FOG [Điện Cạnh] (FOG [E-Sports])

Chương 13



Chuyện có liên quan đến gia đình Thời Lạc, Dư Thúy tuy có thắc mắc nhưng chưa từng hỏi cậu gì cả.

Tình huống lúc đó của Thời Lạc, người có mắt đều có thể nhìn ra được quan hệ trong gia đình của cậu rất phức tạp. Dư Thúy không giỏi cởi bỏ khúc mắc cho người khác, cũng không muốn dò hỏi chuyện riêng của người ta, cứ thế ngầm hiểu ý nhau mà bỏ qua một bên. Mãi cho đến một hôm Dư Thúy tự mình lái xe chở Thời Lạc đi mười cây số mới tìm được một quán bán hoành thánh, cuối cùng vẫn nhịn không được hỏi: “Lúc cấp hai, tình hình kinh tế của Kha Hạo rất dư dả, sao cậu…”

Sao cậu lại thảm đến như vậy, cho tới bây giờ mỗi ngày nếu không ăn sáng sẽ không có cảm giác an toàn.

“Đội trưởng, trong họ hàng nhà anh, có phải sẽ có một người kiểu…” Thời Lạc bị hoành thánh làm nóng đến đầu lưỡi tê tê, cậu hít hà, “Họ hàng cực phẩm? Hoặc là khá cực phẩm?”

Dư Thúy chần chừ, gật đầu.

Thời Lạc nói: “Ba tôi, chính là họ hàng cực phẩm trong mắt dòng họ nhà tôi.”

“Lúc nhỏ không ăn học đàng hoàng, lớn lên làm bậy làm bạ, quan hệ yêu đương lung tung, nhất thời xúc động kết hôn, sau khi cưới thì không có trách nhiệm, ngồi trên chức vị do ông nội tôi sắp xếp cho, ông ta đã ăn bám thế mà còn lén lút vơ vét tiền bạc…” Thời Lạc cười giễu, “Chuyện xấu nào cũng biết làm, chính là nói ông ta.”

Dư Thúy khẽ cau mày.

Lúc hắn còn niên thiếu thỉnh thoảng cũng sẽ đến nhà Kha Hạo chơi, năm đó bỏ nhà đi càng đến thường xuyên hơn, hầu như mỗi tháng đều sẽ đến ăn nhờ ở đậu một lần.

Khi ấy một nhà ba người của Kha Hạo ở riêng, nhà không tính là rất lớn, nhưng vừa nhìn cũng biết chính là kiểu gia đình rất gia giáo.

Ba của Kha Hạo là một người ôn hòa nho nhã, mẹ Kha Hạo thì dịu dàng thanh tao, cư xử rất khéo với mọi người, sau khi biết nghề nghiệp của Dư Thúy thì tỏ vẻ rất thông cảm, còn thường xuyên khuyên hắn phải chịu khó trò chuyện với ba mẹ mình, tranh thủ sớm ngày giải quyết mâu thuẫn, người một nhà dù sao vẫn là người một nhà.

Dư Thúy thuở ấy đã nhận được rất nhiều an ủi của gia đình Kha Hạo, vì thế khi biết Kha Hạo còn có chú và em họ, hắn ban đầu còn tưởng rằng cùng chung huyết thống thì cho dù không bằng nhà Kha Hạo nhưng chắc hẳn cũng không kém bao nhiêu.

Thực tế lại không như vậy.

Thời Lạc thích ăn mặn, ăn tô hoành thánh cũng phải bỏ thêm nhiều gia vị, một tô hoành thánh mà sắp rót hết nửa chai dấm, cậu vừa tiếp tục thêm dấm vừa hỏi: “Có phải anh cảm thấy ba tôi bần hàn hơn bác trai bác gái rất nhiều không?”

Dư Thúy không nói gì.

Bản thân Thời Lạc cũng chẳng để ý: “Không có gì không nói được, ông ta quả thực không có tiền, với cái người như thế, anh nói xem, nếu anh là ông nội tôi thì anh có yên tâm đưa chức vị quan trọng cho ông ta không? Anh có yên tâm giao một số tiền lớn cho ông ta không?”

Dư Thúy cười không lên tiếng.

