FOG [Điện Cạnh] (FOG [E-Sports])

Chương 122



Đóng phát sóng, Puppy đột nhiên nghĩ lại xót cho cái thân mình, "Tớ không có bạn trai, là vào mùa đông tớ xứng đáng uống nước lạnh hả? Tớ mẹ nó cũng muốn có bạn trai nhỏ vào mùa đông ủ nước ấm trong ngực cho tớ."

Dư Thúy ngẩng đầu nhìn thoáng qua, thấy Puppy thật sự đã đóng phát sóng trực tiếp, mới nói, "Không biết hôm nay em ấy mang nước ấm cho tớ, nếu biết chắc chắn không cho em ấy lấy."

"Trình diện quán vèw xong, tớ đi ra ngoài làm cái tổng đánh dấu kia. Lúc quay về em ấy ngồi ở cửa sổ, gọi tớ đi lên, nói với tớ cho tớ xem thứ tốt."

Lúc ấy là giữa trưa, Thời Lạc mặc áo khoác ngồi ở cửa sổ, trong mắt mang theo một chút ý cười thần bí, khóe miệng hơi hơi gợi lên. Gọi Dư Thúy đi lên. Bảo Dư Thúy kéo áo khoác mình ra nhìn xem.

Dư Thúy lúc ấy cười một cái, nhìn thoáng qua trái phải, "Bảo bối...... Chỗ này chắc không được?"

Thời Lạc cứng lại. Hết cách. Chỉ có thể tự kéo áo khoác, nhấc vạt áo lông lên, lấy ra một cái bình nước đựng đầy nước ấm đưa cho Dư Thúy.

Tuy là đã kết giao với Thời Lạc lâu như vậy, Dư Thúy nhìn đôi mắt Thời Lạc sáng lấp lánh, khoảng một phút đồng hồ cũng chưa thể nói ra lời nào.

Bộ dáng bạn trai nhỏ không quan tâm trong mắt chỉ có mình mình...... Quá muốn mạng người.

Dư Thúy chỉ chỉ vào ngực với bụng mình, "Một tảng lớn ở đây...... Đỏ hết lên, lúc đấy hỏi em ấy có đau không, thì bảo không có cảm giác gì...... Vừa về khách sạn tớ chạy sang phòng em ấy một chuyến. Thật sự tớ không có ý gì khác, chỉ muốn nhìn xem có nghiêm trọng hay không, có gì còn đi mua thuốc cho em ấy. Em ấy không cho tớ xem, làm tớ phải chơi trò lưu manh. Tớ ấn em ấy trên cánh cửa vén áo lên......"

Puppy nhe răng, "Tạm dừng! Đừng nói mấy chuyện bẩn hai cậu phát dục còn cự tuyệt này nữa đi. Không hiếu kỳ. Nói kết quả. Có bị phỏng không?"

Dư Thúy cười nhạo, tùy theo khẽ nhíu mày nói, "Coi như không bị phỏng đi, không nhìn kỹ không thấy gì, nhìn kỹ có hồng một chút."

"Vậy thì không sao." Puppy chua nói, "Quý trọng đi. Loại hành động này lúc tuổi còn nhỏ mới làm được. Bây giờ để tớ yêu đương tớ cũng không có khả năng liều mạng như vậy. Cho tớ tiên nữ tớ cũng không muốn chết như vậy...... Nhiều nhất thì chỉ là một buổi trưa không uống nước. Còn có thể khát chết cậu là sao?!."

"Khát không chết." Dư Thúy cúi đầu tiếp tục chơi di động, "Nhưng có thể chua chết cậu...... Thuận tiện giải thích một câu. Cái áo lông vũ kia thật đúng là mua cho Thời Lạc. Lúc trước tớ nói với em ấy sang bên này còn lạnh hơn Thượng Hải, tốt nhất nên mua áo lông vũ dài. Nhưng Thời Lạc thấy cái này quá to, quá dày, mặc không đẹp nên không mua...... Nên tớ tự mua, biết em ấy sẽ dùng đến......"

"Đừng nói nữa, đừng nói nữa." Thần Hỏa cũng không nghe nổi nữa, cả người nhiễm nước chua, "Cho hai tên độc thân trong đội một con đường sống được không? Tớ thật sự không hiếu kỳ chuyện hai người ở chung chi tiết như vậy đâu. Thật đấy!"

