FOG [Điện Cạnh] (FOG [E-Sports])

Chương 15



Trong phòng họp, Dư Thúy và Triệu Phong chia nhau ngồi hai bên bàn tròn, Thời Lạc mặt không cảm xúc nửa ngồi nửa nhón ở trên ghế sô pha bên cạnh.

Cả căn phòng ngập tràn trong bầu không khí lúng túng kỳ dị.

Dư Thúy hôm nay mặc một bộ thường phục, áo thun và quần casual đơn giản, nhìn sơ qua trông không lớn hơn Thời Lạc bao nhiêu. Triệu Phong nhìn gương mặt vẫn còn mang theo vài phần khí chất thiếu niên của Dư Thúy liền có cảm giác hơi rối loạn, hai năm không gặp, Dư Thúy ngoại trừ mái tóc đã dài hơn, vẫn là dáng vẻ thiếu niên, đây là người sắp sửa trở thành ông chủ của câu lạc bộ rồi?

So với cách ăn mặc thoải mái của Thời Lạc và Dư Thúy, bộ tây trang Triệu Phong mặc có phần quá nghiêm túc rồi, bản thân Triệu Phong dường như cũng cảm thấy không được tự nhiên, gã cởi áo khoác ra, mỉm cười: “Có vài chuyện không nói rõ trong điện thoại được, vẫn nên gặp mặt để bàn bạc. Nhưng mà Whisper này, chuyện mà cậu nói thật sự không dễ làm, thật không dám giấu…”

“Nói mấy chuyện này…” Dư Thúy ngắt lời Triệu Phong, nghiêng đầu nhìn Thời Lạc, “Bản thân tuyển thủ không cần thiết phải ở đây đúng không.”

“Không sao không sao, câu lạc bộ khác đều là ngầm làm việc, nhưng IAC chúng tôi thích thẳng thắn nói chuyện, chúng tôi càng tôn trọng ý kiến của chính tuyển thủ, cứ thế mà nói đi.” Triệu Phong cười, ném đá giấu tay, “Chúng tôi sẽ không làm trái mong muốn của tuyển thủ, ép cậu ấy đến câu lạc bộ khác.”

Dư Thúy nghe câu này cúi đầu cười, cũng không để ý.

Thời Lạc nhíu mày chửi thề.

Dư Thúy nhìn về phía Thời Lạc, ánh mắt hai người giao nhau, nhưng trong chốc lát liền tách ra.

Hắn nhìn Triệu Phong: “Được, vậy thì nói đi.”

“Là thế này, sau khi cậu liên lạc với tôi, tôi lập tức nói chuyện với bên phía tổng bộ chúng tôi, ý kiến thống nhất của mọi người là…” Nét mặt Triệu Phong kiên quyết, miệng mở ra toàn lời nói dối nhưng sắc mặt không hề thay đổi, “Không đồng ý, chúng tôi không thể để Evil chuyển đến câu lạc bộ hạng hai của cậu.”

Triệu Phong nghiêm mặt nói: “Cho dù để nhân viên chính thức của liên minh can dự vào, bọn họ chắc chắn cũng ủng hộ cách làm của chúng tôi. Biểu hiện của Evil ổn định, tuy thỉnh thoảng có phạm lỗi nhỏ, nhưng cho đến bây giờ chưa từng gây ra sai lầm to lớn nào, không có lý do để một tuyển thủ ưu tú như thế bỗng nhiên bị giáng cấp, đây là tổn thất của khu vực chúng ta.”

“Chuyện đó không cần lo lắng.” Dư Thúy không cần nghĩ ngợi nói,” Sau khi mua được Thời Lạc, cậu ấy vẫn có hiệu lực ở IAC, thủ tục chuyển nhượng chính thức sẽ diễn ra sau khi kết thúc vòng loại, nếu như chiến đội của tôi không thể tiến vào giải đấu thì cậu ấy có thể bỏ hợp đồng, tùy bản thân cậu ấy lựa chọn tiếp tục ở lại IAC hoặc là đến các chiến đội khác.”

“Không thể nào.”

“Vậy thì tốt quá!”

Thời Lạc và Triệu Phong mở miệng cùng lúc, Dư Thúy liếc mắt nhìn về phía Thời Lạc, Thời Lạc nhất thời có hơi xấu hổ, cậu bực bội nói: “Chuyện này có ý gì? Đặt mua trước? Sau khi mua xong thì trả lại?”

