FOG [Điện Cạnh] (FOG [E-Sports])

Chương 117



Bởi vì nguyên nhân tài chính, không ít tuyển thủ bị dùng để quay vòng vốn hoạt động. Gặp phải ông chủ lòng dạ hiểm độc, tuyển thủ bị bán ra chiến khu xa xôi cũng rất nhiều.

Nhưng tuyển thủ xa rời quê hương, ăn nhờ ở đậu ngoại viện, lại có thể thành như Whisper, là độc nhất.

Dư thiếu gia từ nhỏ cũng là ăn qua xem qua. Tiền phạt mấy chục vạn đến cả trăm vạn đặt trên người hắn, hắn cũng không chớp mắt lấy một cái. Ông thích phạt thì phạt, tôi không quan tâm.

Thần Hỏa nhớ tới một đoạn chuyện cũ, nhịn không được thổn thức, “Có chuyện này nực cười nhất. Lúc ấy chúng em mới sang bên này. Chưa đến một tuần nhỉ? Hôm đó là chụp ảnh tuyên truyền cho mùa giải mới, vốn dĩ là chuyện rất bình thường. Nhưng ông giám đốc kia của chúng em mẹ nó như trúng phải gió độc. Lúc công việc đã kết thúc tốt đẹp, ông ta nằng nặc nói đến giờ đẹp gì đó, bảo chúng em chụp mấy bức ảnh giải trí cho fan xem. Anh biết bắt chúng em chụp cái gì không?”

Puppy thở dài, “…… Tai mèo. Loại đặc biệt đáng yêu.”

Thời Lạc, “……”

Lão Kiều với Chu Hỏa cùng sặc.

“Mẹ nó em nghi ngờ ông ta bị mèo tinh cào! Bắt chúng em đeo tai mèo, sau đó làm loại tư thế kia……” Thần Hoả nắm hai tay, khoa tay múa chân, nôn một tiếng, “Đệch. Nghĩ đến lại thấy ghê tởm, chúng em đứng thành một hàng, đeo tai mèo diễn miêu quyền bán manh.”

Puppy không đành lòng nhớ lại, một tay che mặt, “Mẹ nó, xa phó trùng dương, làm công dị quốc, thật là tội gì cũng đều phải chịu.”

Chu Hỏa muốn cười lại thấy đau lòng, vội hỏi, “Các cậu có chụp không? Có ảnh chụp sao? Vậy…… Cái tai mèo kia……”

Thần Hỏa bất đắc dĩ nói, “Em không kỳ thị tai mèo nha. Bây giờ anh muốn thì lấy một cái cho em, em chụp cho anh luôn. Thật sự. Anh bảo em học tiếng mèo kêu cũng được, em vui a! Còn không phải để chọc cho fan vui vẻ sao? Chỉ cần tâm tình em tốt, em mẹ nó múa thoát y cho anh cũng được. Nhưng tình huống lúc đấy như thế nào? Ba anh em chúng em, sắc mặt người này còn kém hơn người kia, đều giống như vừa chết vợ. Lúc ấy Dư Thúy đã tự bế một nửa...... Anh muốn chúng em kinh doanh, anh cũng nên chọn tiến hành vào lúc mọi thứ hòa hợp chứ? Lúc ấy cả ngày em lo lắng bình xịt trong nước đào quê quán, phần mộ tổ tiên nhà em lên. Em còn tâm tình học tiếng mèo kêu với anh sao?”

Thời Lạc nhịn không được truy vấn nói, “Rốt cuộc là chụp hay không chụp?!”

“Để anh từ từ nói cho cậu nghe.” Thần Hỏa thay đổi tư thế, từ từ nói, “Lúc ấy. Studio cũng gần giống như phòng này. Ba đứa bọn anh ngồi như vậy...... Mấy cái tai mèo đặt trên bàn, không ai để ý đến ông giám đốc. Giằng co một hồi. Sau đó đương nhiên giám đốc Thánh Kiếm đến tìm Dư Thúy phiền toái trước. Ông ta hỏi Dư Thúy……”

Thần Hỏa nhìn về phía Puppy, “Cậu giả làm ông ta. Giả giám đốc đi.”