"Puppy tò mò a." Dư Thúy thu thần thông, "Chuyện của chúng tớ như thành đề tài phát sóng trực tiếp. Tớ nghĩ cậu ấy rất muốn nghe."

Puppy nghiến răng, muốn tìm đệm dựa đập Dư Thúy. Không khéo đúng lúc Thời Lạc tắm táp thay đồ xong đến phòng huấn luyện. Puppy kịp thời thu tay lại, nhanh chóng trở về trước máy tính của mình, làm bộ không có việc gì phát sinh.

Thời Lạc vẫn luôn không biết. Bởi vì mỗi ngày cậu đều thích đến phòng huấn luyện muộn một chút, đã cho Puppy thêm một ít không gian hoạt động, cho phòng phát sóng trực tiếp của Puppy thêm một ít lưu lượng.

Chỉ là buổi tối trước khi nghỉ ngơi Thời Lạc xoát xoát Weibo, không hiểu sao lại thu hoạch thật nhiều bình luận không đầu không cuối của fan, [ Thời nhãi con. Tôi cũng sợ uống nước lạnh. Cậu có thể giữ nước ấm trong ngực cho tôi không?]

Thời Lạc quay đầu hỏi một người khác trong phòng, "Tại sao fan lại biết chuyện em giữ nước ấm cho anh?"

"Không rõ lắm." Dư Thúy đứng trước đèn bàn, nhíu mày nghiêm túc nhìn kỹ hướng dẫn sử dụng của loại thuốc bỏng nhân viên công tác mua giúp cho hắn. Hướng dẫn sử dụng có hai ngôn ngữ Anh và Đức. Dư Thúy đọc cả hai bản mới yên tâm. Hắn cầm thuốc mỡ đi đến bên cạnh Thời Lạc, đưa thuốc mỡ cho cậu, "Bôi một chút."

Thời Lạc không cầm, bất đắc dĩ nói, "Đã tốt rồi...... Căn bản là không bị phỏng. Em không bôi."

Dư Thúy rũ mắt nhìn Thời Lạc, một lát sau gật đầu, tự mình vặn thuốc mỡ ra, "Anh tới...... Không cần em tự cởi áo. Không cần em chạm vào một chút thuốc nào. Xong cũng không cần em tự mặc lại áo. Thậm chí không chậm trễ em chơi di động. Có bôi hay không?"

Thời Lạc, "......"

Ba giây đồng hồ sau, Thời Lạc quay mặt sang một bên, giọng nói không quá tự nhiên, "Bôi."

Dư Thúy mỉm cười, kéo cao tay áo hoodie, một bên tháo dây buộc áo ngủ của Thời Lạc, một bên thanh âm rất thấp nói, "...... Thích anh chạm vào em hả?"

Thời Lạc không nói gì.

Đương nhiên là thích rồi.

Sau khi sang Đức. Lịch trình mỗi ngày đều rất vội. Mỗi ngày không phải huấn luyện thì cũng là tận dụng mọi phút giây để phục bàn. Thời điểm vội nhất hai người cả ngày khả năng còn không nói riêng với nhau được câu nào.

Dư tra nam tốt như vậy, đẹp trai như vậy, cả ngày lúc ẩn lúc hiện bên người, lại phải dùng thân phận đồng đội để ở chung, quả là mài giũa nhân sinh.

Đánh Giải Thế Giới là rất vui. Nhưng ở một chỗ với Dư Thúy cũng rất tuyệt.

Thời Lạc dựa vào hai cái gối đầu trên đầu giường, rũ mắt nhìn Dư Thúy đang từng chút cởi áo ngủ của mình.

Nhìn Dư Thúy bóp một chút thuốc mỡ vào lòng bàn tay, xoa hai tay vào nhau làm thuốc mỡ trong lòng bàn tay nóng chảy.

Tay Dư Thúy rất đẹp, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng.

Dư Thúy nhẹ nhàng ấn ấn vào giữa bụng với ngực Thời Lạc, Thời Lạc không chịu nổi hơi động đậy.

Rồi sau đó nghe được tiếng cười khẽ của Dư Thúy.