“Sao có thể nói như vậy?” Thế này còn có thể không tốn tiền giữ Thời Lạc lại một khoảng thời gian, còn tự nhiên kiếm được chỗ hời, Triệu Phong vô cùng hài lòng, cười nói, “Whisper suy nghĩ rất chu toàn đó, Evil quả thực không cần phải đến giải hạng hai dạo một vòng. Được, vậy không thảo luận chuyện này nữa.”

Triệu Phong nhìn Dư Thúy: “Đây chỉ là lời hứa trước, nhưng tình hình bây giờ là, cấp trên chúng tôi cũng không muốn thả người, tôi vẫn là câu nói đó, tất cả vấn đề của chúng tôi đều là tôn trọng ý kiến của bản thân tuyển thủ, đi hay ở vẫn là do Evil tự quyết định, thái độ bây giờ của cậu ấy là sao cũng được, nếu đã như vậy… Ý của tôi là, mọi người đều là người làm ăn, ai ra giá cao thì được.”

“Người quang minh chính đại thì không làm chuyện mờ ám, phí hợp đồng một năm của Thời Lạc bây giờ là con số này.” Triệu Phong làm ký hiệu số 8, “Bên phía chúng tôi chắc chắn là muốn nâng phí hợp đồng lên, bên cậu thì sao, Whisper?”

Triệu Phong căng thẳng chăm chú nhìn Dư Thúy, trong lòng đã tính toán xong phải khống chế cục diện sau đó như thế nào, từng bước một thách Dư Thúy đưa ra giá cao hơn 10 triệu tệ, sau đó mình sẽ là ngư ông đắc lợi, nhờ đó kiếm được một mớ tiền.

Dư Thúy nói: “Mười lăm triệu tệ.”

Tay Thời Lạc run lên suýt nữa làm rớt điện thoại.

Triệu Phong yên lặng nuốt nước miếng.

Gã và Thời Lạc nhìn nhau, ánh mắt có hơi phức tạp.

Buổi sáng, giá chốt cuối cùng mà Triệu Phong nói chính là con số này.

Tính toán đủ kiểu, không ngờ là Dư Thúy hoàn toàn không dựa theo kế hoạch bình thường để ra bài.

Lúc này Thời Lạc rất muốn hỏi Dư Thúy, lúc anh chơi đấu địa chủ, có phải đều là quăng bài lớn nhất lúc mới mở màn không.

Vốn dĩ Triệu Phong cho rằng lần ra giá này sẽ phải hao hết công lực nửa đời của mình, dù gì cũng là bắt đầu từ 8 triệu tệ, lên đến chục triệu là một khoảng lớn, không ngờ Dư Thúy vừa vào đã hô ra giá cuối cùng, Triệu Phong nghi ngờ nhìn Thời Lạc, thậm chí còn đoán bát nước sắp đổ ra ngoài này đã sớm thông đồng với Dư Thúy rồi.

Thời Lạc vừa nhìn đã biết Triệu Phong nghi ngờ mình cái gì, cậu nghiến răng thấp giọng nói: “… Không có!”

Không có thông đồng thì tốt, Triệu Phong bị 15 triệu lắc đến nỗi đầu có hơi choáng, gã muốn cười nhưng không dám cười, cố gắng khống chế nét mặt của mình, ráng sức để giọng nói bản thân bình tĩnh, một lát sau nói: “15 triệu rưỡi.”

Thời Lạc nhíu mày thật chặt.

Tình huống gì đây? Chẳng phải nói giá cuối cùng là 15 triệu sao?

Dư Thúy nói tiếp: “17 triệu.”

Thời Lạc không nhịn được nói: “Không… Ý gì đây?”

Xin một slot ở giải hạng 2 không chỉ phải tiêu hao điểm tích lũy nghề nghiệp của bản thân tuyển thủ, còn phải đóng cho liên minh một số tiền đặt cọc khổng lồ, sau đó chi một khoản lớn để mua sân thi đấu mà Liên Minh chỉ định cung cấp, lại bỏ ra một số tiền lớn mua căn cứ tiến hành sửa chữa, còn phải ký hợp đồng chính thức với tuyển thủ đăng ký… Sau khi mọi việc chuẩn bị đã được nhân viên làm việc của Liên Minh xem xét từng cái một những việc này rồi thông qua, chiến đội mới lúc này mới coi như là chính thức trở thành câu lạc bộ được liên minh công nhận, mới có tư cách tham gia chính thức.

Đây cũng là nguyên nhân Triệu Phong không hiểu tại sao Dư Thúy không dứt khoát mua chiến đội hạng 1 chính thức, phiền phức thì coi như xong đi, tiền phải chi cũng như nước chảy, hao tốn quá nhiều.

