FOG [Điện Cạnh] (FOG [E-Sports])

Chương 120



Đầu gấu của đội mạnh mẽ đi phỏng vấn. Mấy người còn lại trở về phòng nghỉ, chờ Thời Lạc phỏng vấn kết thúc thì về khách sạn. Trong đội Free hữu nghị đến cảm động, không ai giúp Dư Thúy một ngón tay, Dư Thúy cố sức ôm thiết bị của hai người trở về phòng nghỉ. Chu Hỏa không biết chuyện đổi người phỏng vấn, nhíu mày nhìn Dư Thúy, “Cậu không đi làm phát ngôn viên ngoại giao trả lời phóng viên, trở về làm cái gì?”

Thần Hỏa nhún nhún vai, “Đổi người, Evil đi.”

Trong phòng nghỉ còn người quay phim của liên đoàn với người quay phim nhà mình. Người quay video và nhân viên công tác của liên đoàn là người địa phương, không hiểu biết lắm về tình huống bên trong của Free. Thấy Dư Thúy cầm thiết bị của hai người thì tò mò hỏi đây là thiết bị của ai.

Dư Thúy đặt thiết bị của cả hai lên bàn. Vừa lấy balo thiết bị của Thời Lạc ra cất đồ cho cậu vừa ngữ khí tự nhiên nói, "Cái này? Của bạn trai tôi."

Người của liên đoàn đều không hiểu tiếng quốc ngữ, không hiểu vì sao Dư Thúy vừa nói xong trong phòng đột nhiên cười vang lên. Lão Kiều chơi xấu. Gian nan dùng vốn tiếng anh nhựa của hắn múa may diễn tả với người quay phim của liên đoàn. Nghe không hiểu không liên quan gì. Nhưng những lời này vô cùng trọng yếu, nếu quay được có thể tính toán cắt nối biên tập đến video của liên đoàn.

“Chậc.” Chu Hỏa chịu không nổi Dư Thúy, “Mỗi lần chỉ cần Thời Lạc không có mặt là cậu liền gây rắc rối…… Đùa giỡn cậu ấy có ý nghĩa vậy hả?”

“Có ý nghĩa. Hơn nữa cái này làm gì đã tính là gây rắc rối.” Dư Thúy đóng gói thiết bị của hắn với Thời Lạc đặt ở một bên, ngồi xuống xem màn hình phát sóng trực tiếp trong phòng nghỉ, "Thật sự muốn gây rắc rối......"

Thần Hỏa với Puppy cũng ngồi xuống xem kịch vui. Một lát sau. Giao diện phát sóng trực tiếp chuyển đến hậu trường phòng phỏng vấn. Trong màn hình phát sóng trực tiếp. Thời Lạc bỏ mũ ném trên bàn, bản thân thì đứng trước bàn phỏng vấn dang tay ra, một tay kéo vòng cổ, mặt không biểu tình để nhân viên công tác đeo micro cá nhân cho cậu.

Ông anh đeo micro cá nhân cho Thời Lạc không quá thuần thục, giấu tới giấu lui một lúc lâu sau vẫn chưa chuẩn bị tốt. Ông anh cũng rất sốt ruột, đành phải trên chạm dưới sờ mà điều chỉnh. Nhìn từ góc nhìn qua màn hình phát sóng trực tiếp, người này giống như đang ôm eo Thời Lạc. Dư Thúy nhìn một lát, nhịn không được nghiêng đầu nói với nhân viên công tác trong phòng nghỉ, "Các anh không thể tìm một bé gái đến cho cậu ấy trêu chọc sao?"

Nhân viên công tác không hiểu ra sao, lão Kiều nghẹn cười nói, “Cũng gần như vậy, còn ai có thể cố ý chiếm tiện nghi của cậu ấy đây?”

Lại lăn lộn một lúc nữa cuối cùng micro cá nhân đã che được. Thời Lạc kéo ghế dựa ngồi xuống, hai tay cắm trong túi áo đồng phục. Sắc mặt bình tĩnh.