Thời Lạc nhắm mắt lại, "Anh tùy tiện...... Tùy tiện bôi chơi chơi là được."

Dư Thúy không để ý Thời Lạc, nghiêm túc, theo hướng dẫn sử dụng không chút cẩu thả bôi xong thuốc mỡ. Rồi sau đó lại ung dung thong thả mặc lại áo ngủ cho Thời Lạc, "Được rồi. Một lần buổi sáng, một lần buổi tối. Ngày mai thức dậy anh lại làm cho em."

"Không được." Thời Lạc lấy tuýp thuốc mỡ, đỏ mặt thành thành thật thật nói, "Ngày mai em tự làm. Sáng sớm...... Em không chịu nổi anh làm cái này."

......

Đêm đó hai người ở chung một phòng nghỉ ngơi. Ngày hôm sau là đến bảng B đánh qua bảng. Mọi người chỉ để ý đến kết quả, không quan tâm quá trình, cũng không có thời gian đi xem thi đấu.

Free bỏ trống ra một ngày, suốt một ngày đánh đấu tập với NSN.

Ngày hôm sau chính là bảng C đánh qua bảng. NSN cấp bách có nhu cầu một chiến đội cao cấp giúp tăng cảm xúc lên một chút. Mấy người Dư Thúy không nhiều lời, mấy ngày trước đã đồng ý, làm bội luyện một ngày cho NSN.

Đấu huấn luyện không ở gần nhau. Hai bên thông micro. Sau khi Ngõa Ngõa nghe Dư Thúy nói với hắn vấn đề một lúc thì nói cảm ơn. Thời Lạc xem video đấu tập, cũng công đạo với Ngõa Ngõa vài câu.

Áp lực của Ngõa Ngõa có hơi lớn, lại ngại nói với Dư Thúy, hàn huyên với Thời Lạc hai câu liền để lộ nội tình, "Thời thần...... Oa. Áp lực của em thật lớn a! Đều là lần đầu đến Giải Thế Giới, làm sao anh lại ổn như vậy? Em xem video phỏng vấn của anh. Trời ạ..... Người này muốn chết hơn người kia. Em không xứng tồn tại."

Ngõa Ngõa thật sự là có chút hồi hộp, "Nếu không qua được được vòng bảng. Thật sự em...... Kể cả là giải nghệ để tạ tội, chắc fan cũng sẽ không tha cho em."

"Không đến mức ấy." Thời Lạc nhíu mày nói, "Bảng của các cậu có nhiều đội mạnh. Chẳng làm sao được. Nhưng...... Anh cảm thấy các cậu qua bảng là không thành vấn đề."

"Không phải tại chia bảng. Mà em chính là phế vật." Ngõa Ngõa phát điên, "Lúc trước mất một ván kia chính là tại em. Y Liệu Sư đối diện còn ít tuổi hơn em...... Hôm đấy xuống sân khấu, em thật sự muốn tìm nơi nào chui vào không bao giờ ra nữa. Vì sao trạng thái của các anh đều ổn như vậy a a a a a a a. Các anh không phải là người......"

Thời Lạc trầm mặc một lát, quay đầu nhìn về phía Thần Hỏa, "Nếu không hay anh đến an ủi an chút đi? Anh cũng có tương đối nhiều sai lầm......"

Thần Hỏa tàn nhẫn trừng mắt nhìn Thời Lạc một cái, tự đi uống nước. Thời Lạc không làm sao được, xoa xoa tai nghe, nhẹ giọng nói, "Thả lỏng đi. Cậu tin anh. Các cậu qua vòng là không thành vấn đề."

"Không biết anh có phát hiện ra một vấn đề hay không." Ngõa Ngõa cười khổ, "Hai ngày nữa. Kết thúc vòng bảng. Cơ chế bảo hộ cùng chiến khu sẽ kết thúc. Anh...... Biết em muốn nói gì không?"

Thời Lạc ngẩn ra, hiểu rõ ý tứ của Ngõa Ngõa. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Sau Khi Xuyên Thành Mẹ Pháo Hôi Công
2. Xuyên Thành Quả Tim Nhỏ Của Lão Đại
3. Hôn Hoàng
4. Cục Cưng Bé Nhỏ Ăn No Chưa
=====================================

Căn cứ vào quy định thi đấu không nội chiên. Khi rút thăm vòng bảng mà gặp được chiến đội cùng chiến khu, chiến đội đấy sẽ được chuyển sang bảng khác.