Thời Lạc biết rõ Dư Thúy có rất nhiều tiền, nhưng lần này thành lập câu lạc bộ đối với hắn mà nói cũng là chuyện phải chịu tổn thất rất lớn, bây giờ không biết còn lại bao nhiêu vốn liếng, còn muốn đấu như thế?

“Cậu đừng quấy rầy chúng tôi, ban nãy nói rồi, để cậu chọn người ra giá cao nhất.” Sắc mặt Triệu Phong từ từ đỏ lên, gã chịu đựng dần nhướng mày lên, nói “17 triệu rưỡi.”

Dư Thúy nói: “19 triệu.”

Triệu Phong ánh mắt phấn khích lóe sáng: “19 triệu rưỡi.”

Dư Thúy nói: “21 triệu.”

Lòng bàn tay Triệu Phong đổ mồ hôi: “21 triệu rưỡi.”

Dư Thúy nói thẳng: “25 triệu.”

Thời Lạc không tin nổi nhìn về phía Dư Thúy: “25 triệu?!”

Mặt và cổ Triệu Phong đều đỏ lên, gã liếm môi: “Hai, hai mươi… hai mươi sáu triệu!”

Thấy Dư Thúy còn muốn theo, Thời Lạc không thể nhịn được nữa tức giận nói: “Đồng ý!!!”

Trong phòng họp nháy mắt yên tĩnh.

Dư Thúy giật mình, Triệu Phong ngẩn ra.

Mồ hôi lạnh trên mặt Triệu Phong trượt xuống dưới.

Chuyện… Chuyện gì xảy ra?

Đồng ý?!

Chẳng phải đang thách giá Dư Thúy sao? Sao lại đồng ý với mình rồi?

Với lại mình bán thân ở đâu mới có thể kiếm được 26 triệu? Ông chủ câu lạc bộ sau khi nghe thấy Thời Lạc muốn chuyển nhượng, hành động níu giữ duy nhất chỉ là đồng ý nâng phí hợp đồng của Thời Lạc lên 10 triệu, 16 triệu còn lại phải lấy từ đâu đây?

Triệu Phong phản ứng lại, không để ý đến chuyện khác, sắc mặt trắng bệch đứng dậy vội vàng nói: “Thời Lạc, cậu bị sao thế?!”

Thời Lạc cũng tức giận, cậu đứng lên ghế sô pha cả giận nói: “Anh bị sao thế?! 26 triệu! Anh điên rồi hả? Anh thấy tôi chỗ nào đáng giá 26 triệu?!”

Triệu Phong quát: “Đó là giá Whisper đưa ra!”

“Đó là anh thách!” Thời Lạc thật sự không nhịn được nữa, “25 triệu! Sao anh không đi bán vợ luôn đi?!”

Triệu Phong bây giờ thật sự rất muốn bán vợ rồi, gã cãi cùn nói: “Không được, lời cậu nói không tính… IAC chúng tôi căn bản không muốn tiếp tục hợp đồng.”

Thời Lạc tức giận: “Ban nãy anh còn nói tôn trọng mong muốn tuyển thủ đó!”

Triệu Phong giận không có chỗ xả, không kiềm chế được lôi chuyện cũ ra: “Thời Lạc, buổi sáng chúng ta nói thế nào?”

“Anh còn dám nhắc hồi sáng? Vậy là ai nói sau khi nâng đến 15 triệu thì thôi?” Thời Lạc không đè được cơn giận, “Mới đầu tôi nói nhiều sao? Không để anh chịu thiệt đúng chứ? Gần như được rồi, anh xong chưa hả?!”

“Cậu…” Triệu Phong nghẹn lời, gã chột dạ nhìn Dư Thúy, không dám nói thêm gì nữa, mặt gã kìm nén đến nỗi đỏ tím, một lát sau nói, “Tóm lại… Giá này không được.”

“Dựa vào cái gì mà không được?” Thời Lạc dáng vẻ gắt gỏng, hoàn toàn từ bỏ, “26 triệu, nhanh chuyển khoản vào thẻ tôi! Cả đời này tôi chính là người của IAC!”

Triệu Phong tức giận đến run cả người: “Tôi đi đâu kiếm được nhiều tiền như vậy?!”

Thời Lạc quát: “Tôi mặc kệ anh!”

“Bây giờ…” Dư Thúy im lặng nhìn hai người chửi nhau chậm rãi nói, “Đây là đấu giá thất bại rồi?”

Thời Lạc và Triệu Phong nghẹn lời.

Lúc này Thời Lạc mới phản ứng ban nãy mình lanh mồm lanh miệng, cậu nhắm mắt lại, hận không thể khiến thời gian chảy ngược.

Sao lại… không kiềm chế được?