Trên bàn phỏng vấn chỉ có mình Thời Lạc. Đằng sau một loạt dãy bàn hẹp hẹp, là phóng viên chen đầy và vô số máy ảnh.

Chu Hỏa nhìn Thời Lạc trong màn hình phát sóng trực tiếp, thấp giọng cảm thán, “Giá trị nhan sắc này. Khí chất này…… Chẳng khác gì tiểu minh tinh.”

Puppy nhìn Thời Lạc, tấm tắc, “Nhìn biểu tình này xem. Nhìn tư thế này xem. Ai có thể nghĩ, vị tuyển thủ lần đầu xuất chinh Giải Thế Giới này, là từ một đám tôm nhừ cá thối, vừa mới vượt qua vòng bảng ở bảng A đây?

Thần Hỏa cảm thán theo, “Không biết còn tưởng rằng vị tuyển thủ này vừa mới đạt giải quán quân.”

Dư Thúy bình tĩnh nhìn màn hình, “Im đi.”

Đối tượng phỏng vấn đổi thành Thời Lạc. Các phóng viên không có mảy may bất mãn. Ngược lại còn vô cùng vui vẻ.

Dư Thúy, loại tuyển thủ minh tinh siêu cấp này có nhiều tư vị hơn một chút. Nhưng phỏng vẫn loại tuyển thủ già đời này luôn luôn kín tiếng. Trừ phi chính hắn vui vẻ, nếu không sẽ không cho bất kỳ điểm đột phá nào.

Phỏng vấn người mới như tuyển thủ Thời Lạc này tốt hơn một chút. Chỉ cần đặt cái bẫy nhỏ, tuyển thủ mới sẽ lơ đãng mà nhảy vào.

Tất nhiên, đây chỉ là ý nghĩ của các phóng viên trước buổi phỏng vấn.

Các phóng viên trong nước đặt câu hỏi đầu tiên. Dưới tình huống thi đấu với chiến khu khác, phóng viên trong nước bình thường đều sẽ bao che cho con. Những câu thường hỏi trong nước cũng thay đổi, thành những câu hỏi không thể ôn hòa hơn. Chủ yếu đều chúc mừng Free thuận lợi vượt qua vòng bảng. Mọi câu hỏi đều quay xung quanh chuyện thi đấu ở vòng bảng thôi. Thời Lạc cũng rất hữu hảo với phóng viên chiến khu nhà mình, hỏi gì đáp nấy. Mấy câu như nước sôi để nguội cũng trả lời thập phần tường tận.

Phóng viên nước ngoài cũng bắt đầu đặt câu hỏi.

Câu hỏi của phóng viên nước ngoài không còn hữu hảo như vậy nữa. Đặc biệt là lúc đến lượt phóng viên Châu Âu bản địa, câu hỏi dần dần trở nên sắc bén hơn.

Phóng viên Châu Âu hỏi, “Lần đầu tiên đến Giải Thế Giới, làm người mới duy nhất trong đội, lại cầm mấy cái mpv. Nếu nói nguyên nhân, là cậu phát huy tốt hơn một chút hay là các lão tướng khác trong đội một năm qua trượt xuống nghiêm trọng hơn một chút?”

Thời Lạc nói, “Đầu người bẩn của tôi nhiều hơn một chút.”

Phóng viên Châu Âu hỏi, “Mọi người đều biết. Trong đội Free có ba người từng là tuyển thủ của câu lạc bộ Thánh Kiếm bên chiến khu Châu Âu. Ba tuyển thủ đều có ông chủ cũ, vào Giải Thế Giới còn có khả năng gặp lại. Mấy vị tuyển thủ trong đội sẽ xấu hổ sao?”

Thời Lạc nói, “Nói đến có ông chủ cũ thì toàn chiến khu, toàn liên minh chắc là tuyển thủ thuộc Thánh Kiếm là nhiều nhất. Tôi thấy bọn họ phát huy rất tốt. Không xấu hổ. Mấy người trong đội chúng tôi chắc là cũng không.”