Puupy ở một bên nhéo giọng nói tiếp, “Whisper. Biết không phối hợp với kế hoạch kinh doanh bình thường của câu lạc bộ, câu sẽ bị phạt bao nhiêu tiền không?”

Puupy rụt rè giơ lên năm ngón tay, biểu tình cao ngạo, “Năm ngàn Euro nha.”

Puppy nhìn về phía Dư Thúy, “Đến cậu. Lúc ấy cậu nói thế nào. Diễn lại một chút.”

Dư Thúy ngắm Thời Lạc một cái, bất đắc dĩ, “Các cậu là tật xấu gì đây? Mẹ nó mấy chuyện ném chết người này, có gì tốt mà diễn lại?”

“Nhanh lên đi!” Thần Hỏa diễn nửa ngày, đang chờ Dư Thúy kết thúc, “Cậu đến biểu diễn đoạn kết. Chúng tớ lập tức đi huấn luyện!”

Thời Lạc nhíu mày, gắt gao nhìn chằm chằm Dư Thúy.

Dư Thúy không còn cách nào khác.

Dư Thúy nâng cổ tay trái trống trơn lên, làm động tác chỉ đồng hồ.

Dư Thúy nhéo vào không khí, nhẹ giọng nói, “Biết cái đồng hồ này bao nhiêu tiền không?”

Dư Thúy cười một chút rồi cố nín lại, nói, “Năm mươi vạn Euro nha……”

“Phụt!” Chu Hỏa nhịn không được, gắt gao nhéo tay áo lão Kiều, cười toe toét, “Làm sao cậu còn có lúc kỹ nữ như vậy.”

Thời Lạc còn đang nhìn, Dư Thúy biết bạn trai nhỏ sợ nhất mình phải chịu nhục, chỉ có thể chịu đựng thẹn thùng hiếm thấy, diễn lại tình huống thật sự năm đó, "Trước khi ký hợp đồng, tốt nhất vẫn nên tìm hiểu tình huống gia đình tôi một chút. Tôi......"

Dư Thúy bị trung nhị* của mình năm đó làm da đầu tê dại, diễn không nổi nữa, ngồi trở lại ghế điện cạnh của mình, mắng câu thô tục, “Ai mẹ nó khởi xướng thế? Có bệnh rồi. Đi huấn luyện!”

Thời Lạc tưởng tượng cái hình ảnh kia, cố nén cười, cũng ngồi trở lại vị trí của mình.

Một chút nhạc đệm ngoại quốc. Ở trong nước, bởi vì sai múi giờ rồi phải trèo tường đủ loại nguyên nhân, nên trong thời gian ngắn còn chưa biết những chuyện phát sinh bên Đức. Sự chú ý của người chơi trong nước còn đang đặt lên người NSN. Ở vòng bảng NSN thua một ván, sĩ khí có hơi trượt xuống, người xem tự nhiên chú ý đến bọn họ. Bảng A nghỉ ngơi hai ngày nên độ thảo luận không cao bằng NSN.

“NSN hình như thật sự có hơi khó trụ.”

Chỉ cần không liên quan đến nội dung trò chơi. Chu Hỏa đều có thể dùng một người như ba người.

Hôm sau, trước ngày bắt đầu đợt hai vòng bảng một ngày. Chu Hỏa một mặt liên hệ các chiến đội đồng ý đánh đấu tập với Free, bài bố giờ giấc hợp lý. Một mặt lấy một cái di động khác đặt đồ ăn Trung Quốc cho mọi người. Một mặt còn có thể mở máy tính bảng xoát diễn đàn điện cạnh trong nước, nắm bắt chiều hướng dư luận.