“Có lẽ ông nội cũng đã cho ông ta không ít, nhưng ông ta lại quá biết phá của, đều là ném tiền vào những việc mà ngay cả tôi cũng thấy không ổn, lỗ nặng thì đều là ông nội tôi gánh hết, gánh nhiều rồi là đằng khác, bác trai bác gái tôi bề ngoài tuy không nói, nhưng trong lòng…” Thời Lạc tự giễu cười: “Tôi cũng cảm thấy xấu hổ giùm ông ta, ông ta lại cứ không cảm nhận được, còn luôn đòi tiền với ông nội, ông nội tôi cũng thấy cứ tiếp tục như vậy thì không được, quá có lỗi với bác trai tôi. Cho nên năm năm trước sau khi ba tôi lỗ gần một nửa công ty, thì không cho ông ta tiền nữa.”

Thời Lạc nhanh chóng ăn hết nửa tô hoành thánh, nói: “Nhưng mà mỗi tháng ông ta vẫn có thể nhận được chút tiền lời, ông ta chỉ cần ngoan ngoãn cầm tiền rồi làm người nhàn rỗi thì cũng sẽ không có chuyện gì, vậy mà ông ta cứ không cam tâm, luôn muốn tạo ra chút tin tức lớn gì đó để ông nội chấp nhận ông ta, giao gia sản cho ông ta lần nữa, kết quả anh có thể đoán được, ông nội tôi càng ngày càng thất vọng, phần tiền lời cho ông ta cũng giảm bớt lại”.

Trong mắt Dư Thúy lóe lên gì đó, môi hắn giật giật, vẫn không nói gì.

Thời Lạc húp một ngụm nước lèo, nhướng mày: “Cho nên, bây giờ người duy nhất ba tôi có thể ra tay được chỉ còn tôi, ông nội tôi tuy cũng không thích tôi, nhưng dù gì tôi cũng là cháu nội của ông, thành tích còn tốt như thế, ông nội phải cân nhắc lại, sau đó… ông nội tôi năm nay đã tám mươi, anh hiểu rồi chứ?”

Dư Thúy yên lặng nhìn Thời Lạc: “Cho nên cậu bỏ học?”

“Đúng.” Thời Lạc thản nhiên, “Tôi không thể giúp ba tôi giành phần di chúc kia được, dù sau này tôi thật sự lấy được gì đó ông ta cũng không thể cho tôi, càng đừng nói đến vốn dĩ tôi cũng không muốn.”

Thời Lạc bưng tô hoành thánh thiệt to nhướng mày: “Cho nên đã hư thì cứ cho hư luôn, để ông nội tôi từ bỏ hai ba con tôi luôn đi, một xu cũng không để lại cho chúng tôi là tốt nhất, tôi đã có thể tự nuôi sống mình, ông ta…”

“Ông ta cũng không đói chết, chỉ là phải sống những tháng ngày tủi nhục trong sự xem thường của bác gái tôi và dựa vào sự giúp đỡ của bác trai tôi thôi.”

Thời Lạc mặc sức tưởng tượng ra khung cảnh đó, vui sướng đến mức vỗ đùi: ” Nếu thật sự có thể như thế, vậy thì tôi hạnh phúc biết bao!”

Dư Thúy ngậm điếu thuốc chưa châm, mỉm cười nhìn Thời Lạc.

Nếu như là người khác, lúc này chắc chắn sẽ vội vàng hoặc tận tình khuyên nhủ Thời Lạc đừng vì nhất thời vui sướng mà làm lỡ bản thân, tiền đồ là của mình, không thể vì trả thù mà tự tổn thương làm lỡ mình được, huống hồ đó là ba ruột của mình, giữa ba con với nhau làm gì có thâm thù đại hận gì chứ?

Tuy nhiên trước mặt Thời Lạc lại là Dư Thúy.

Lúc ấy Dư Thúy nói: “Lựa chọn của cậu, tự do của cậu.”

Tiền đồ là của mình, ba là của mình, đau đớn và giày vò phải chịu đựng từ nhỏ cũng là của mình.

Dư Thúy không muốn can thiệp gì cả, hắn chưa từng chịu khổ giống như Thời Lạc, nên Dư Thúy không muốn tha thứ thay Thời Lạc gì hết.

Nhưng mà Dư Thúy quả thật cũng không thích trả thù và công kích kiểu tự sát của cậu nhóc này, khi đó hắn đã cảnh cáo Thời Lạc rằng chuyện giống như vậy tuyệt đối đừng để có lần sau.

Dư Thúy vừa thay mình lấy thể diện trước mặt ba ruột, nên hắn nói gì thì Thời Lạc nghe nấy, vội vàng gật đầu, ngoan ngoãn đồng ý.

Trước đây ngoan ngoãn nghe lời là thế, nháy mắt hai năm sau, Thời Lạc lại nổi điên ra điều kiện miễn phí hợp đồng một mùa giải của bản thân, tặng Dư Thúy mười ly trà chanh.