Thánh Kiếm không bồi dưỡng người mới, vẫn luôn thấy tuyển thủ nào lợi hại thì tìm mọi cách cướp người, ác danh lan tràn bên ngoài. Thời Lạc còn chưa dứt lời, ngay cả mấy phóng viên trong nước cũng cười vang.

Trong phòng nghỉ của Free. Chu Hỏa có chút chịu không nổi.

“Mấy câu này là có ý gì?” Chu Hỏa bất mãn đứng dậy, “Bây giờ loại phỏng vấn nhỏ này cũng phải có giám đốc đi theo đúng không? Anh phục. Anh đi chắn một chút. Đây đều là cái câu hỏi gì……”

“Không cần.” Dư Thúy nhìn màn hình phát sóng trực tiếp, “Hơn nữa có đi anh cũng không ngăn được.”

Chu Hỏa nháy mắt cũng tỉnh táo tinh thần, ánh mắt sắc bén hơn vài phần, “Anh không ngăn được mấy phóng viên đó á?”

Dư Thúy cười, “Là anh không ngăn được Thời Lạc.”

Chu Hỏa nghẹn lời.

“Ngồi xuống đi.” Dư Thúy bình thản ung dung, “Với Thánh Kiếm chỉ còn thiếu giáp mặt đánh một trận, trên mạng đã mắng chửi thành như vậy. Anh còn trông mong phóng viên chiến khu bọn họ hảo ngôn hảo ngữ với chúng ta sao? Mấy ngày nữa bảng D đánh xong. Phóng viên chiến khu chúng ta khẳng định cũng không hỏi bọn nó câu nào hay đâu. Như nhau thôi.”

“Kia…… Kia có thể giống nhau sao?” Chu Hỏa nhìn Thời Lạc trong màn hình phát sóng trực tiếp, nhíu mày, “Tuyển thủ của nhà chúng ta mới mười chín tuổi được không……?”

Chu Hỏa nhịn không được oán giận Dư Thúy, “Cậu nói xem cậu để cậu ấy đi làm cái gì?”

Dư Thúy mỉm cười, “Em có thể chủ động đưa loại sự tình này cho em ấy sao? Là em ấy muốn đi.”

“Cậu ấy muốn đi cậu liền đồng ý sao?” Chu Hỏa nhìn thoáng qua mấy người ngoài trong phòng nghỉ, thấp giọng oán giận, “Lúc này Thời Lạc trả lời thật sự…… Không được lắm, thật quá. Nếu quay đầu lại chúng ta thua Thánh Kiếm thật.”

Chu Hỏa nhẹ nhàng tát mình một bạt tai, tiếp tục nói, “Quay đầu lại nếu thật chuyện kia. Cậu có tin không? Thời Lạc sẽ bị treo lên như vậy. Nhóm bình xịt trong nước có thể đào lại lời cậu ấy nói lúc này để quất xác vả mặt cậu ấy. Đến lúc đó……”

“Đừng nói nữa.” Không đợi Dư Thúy mở miệng, Thần Hỏa nhìn chằm chằm màn hình phát sóng trực tiếp, không kiên nhẫn đánh gãy Chu Hỏa nói, “Không nghe rõ gì cả!”

Chu Hỏa hảo tâm dọa chó, đang muốn phát tác, Puppy cười nói, “Đừng gà mẹ nữa. Dư thần của anh đau tiểu cáo con bao nhiêu anh không biết à? Anh tính đến, cậu ấy có thể không tính đến sao?”

“Thời Lạc nghẹn khẩu khí này đã bao lâu, nếu còn không cho cậu ấy chỉnh lại chút chuyện, cậu ấy thật muốn phế đi luôn.” Puppy gối lên cánh tay mình, thản nhiên nhìn màn hình phát sóng trực tiếp, “Hơn nữa. Quý trọng Thời thần phỏng vấn một chút đi. Phỏng vấn ngay thẳng như vậy. Không phải mỗi ngày đều có thể thấy đâu.”

