn.” (3tr5 tệ ~11.628.219.020 VND; 300 ngàn tệ ~ 996.704.487 VND)

Người không trong giới e-Sports Kha Xuân Kiệt nghe thấy con số này thì đơ ra tại chỗ, mặt dần dần tái mét.

Thời Lạc cố nhịn, ho mấy cái.

Dư Thúy cầm tai nghe lên: “Tiện thể nhắc luôn, đồ ăn trên bàn là đầu bếp riêng của nhà hàng quen chúng tôi hay đi đặc biệt mang đến, không phải cái kiểu dùng app điện thoại có thể đặt được, nguyên liệu nấu ăn tuyệt đối không tốt bằng nhà chú, nhưng cũng đều là từ Nhật chuyển bằng máy bay qua, chắc chắn Thời Lạc ăn không có vấn đề, chú yên tâm.”

Dư Thúy nhìn về phía Thời Lạc: “Còn nữa, mấy cái nút bàn phím bản giới hạn đó là của Puppy, một cái hơn bốn ngàn tệ, chơi chút thì được, đừng có làm mất.”

Dư Thúy đeo tai nghe, tiếp tục chơi game.

Thời Lạc nắm chặt nút bàn phím trị giá năm con số trong tay, ngẩng đầu nhìn Kha Xuân Kiệt: “Ông vừa mới nói… một tháng cho tôi mấy ngàn cơ?”