Mấy người Free hôm nay đã đánh liền tám tiếng đấu tập, lại vừa ăn cơm vừa phục bàn sai lầm huấn luyện. Thấy cuối cùng mọi người cũng nghỉ ngơi, Chu Hỏa một bên thao tác ba hướng, một bên không quên tán nhảm với các đội viên, "Mấy giáo luyện trong nước phân tích. Lúc trước có một ván NSN thắng là có chút may mắn, đối phương sai lầm rất lớn. Đợt hai nếu bọn họ không thể tiếp tục phát huy siêu trường với có thêm vận khí, thì rất có thể không qua được vòng bảng.”

Chu Hỏa lo lắng sốt ruột, “Nếu bọn họ không thể qua được vòng bảng. Chúng ta sẽ là hy vọng cuối cùng của chiến khu. Đến lúc đó chắc chắn áp lực sẽ lớn hơn. Aiz...... Lúc các cậu đánh đấu tập với Cố Càn bọn họ cảm giác thế nào? Bọn họ có ổn không?”

Thời Lạc lắc đầu, “Không ai có thể nói là ổn hay không. Thực lực là một mặt. Phát huy ở trên sân là một mặt khác…… Trên sân thi đấu có thể xảy ra mọi tình huống. Vẫn là phải chờ thực chiến.”

Thần Hỏa nghĩ nghĩ cũng nhíu mày chậm rãi nói, “Trên sân thi đấu trình độ phát huy không giống nhau. Khó mà nói. Có loại người một khi thi đấu là có thể đặc biệt hăng hái. Ví dụ như……”

Thần Hỏa vẫn canh cánh trong lòng chuyện Thời Lạc đoạt cả ba cái mpv, lạnh lùng nói, “Ví dụ như Thời thần. Lúc thật sự vào trận đấu sẽ dễ dàng phát huy vượt xa người thường. Năm đó trận đầu tiên thi đấu chuyên nghiệp đã cầm mpv. Lần này lần đầu tiên đánh Giải Thế Giới lại cầm luôn ba cái.”

“Nếu cậu không có sai lầm, trận thuận gió không lãng, trận ngược gió không băng. Thì mpv chính là của cậu.” Lão Kiều từ từ nói, “Vòng bảng đánh đội yếu, Dư Thúy căn bản không thể phát lực. Cho cậu cơ hội…… Cậu còn không dùng được a.”

Thần Hỏa tự biết bệnh cũ mất tập trung của mình, nhún nhún vai không nói.

“Nghỉ ngơi đi.” Đã là 9 giờ tối, Puppy đứng dậy duỗi cái eo mỏi, “Ngày mai đợt hai vòng bảng. Làm đâu chắc đấy qua vòng bảng rồi nói tiếp. Cố lên các anh em.”

Ba người còn lại không ai để ý đến hắn. Puppy đứng dậy xách áo khoác đi về phòng.

Để tuyển thủ có thể huấn luyện tốt hơn. Chu Hỏa uyển chuyển từ chối sân huấn luyện cách khách sạn năm km mà công ty trò chơi cấp. Chiến đội tự bỏ tiền ra thuê một phòng họp nhỏ trong khách sạn làm phòng huấn luyện tạm thời. Số tiền thuê mỗi ngày làm cho người ta vô cùng sợ hãi. Nhưng chỗ tốt là mọi người không cần đi lại xóc nảy. Mỗi ngày sau khi huấn luyện là có thể trực tiếp về phòng nghỉ. Chẳng khác gì phòng huấn luyện trong căn cứ ở nhà.

Mỗi ngày lão Kiều vào phòng huấn luyện tạm thời này đều cảm thấy đau thịt. Dư Thúy thì chẳng thấy sao cả, chính hắn bày mưu tính kế thuê phòng họp khách sạn cho Chu Hỏa.

Tiêu tiền nhiều ít cũng không sao. Tiện là được.