Puppy tự giễu cười, “Sợ bị phun. Sợ bị vả mặt. Sợ bị người ta mang tiết tấu. Ngẫu nhiên làm phỏng vấn em hận không thể không mở miệng, cả ngày đánh Thái Cực…… Em thật không nhớ nổi lần em trả lời phỏng vấn trắng ra như vậy là chuyện từ năm nào nữa.”

“Trước kia em cũng như Thời Lạc, không phục lập tức phải nghĩ cách bật ngược lại……” Thần Hỏa bình tĩnh nhìn màn hình phát sóng trực tiếp Thời Lạc, trong mắt mang theo vài phần khâm tiện, thở dài, “Sau lại bị phun thành thật, tâm mệt mỏi, liền lười chân tình thật cảm đến như vậy…… Đệch. Sợ cái chim. Lần sau phỏng vấn để em đi. Em cũng đi sảng khoái một phen. Muốn mắng ai thì mắng người đó. Yêu ai thì yêu.”

Phỏng vấn còn đang tiến hành.

Phóng viên châu Âu lại hỏi, “Phỏng vấn đơn sau trận đấu, bình thường vẫn là đội trưởng đi. Bây giờ đổi thành tuyển thủ Evil, là bởi vì tuyển thủ Whisper không muốn đối mặt với hiệu lực của các phóng viên chiến khu sao?”

Thời Lạc nói, “Không. Tôi là tuyển thủ duy nhất chưa đánh ở chiến khu Châu Âu. Đặc biệt muốn đến đối mặt một chút.”

Phóng viên hỏi: “Tuyển thủ Evil đối đãi với tình huống qua bảng ở mấy bảng khác như thế nào? Đặc biệt là bảng C với bảng D?”

Thời Lạc nói, “Bảng C có ông chủ cũ của tôi, mong chờ bọn họ qua vòng bảng thuận lợi. Bảng D không quen biết, không rõ lắm.”

Phóng viên hỏi: “Ở bảng D có đương kim quán quân Thế Giới, Thánh Kiếm. Cũng không biết sao?”

Thời Lạc nói, “Tôi là người mới. Không biết đội nào cả.”

Các phóng viên khe khẽ nói nhỏ thanh âm càng ngày càng cao. Toàn bộ câu hỏi phỏng vấn cơ bản đều xoay quanh Thánh Kiếm. Các phóng viên bị Thời Lạc chọc ra hỏa khí. Câu hỏi càng thêm xảo quyệt.

“Tuyển thủ Evil mong chờ điều gì ở Giải Thế Giới năm nay? Cảm thấy mình có thể có được thành tích gì?”

Thời Lạc nói, “Đương nhiên là càng cao càng tốt.”

“Lần đầu vào Giải Thế Giới. Còn có nhiều kẻ địch mạnh như vậy. Đặt ra cho mình mục tiêu quá cao có thể gây áp lực quá lớn hay không?”

Thời Lạc nói, “Chiến đội khác đã nói, trước khi đánh trận chung kết thì Giải Thế Giới không có ý nghĩa. Tôi cảm thấy tôi rất bảo thủ.”

“Vừa xong Evil nói không biết Thánh Kiếm. Nhưng nghe nói lúc trước Thánh Kiếm đã từng hẹn đấu tập với Free. Như vậy vẫn không biết sao?”

Thời Lạc nói, “Chỉ đánh hai ván Thánh Kiếm bên kia đã nói là mất điện. Một lần bo3 cũng chưa đánh đến, chỉ có thể xem như không biết.”

Mùi thuốc súng ở buổi phỏng vấn có hơi quá nồng, phóng viên Châu Âu bên này đã bị Thời Lạc làm sặc chết. Nhân viên chủ trì của liên đoàn sợ thật sự sặc ra đến bên ngoài, vội đi lên ý bảo có thể kết thúc phỏng vấn. Một phóng viên chưa từ bỏ ý định, xin hỏi thêm một câu hỏi. Nhân viên công tác không còn cách nào, gật đầu đồng ý.