Nhưng chỉ giới hạn ở vòng bảng.

Khi kết thúc vòng bảng, quy tắc sẽ thay đổi. Cơ chế là đội xếp hạng đầu tiên ở mỗi bảng sẽ không chạm mặt ở vòng tứ kết.

Ở bảng C có cường đội Bắc Mỹ trước mắt còn chưa mất điểm nào. NSN tính là có thể qua bảng, đại khái cũng sẽ là lấy vị trí thứ hai.

Nói cách khác. Vào vòng tứ kết, Free với NSN có khả năng rất lớm sẽ chạm mặt nhau.

Thời Lạc nhẹ nhàng hít một hơi.

Nếu có thể chọn, không ai muốn nội chiến.

Mặc kệ thắng thua, đều phải có một chiến đội của chiến khu Trung Quốc dừng chân ở tứ kết.

Ngõa Ngõa chịu không được gào lên, "Vào tứ kết mà gặp các anh thì làm sao bây giờ a a a a a...... Thời thần, an ủi em đi. Trạng thái của en thật sự không tốt lắm ô ô ô......"

Thời Lạc không giỏi an ủi người nhất. Cậu nghiêng đầu nhìn những người khác trong phòng huấn luyện. Thần Hỏa nhún nhún vai, nghẹn nửa ngày nói, "Chuyện rút thăm vòng tứ kết thì nghĩ thoáng chút đi. Các cậu...... Nếu không qua được vòng bảng thì cũng không cần phải rút thăm."

Thời Lạc, "......"

Ngõa Ngõa hít thở không thông.

Dư Thúy đập tấm lót chuột trong tay lên đầu Thần Hỏa, suy nghĩ một lúc rồi nói, "Yên tâm. Các cậu chắc chắn có thể qua vòng bảng. Nếu là vị trí thứ hai...... Cũng không chắc sẽ gặp được bọn anh. Nghĩ thoáng chút. Các cậu có khả năng gặp Thánh Kiếm nhiều hơn."

Ngõa Ngõa thét chói tai, "Bại bởi Thánh Kiếm còn không bằng bại bởi các anh đâu!!! Bại bởi các anh còn có thể đưa các anh vào bán kết! Bại bởi Thánh Kiếm...... A a a a a nhóm bình xịt sẽ xé xác em......"

Tiếng Cố Càn từ micro của Ngõa Ngõa truyền tới: "Tìm đám Free ác nhân không tim không phổi để an ủi. Cậu có phải điên rồi hay không?"

Puppy cười đấm bàn.

Thời Lạc bất đắc dĩ, từ bỏ tìm kiếm trợ giúp từ đồng đội, tự mình khuyên giải an ủi nói, "Trước sau đều là chết. Cậu sợ cái gì?"

Ngõa Ngõa hỏng mất, "Em không muốn chết!!!"

"Vậy thì đừng thua." Ngữ khí Thời Lạc nghiêm túc vài phần, "Ngày mai đánh lên tinh thần sẽ thắng, tiếp tục thắng, tiếp tục thắng sẽ không phải chết. Hôm qua anh mạnh miệng đã thả ra, áp lực cũng không nhỏ, có thể làm sao bây giờ? Phải thắng."

"Hai chúng ta đều là người mới. Thua không mệt, thắng kiếm huyết. Đừng nghĩ những chuyện sau khi thua nữa."

"Anh thật sự không cảm thấy cậu yếu hơn Y Liệu Sư nào trong bảng C. Thắng là xong việc. Ngày mai tranh hạng nhất. Lấy vị trí thứ nhất qua bảng, chúng ta sẽ thấy vòng bán kết, thấy trận chung kết. Nếu thật qua vòng ở vị trí thứ hai......"

Thời Lạc ngừng lại, cười, "Vậy là cậu chiếm tiện nghi. Các cậu có thể gặp được Thánh Kiếm trước. Cơ hội thật tốt."

"Ấn chết Thánh Kiếm ở tứ kết trước bọn anh. Còn khó chịu sao?"