Ngày đó huấn luyện kết thúc, lão Kiều nhìn từ nhà thuê đến máy tính mà đau lòng, “Tất cả đều là tiền……”

“Ai nha. Đừng khấu khấu tác tác. Dư tra nam có tiền.” Vẻ mặt Chu Hỏa không sao cả, “Đám thiếu gia này có thể chịu được đi toản võng(?) với cậu sao?

Thần Hỏa cũng đứng dậy về phòng, Chu Hỏa nhìn Dư Thúy với Thời Lạc, thúc giục, “Còn chưa đi sao?”

Dư Thúy đứng dậy. Thời Lạc tinh lực tràn đầy không biết mệt, vẫn đang xem video phục bàn, không ngẩng đầu lên nói, “Em xem thêm hai tiếng. Các anh đi trước đi.”

Chu Hỏa nhíu mày, “Đã đánh bao nhiêu thời gian rồi? Còn thêm hai tiếng? Cậu không muốn sống nữa à?”

Thời Lạc đeo tai nghe, coi như không nghe thấy, Chu Hỏa không nói được Thời Lạc, nhịn không được liếc Dư Thúy oán giận, “Đội trưởng! Đừng làm bù nhìn a. Đột kích của chúng tôi lao lực quá rồi. Đùa cho cậu ấy về đi!”

Mặt Dư tra nam không biểu tình nhìn về phía Chu Hỏa, hỏi lại, “Các anh không đi, em đùa em ấy kiểu gì?”

Dư Thúy đem trọng âm đặt ở chữ “đùa”. Chu Hỏa đột nhiên nhanh trí, vỗ trán một cái, cười cười lôi kéo lão Kiều rời đi.

Trong phòng hội nghị nho nhỏ chỉ còn hai người.

Thời Lạc nhìn chằm chằm màn hình, bật tăng gấp đôi tốc độ video. Thỉnh thoảng ngón cái lại ấn phím cách để tạm dừng xem chi tiết.

Qua khóe mắt Thời Lạc thấy Dư Thúy đi đến cửa phòng họp, khóa trái lại.

Thời Lạc bất đắc dĩ cười. Nói không rõ. Cậu…… Lần này thật sự không phải cậu chơi tâm cơ, cố ý làm Dư Thúy ở lại bồi cậu.

Cậu thật sự là muốn phục bàn mà thôi.

Dư Thúy đi đến bên cạnh Thời Lạc, trực tiếp ngồi lên bàn phía tay trái Thời Lạc, sau đó một cái chân dài chuyển động, dùng đầu gối đụng đụng cánh tay Thời Lạc.

Thời Lạc ngước mắt nhìn Dư Thúy một cái.

Đang là trời đông giá rét, nhưng trong khách sạn nhiệt độ rất cao, Dư Thúy trên thân chỉ mặc một cái áo ngắn tay với quần thể thao. Vừa rồi là muốn ra khỏi phòng họp, nên khoác thêm cái áo lông vũ rộng thùng thình, tiêu chuẩn ăn mặc của thiếu niên nghiện mạng. Đi một lát ở hành lang có hơi lạnh, về đến phòng cởi một cái là có thể trực tiếp lên giường ngủ.

Đã có thể mặc chẳng ra cái gì như vậy, cộng thêm khuôn mặt với dáng người này, ngồi ngay trên bàn mình, vậy mà Thời Lạc vẫn vô tâm vô tư chuyên tâm xem phục bàn.

Thời Lạc tháo tai nghe lớn treo trên cổ.

Dư tra nam lại dùng đầu gối chạm vào Thời Lạc một chút, “Về phòng đi…… Cùng ngủ.”

Vành tai trắng nõn của Thời Lạc đỏ lên một chút.

Thời Lạc đẩy cái bàn làm ghế điện cạnh của mình cách xa Dư Thúy một chút, lắc đầu, “Em trở về cũng không ngủ được……”

Dư Thúy tăng giá, “Anh ôm em ngủ.”

Khóe miệng Thời Lạc không tự giác cong cong.