Thực ra Thời Lạc chính là một người như vậy.

Lúc này cậu cũng không hối hận, nuối tiếc duy nhất chính là chuyện lần này làm không được đẹp cho lắm, cũng không có thoải mái và lưu luyến của năm đó.

Thời gian trôi qua hai năm, một lần nữa ngồi trong quán bán đồ ăn sáng năm đó giờ đã được sửa sang lại, nhìn tô hoành thánh lớn giống như xưa, Thời Lạc khẽ hít mũi nghĩ, không phải bản thân đã trở nên yếu đuối trong hai năm qua, cũng không phải đầu óc bản thân trở nên ngu ngốc sắp xếp không chu đáo, chỉ là người giúp đỡ mình năm đó bây giờ đã đứng ở phía đối lập với mình rồi.

Ngày đó năm ấy, khi Kha Xuân Kiệt vừa mới ra khỏi phòng huấn luyện, Thời Lạc một giây trước còn ngầu lòi giây sau đã cuống quít đặt nút bàn phím trong tay xuống bàn, còn xin Dư Thúy người chứng kiến duy nhất làm chứng cho mình, chỉ là chơi chút mà thôi, chắc chắn không có làm hư, cũng không gây ra bất cứ hao mòn nào cho mấy cái nút bàn phím đó.

Ván game đó Dư Thúy đang đánh đến giai đoạn sau, nhịn cười đến nỗi dạ dày cũng đau, hắn ừ một tiếng: “Làm chứng cho cậu.”

“Bốn ngàn một cái, bốn ngàn một cái…” Thời Lạc nhìn xung quanh trong lòng hoang mang, càng ngày càng không hiểu giá cả của cái nghề này, cậu kinh sợ liếc túi đồ ăn đặt bên ngoài nhìn  bình thường chẳng có gì lạ trên bàn, cũng không dám khinh thường, cậu nhìn một hồi lâu, dần dần bị chữ trên túi hấp dẫn, chậm rãi nói: “Đội trưởng, mặc dù… nhưng mà, đồ ăn làm riêng của nhà hàng này mắc muốn chết chắc là do có hộp đựng thức ăn đặc biệt chuyên dùng để mang đá khô gì đó phải không? Vì sao… bọn họ phải dùng hộp và túi đựng đồ ăn của Hongkaijia?”

Dư Thúy cầm điếu thuốc châm lên, vừa nhìn màn hình vừa nói: “Bởi vì đó chính là tôm hùm đất được đặt ở Hongkaijia.”

Thời Lạc nghẹn lời: “Anh vừa mới nói…”

“Bịa đó, sao thế?” Dư Thúy mặt không thay đổi, “Nhà hàng nấu ăn riêng mà tôi vừa nói lúc nãy quả thực thường xuyên tặng thức ăn cho căn cứ chúng ta, nhưng mà chỉ là tối qua chúng ta tình cờ đặt tôm hùm đất, cái sự sang chảnh này cũng không phải tôi cố ý mà bịa đặt, thế nào?”

Lý luận của Dư Thúy dường như rất chắc chắn, nhưng Thời Lạc vẫn không kiềm được nghi ngờ lại nhìn nút bàn phím trên bàn: “Vậy mấy cái thứ nhỏ xíu này…”

Dư Thúy nói: “Đó thật sự là bốn ngàn một cái, không tin cậu tự cầm lên nhìn đi, bên trong nút chắc là có khắc chữ, đều là mã hóa riêng biệt.”

Thời Lạc không muốn đụng vào hơn mười ngàn tệ kia chút nào, vội lắc đầu: “Không cần không cần, tôi tin rồi.”

Mắt Dư Thúy hiện lên ý cười, hút một hơi thuốc, tiếp tục chơi game của mình.

Trong miệng Dư Thúy lúc đó chẳng có mấy câu là thật, đặc biệt thích trêu Thời Lạc, Thời Lạc lại còn đang ở tuổi thiếu niên thành thật cái gì cũng tin, cậu không phân biệt được lời nói đùa và nói thật, có vài câu nói dù có giả cỡ nào đi chăng nữa thì chỉ cần là Dư Thúy nói, Thời Lạc hoàn toàn tin tưởng không nghi ngờ.