Phóng viên truy vấn, “Vừa rồi Evil nói cảm thấy mình có thể đoạt giải quán quân. Mà lúc đương kim quán quân Thánh Kiếm trả lời phỏng vấn có nói, bọn họ là vì trận chung kết mà đến. Theo những lời này. Tuyển thủ Evil có gì muốn trả lời cho câu nói này không?”

Phóng viên lại vội vàng bổ sung nói, “Rốt cuộc tình huống trận đấu luyện tập kia chúng tôi đều rõ ràng. Cũng không cần nghe nhìn lẫn lộn. Là Thánh Kiếm dẫn đầu thắng một ván.”

"Lúc trước quả thật là đã thua Thánh Kiếm một ván. Tôi thừa nhận.” Thời Lạc đứng dậy, “Câu trả lời chính là……”

Thông minh như Thời Lạc. Cậu đương nhiên biết đối phương đang muốn kích mình lập một cái quân lệnh trạng. Nếu sau này chiến đội mình thua thi đấu thì đoạn video này sẽ nhảy ra đánh vào mặt mình.

Lúc này không trả lời là được.

Hay là nên thu vào chút.

Thời Lạc chậm rãi tháo micro cá nhân bên hông, đột nhiên ngước mắt nhìn về phía cameras độc quyền trong phòng phỏng vấn.

Đồng đội của mình với toàn bộ nhân viên công tác đi theo đang nhìn mình.

Đám Thánh Kiếm khốn nạn kia tâm cơ nặng như vậy. Khẳng định cũng đang nhìn mình.

Dư Thúy cũng đang nhìn mình.

Nghĩ đến Dư Thúy, ánh mắt Thời Lạc sắc bén hơn vài phần.

Hồi ức mấy ngày trước ở phòng huấn luyện trong khách sạn, không chịu khống chế bị kéo về. Mấy đồng đội cùng nhau cười đùa, học tình cảnh hai năm trước giám đốc Thánh Kiếm với Dư Thúy vì cái tai mèo kia mà xung đột.

Kỳ thật Dư Thúy, Thần Hỏa với Puppy là muốn trấn an mình. Trong lòng Thời Lạc rất rõ ràng.

Cho nên lúc ấy Thời Lạc theo mọi người tiếp tục huấn luyện, không truy vấn Dư Thúy tiếp.

Cho nên. Cái đồng hồ kia đâu?

Cho nên. Cái đồng hồ trị giá mấy trăm vạn nhân dân tệ kia, bán được bao nhiêu tiền, để phạt bao nhiêu lần đây?

Ngày đó lúc Dư Thúy sang bên này, chắc là đã không có bao nhiêu tiền.

Đám súc sinh kia……

Rất nhiều chuyện nghĩ lại thấy chịu không nổi. Thời Lạc hoàn hồn, ở trong lòng nói: Tao sợ cái □□.

Thời Lạc nhìn về phía các phóng viên chiến khu Châu Âu, "Câu trả lời chính là. Trước khi trận chung kết Giải Thế Giới năm nay kết thúc. Mặc kệ sẽ gặp được chiến đội nào chỉ là Tôi. Sẽ. Không. Thua. Nữa"

Thời Lạc tháo micro cá nhân đặt lên bàn, cầm lấy mũ lưỡi trai đội lên đầu, đi ra cửa.

Trong phòng nghỉ của Free. Thần Hỏa ngao ngao sói tru, không chịu được chụp cái bàn, ôm hận nói, “Vì sao tớ lại không chủ động đi?! Vì sao?! Mẹ nó! Lời này hay □□. Lúc nói ra chắc chắn đặc biệt sảng khoái. Tớ cũng muốn đi nói!”

Puppy cười cười, “Vừa rồi cho cậu đi. Cậu dám sao?”

Chu Hỏa vốn đang lo lắng, lời nói bây giờ thả ra quay đầu lại thua thi đấu, Thời Lạc sẽ bị bình xịt mắng. Mà hiện tại cũng không thấy sao nữa, “Mẹ nó. Bật lại bọn nó luôn! Sợ cái rắm. Sảng khoái trước rồi nói. Dù sao mặc kệ thắng thua Thánh Kiếm đều sẽ làm chúng ta hỏng trạng thái. Cho là chúng ta uyển chuyển ứng đối, bọn nó có thể buông tha chúng ta sao? Còn không bằng trực tiếp tuyên chiến. Mẹ nó. Đi đi đi…… Lần sau các cậu ai muốn đi làm càn thì đi làm càn. Nhỡ mà lật xe thật. Anh nâng!”