Dư Thúy tiếp tục tăng giá, “Ôm em, kể chuyện cũ dỗ em ngủ.”

Thời Lạc cúi đầu, bất đắc dĩ cười một cái, “Ngày mai em thi đấu tuyệt đối không thành vấn đề. Em……”

“Kể xong chuyện mà còn không ngủ được thì anh lại hát cho em nghe.” Trong mắt Dư Thúy mỉm cười, “Nghe anh hát bao giờ chưa? Còn chắp vá nhưng không khó nghe.”

Cái dụ hoặc này vẫn là rất hấp dẫn…… Nói đến đây, Thời Lạc cũng không thể phục bàn tiếp, nhưng cậu vẫn nhịn không được giãy giụa một câu, “Em thật sự không phải cố ý làm nũng anh. Em chính là……”

“Chính là muốn có thể phát huy tốt hơn một chút, lại tốt hơn một chút, tốt hơn một chút nữa……” Dư Thúy đánh gãy Thời Lạc nói, thấp giọng hỏi, “Chuyện Thánh Kiếm, vẫn làm em bị ảnh hưởng, có phải không?”

Thời Lạc ngẩn ra, biết không thể gạt được Dư Thúy, thản nhiên, “Phải. Bọn nó rất thông minh. Biết lòng em đau chỗ nào…… Cố ý chọc vào chỗ ấy. Nhưng anh yên tâm. Em sẽ không biểu hiện ra ngoài để cho bọn nó có cái nhằm vào em đâu.”

Dư Thúy yên lặng nhìn Thời Lạc.

Nói lại chuyện cũ, hắn, Thần Hỏa với Puppy trong lòng ít nhiều đều có chút cảm thán thổn thức.

Nhưng mọi người đều là tuyển thủ kỳ cựu, sẽ không bị ảnh hưởng quá nhiều. Ngày ấy thấy Thời Lạc xem phỏng vấn Thánh Kiếm, ba người bọn họ đùa bỡn chọc cười, là nói đùa, cũng là để điều tiết tâm tình cho nhau.

Đều đã qua.

Ngày đó có thể phối hợp như vậy, căng da đầu học thao tác khoe giàu của mình năm mười chín tuổi, cũng là vì muốn dỗ dành Thời Lạc, muốn cho Thời Lạc tiêu tan, làm Thời Lạc cảm thấy năm ấy mình không gian nan như vậy.

Nhưng hiện tại xem ra……

Dư Thúy tĩnh một lát, cúi đầu nhìn Thời Lạc, đột nhiên cười, “Đau lòng anh của em sao?”

Trên mặt Thời Lạc hơi không được tự nhiên. Cậu tháo tai nghe.

Thời Lạc trầm mặc nửa phút, đôi mắt đột nhiên đỏ lên.

Thời Lạc bực bội xoay đầu, nhịn không được mắng chính mình, “Đệch.…… Mày khóc cái rắm.”

Thời Lạc nghĩ ra định quay người giấu mặt đi. Nhưng không đợi cậu hành động, Dư Thúy một phen cầm tay vịn ghế điện cạnh, kéo Thời Lạc đến gần.

Thời Lạc hít sâu vài cái, vẫn gục đầu vào ngực Dư Thúy.

Trong ngực Dư Thúy, vải áo thun ấm áp của hắn nhẹ nhàng nhận lấy nước mắt của Thời Lạc, cậu chôn mặt thật sâu trong áo Dư Thúy, bả vai hơi hơi run rẩy.

“Em thật là……” Thời Lạc liều mạng áp xuống tiếng nấc nghẹn trong cổ họng, “Anh à. Em thật là. Hận chết……”

Dư Thúy cúi đầu hôn lên đỉnh đầu Thời Lạc, thanh âm mềm nhẹ, “Anh biết.”