Lúc đó tuy Dư Thúy cũng còn rất trẻ, nhưng ở trong giới đã là nhân vật cấp bậc nguyên lão rồi, còn là trị liệu đẳng cấp nhất, tấm khiên mạnh nhất trong khu vực, phía sau có vô số hào quang, cậu bị Dư Thúy lừa gạt thật sự rất dễ dàng. Cho nên rất lâu sau đó, Thời Lạc vào NSN, lại vào IAC, bị hiện thực liên tục đánh cho sứt đầu mẻ trán mấy lần, sau khi nghiêm túc nhận tiền lương của hai câu lạc bộ mới biết, tiền lương vốn dĩ phải là phòng tài vụ của câu lạc bộ sau khi nộp thuế giùm sẽ gửi vào thẻ của mình, chứ không phải từ alipay của đội trưởng chuyển khoản trực tiếp cho mình.

Thời Lạc khi ấy mới biết rằng, hai tháng tiền lương mình nhận năm đó ở FS, toàn bộ đều là từ tiền riêng của Dư Thúy.

Các lãnh đạo trước đây của FS cho đến bây giờ cũng không biết là câu lạc bộ của mình đã từng có một thành viên dự bị nhận tiền lương lại ăn không ngồi rồi.

Tiền lương kếch xù nhận hai tháng đó, chẳng qua là thể diện Dư Thúy ráng chống đỡ thay cậu trước mặt Kha Xuân Kiệt thôi.

Sau khi hiểu rõ chuyện này, Thời Lạc cũng từng muốn đi chất vấn cái người đã đến châu Âu xa xôi là Dư Thúy kia, muốn trả mấy trăm ngàn tệ đó lại cho hắn, tuy nhiên cũng chỉ là trong suy nghĩ mà thôi.

Hai người sớm đã cắt đứt hoàn toàn, đã từng nói với nhau sẽ không liên lạc nữa.

Thời Lạc lúc ấy nhìn lịch sử chuyển khoản Dư Thúy gửi cho mình trong lòng khó chịu đến mức không thở được, bỗng nhiên hiểu được vì sao lúc đó Dư Thúy sau khi đã làm tổn thương nhiều người đến vậy vẫn có nhiều người trung thành mù quáng đi theo.

Có vài người, có thể vừa đối xử tốt với bạn vừa làm chuyện dứt khoát nhất, sau đó khiến cho bạn trong những tháng ngày sau này hận người đó thấu xương nhưng vẫn khó có thể rời bỏ được.

Có một đoạn thời gian Thời Lạc hận Dư Thúy đến phát điên, rất muốn đi nói với từng người rằng, tuyệt đối tuyệt đối đừng bị kẻ này mê hoặc, đừng để hắn đối xử tốt với mình, nếu không sau này bị sụp bẫy có bò cũng không bò lên được, lúc đấy sẽ hối hận muốn chết. Nhưng sau đó Thời Lạc lại dần dần phát hiện, người bị sụp bẫy trong trí nhớ bò không lên nổi, hình như chỉ có bản thân mình mà thôi.

Mắt Thời Lạc bị khí nóng của hoành thánh xông cho đỏ ửng, sau khi cậu mệt mỏi ăn hết hoành thánh thì bưng tô lên cúi đầu húp sạch bách nước lèo không thừa một giọt.

Thời Lạc rút khăn giấy lau khóe miệng, cúi đầu quét mã trả tiền, sau đó xoay người ra khỏi quán, trở về căn cứ IAC.

Vừa mới bảy giờ sáng, trong căn cứ hoàn toàn yên tĩnh, Thời Lạc lê bước đi về phía cầu thang, lúc đi ngang qua phòng khách lầu một thì cánh cửa bị mở ra.

Thời Lạc liếc mắt, là Triệu Phong.

Triệu Phong nhìn khắp người Thời Lạc, đôi mắt tai và cổ Thời Lạc đều đỏ, khóe miệng lại có hơi trắng bệch, đáy mắt có hơi xanh, trạng thái cả người kém vô cùng, Triệu Phong líu lưỡi: “Cậu, cậu đây là…”

“Uống say, huấn luyện chiều hôm nay để dự bị chơi đi, tôi ngủ bù một giấc.” Giọng nói Thời Lạc khàn khàn, “Không có việc gì thì đừng gọi tôi.”

Triệu Phong vội vàng gật đầu.

Thời Lạc xoay người bước lên, Triệu Phong chần chừ một lát nói: “Evil.”

Cậu nhíu mày: “Còn chuyện gì?”

Triệu Phong nuốt nước miếng: “Không dám quấy rầy cậu, nhưng chuyện này giấu cậu cũng không được, là…”

Đầu Thời Lạc đau muốn nứt ra, bực bội nói: “Có thể nói một lần cho xong không?”

Triệu Phong nói: “Tối nay Whisper đến đây, có cần… gọi cậu không?”

Thời Lạc cứng ngắc đứng yên tại chỗ.