“Thuê thuỷ quân! Mua hot search! Khóa diễn đàn!” Chu Hỏa không hiểu tại sao cũng bị khơi dậy một thân nhiệt huyết, đột nhiên quát, “Đến đây! Đua hoạt động với ông! Anh sợ cái gì, không phải là tiêu tiền sao?! Anh là giám đốc, nhiệm vụ của anh là gì? Còn không phải xử lý giải quyết tốt hậu quả cho các cậu sao?! Anh xem đến lúc đó ai dám phun tuyển thủ nhà anh! A a a a a!!!”

Dư Thúy, “……”

Mấy người trong phòng bao gồm cả Thời Lạc vừa mới trở về phòng nghỉ đều bị Chu Hỏa dọa. Thời Lạc nhìn trên dưới Chu Hỏa, chần chờ, "Anh...... Làm sao vậy?"

“Anh cảm nhận được nhiệt huyết! Anh cảm giác được tuổi trẻ!!!” Chu Hỏa ăn mặc một thân đồ tây bó tay bó chân, hận không thể trẻ lại mười tuổi cũng một lần lên sân thi đấu đua một phen, “Đây không phải là lúc trước Dư Thúy nói, đánh với đội mạnh mới có cảm giác sảng khoái sao? Anb cảm nhận được!!!”

Lão Kiều tâm mệt nhìn Chu Hỏa đột nhiên hăng hái, nhịn không được thấp giọng phun tào, “Giám đốc NSN…… Hai ngày trước cũng nổi điên như vậy. Đang tốt, tự nhiên lại tức giận, chạy lên mạng ngoài phun một loạt...... Mẹ nó bệnh này có thể lây sao……”

“Cậu không hiểu.” Chu Hỏa xoa tay hầm hè, thần sắc nghiêm túc vài phần, “Biết người trưởng thành bọn anh, vì sao rõ ràng trò chơi đánh thí cũng không phải, còn đặc biệt thích xem các cậu thi đấu không?”

“Không phải vì học kỹ thuật, bọn anh học kỹ thuật có cái rắm dùng. Bọn anh chính là ngày thường quá quá tiểu tâm quá nghẹn khuất, bọn anh liền muốn nhìn loại không nghẹn khuất này!” Chu Hỏa móc di động ra, nghiến răng nghiến lợi, “Cho nên mới thích xem người trẻ tuổi các cậu bật thiên bật địa trên sân thi đấu, không ai phục ai…… Quá hăng hái! Không được. Anh lên hơi cao! Lão Kiều, cậu giúp anh gọi điện thoại cho ông chủ nhà hàng. Anh sợ anh gào lên với ông ấy!”

Mọi người dở khóc dở cười, lão Kiều cầm di động của Chu Hỏa gọi đồ ăn Trung Quốc. Mấy người còn lại ai thay quần áo thì thay quần áo, ai lấy thiết bị thì lấy thiết bị.

Thời Lạc tự đi sảng khoái một phen, trở về lại hơi lo sợ. Cậu thừa dịp người khác không để ý, đi đến bên cạnh Dư Thúy nói, “Em…… Em nói……”

“Đặc biệt tốt.”

Dư Thúy sớm đã thay xong quần áo, hắn cõng ba lô thiết bị của mình với Thời Lạc ở một trên vai, một cánh tay khác ôm lấy Thời Lạc, nghiêng đầu ở bên tai Thời Lạc nhẹ giọng nói, “Anh nghe mà cứng luôn.”

Thời Lạc ho hắng, muốn lấy ba lô thiết bị của mình nhưng Dư Thúy đã tránh đi “Em đi thay quần áo đi. Thay xong còn về nhà.”