Dư Thúy thấp giọng nói, “Trong lòng em vẫn luôn tức giận, chỉ là không phát ra...... Anh biết. Tiêu hóa không được muốn khóc thì khóc, ở đây không có ai khác……”

“Em……” Thời Lạc gắt gao nắm chặt tay áo Dư Thúy, thanh âm khàn khàn, “Em biết không ai hại được anh. Em cũng biết hai năm anh ở trong tay bọn họ chưa chắc đã chịu quá nhiều ủy khuất. Nhưng em……”

Thời Lạc nhịn hai ngày, vẫn là không nín được, nước mắt rơi xuống, “Em còn hận chết. Em đcm chúng nó…… Dựa vào cái gì?!”

“Tuổi còn nhỏ.” Dư Thúy nhẹ nhàng gõ lên trán Thời Lạc, “Mà mắng chửi người ta bẩn như vậy đấy.”

Thời Lạc dang tay ôm vào eo Dư Thúy, ôm rất chặt.

Cậu chính là đau lòng.

Đau lòng anh của mình. Đau lòng đội trưởng của mình. Đau lòng bạn trai của mình.

Đau lòng Whisper tốt như vậy, mà lại cố tình gặp loại chuyện khốn nạn này. Tại cái nơi khốn nạn này phí hoài hai năm tuổi trẻ.

Đầu mùa giải lúc mới vào Free. Dư Thúy nói với Thời Lạc, lúc hắn mới sang Đức, có hơi không thích nói chuyện, không thích ra ngoài, cho nên tóc cứ để dài. Trong lời nói nhẹ nhàng bâng quơ.

Bây giờ nghĩ lại trạng thái ngày đó của Dư Thúy. Ngực Thời Lạc đau muốn nổ tung.

Dư Thúy năm đó, cũng là tiểu thiếu gia ngàn người phủng vạn người đau.

Dư Thúy vuốt vuốt tóc Thời Lạc, để Thời Lạc nuốt nghẹn trong ngực mình.

Rõ là muốn phát tiết ra.

Nhưng Dư Thúy vẫn nhịn không được muốn trêu Thời Lạc, Dư Thúy chờ Thời Lạc khóc một lát, chơi xấu mở áo lông vũ to rộng của mình ra, bọc luôn lấy Thời Lạc, sau đó cười khẽ hỏi, “Còn buồn không?”

Ngay từ đầu còn tốt, một lát sau tự nhiên sẽ buồn. Thời Lạc khụt khịt, ngồi thẳng thắn lại xong mới thấy có chút mất mặt, không muốn ngẩng đầu nhìn Dư Thúy.

Dư Thúy lại muốn truy vấn, “Khóc đủ chưa? Phát tiết hết một lần với anh đi. Miễn cho sau này Thánh Kiếm lại dùng thủ đoạn gì, lại chọc giận em.”

Thời Lạc dùng mu bàn tay lau khóe mắt, “Đủ rồi.”

Dư Thúy lại hỏi, “Sẽ không để ý bọn nó nữa chứ?”

Thời Lạc lau mặt.

Không thèm để ý hả? Sao có thể.

Thù oán đã kết, Thời Lạc cũng không phải là người dễ dàng tiêu tan.

Chuyện này cần thiết phải có một kết thúc.

Nhưng Thời Lạc xác định mình sẽ không lại mất mặt xấu hổ như vậy nữa. Sống sờ sờ bị Thánh Kiếm chọc phát khóc, cho nên gật gật đầu, “Ừ.”

Sợ Dư Thúy lúc thi đấu còn phải lo lắng cho mình, Thời Lạc hắng hằng giọng nói, không quên nhắc nhở, “Anh vừa mới nói…… Muốn một bên ôm em, một bên kể chuyện với hát cho em nghe…… Dỗ em ngủ.”

Thời Lạc rút tờ khăn giấy xoa xoa cái mũi, muộn thanh nói, “Còn tính không?”

Dư Thúy mỉm cười, “Còn tính. Đi thôi.”

____________________________________

*Hội chứng tuổi dậy thì (goolge)