Thời Lạc cắn môi, muốn giải thích với Dư Thúy mình vốn dĩ không muốn cùng Triệu Phong gài hắn, nhưng…

Cậu mím môi thật chặt. Vừa rồi Triệu Phong lần lượt cố tình nâng giá là sự thật không thể chối cãi, lúc này đã không nói được nữa rồi.

Mỗi lần đều là thế này.

Lại không nói được.

“Nếu không…” Triệu Phong cũng cảm thấy có hơi mất mặt, lần này thật sự là vứt mặt mũi đến tận nhà bà ngoại rồi, gã miễn cưỡng khiến bản thân không quá thất thố, uyển chuyển muốn tiễn Dư Thúy ra cửa, “Chúng, chúng tôi và Evil có vài chi tiết chưa nói xong, chuyện chuyển nhượng gác lại trước đi, sau này có duyên thì nói tiếp, cứ… cứ như vậy đi.”

Dư Thúy đứng dậy nói: “Tôi có lẽ hiểu được, thật ra không có gì, quản lý Triệu vừa rồi có thể cũng là vì luyến tiếc Thời Lạc, cảm xúc có hơi kích động, bình thường.”

Hắn nói: “Năm đó lúc thảo luận thủ tục chuyển nhượng của Thời Lạc với NSN, tôi cũng không bình tĩnh mấy, có thể hiểu được.”

Thời Lạc nghe thế nghiêng đầu nhìn Dư Thúy, đôi mắt bỗng nhiên đỏ lên.

Năm đó khi bàn hợp đồng chuyển nhượng với NSN, Dư Thúy vật lộn với NSN ròng rã một tuần.

Mới đầu Thời Lạc cũng điên cuồng cãi nhau với Dư Thúy, đập máy chủ quăng bàn phím, ném chìa khóa xe của Dư Thúy vào trong hồ nước, chặn cửa căn cứ không cho Dư Thúy ra ngoài, chạy đến căn cứ NSN lăn lộn khóc lóc, thậm chí còn muốn quản lý NSN thấy mình là một người mắc chứng cáu kỉnh mà từ chối mình.

Nhưng vẫn không ngăn được.

Dư Thúy có thể che hết tất cả quấy rối của Thời Lạc, tiếp tục nói chuyện chi tiết hợp đồng chuyển nhượng với quản lý NSN.

Từng điều từng điều, toàn là Dư Thúy đích thân xét duyệt cùng luật sư.

Thời Lạc còn nhớ ngày ký hợp đồng chính thức, mình tức giận cực kỳ mất đi lý trí, ở ngoài cửa căn cứ NSN, nhặt một hòn đá dùng hết sức lực ném vào trong cửa sổ thủy tinh của căn cứ NSN.

Trong căn cứ NSN, chỉ có Dư Thúy bị thương.

Dư Thúy thuận tay lau cái trán bị mấy mảnh thủy tinh vỡ cứa chảy máu, ký tên mình xuống, thấp giọng nói với quản lý NSN và đội trưởng Cố Càn: “Sau này xin nhờ mọi người.”

Sau chuyện đó Thời Lạc cũng từng hối hận vì xúc động khi đó, muốn đến xem thử vết thương của Dư Thúy, nhưng chờ khi cậu quyết tâm trở lại căn cứ FS, thì căn cứ to như thế chỉ còn lại đống bừa bộn đầy đất.

Người đã đi từ lâu rồi.

Đôi mắt Thời Lạc đỏ lên nhìn Dư Thúy sắp sửa rời khỏi căn cứ IAC, trong lòng khó chịu vô cùng.

Hai năm trôi qua, một lần nữa mình lại làm hỏng mọi chuyện.

Tất cả đều bị mình làm hư.

“Nếu chỉ là nhất thời xúc động, vậy tôi có thể coi như lần ra giá cuối cùng chưa từng xảy ra.” Dư Thúy nói tiếp: “Lần ra giá cuối cùng của anh không có hiệu lực, lấy giá cuối cùng của tôi làm chuẩn, thế nào?”

Thời Lạc giật mình.

Ánh mắt Triệu Phong nháy mắt sáng lên.

Giá cuối cùng Dư Thúy đưa ra, 25 triệu!

Triệu Phong vội vàng gật đầu, hớn hở ra mặt: “Được, được, đương nhiên được rồi!”

“Có điều…” Dư Thúy nhìn Triệu Phong, lại nói, “Bởi vì trước vòng loại Thời Lạc chưa đến chỗ tôi, chờ bên phía chúng tôi chuẩn bị xong hết mọi việc, tôi đoán hợp đồng của cậu ấy ở IAC lúc ấy cũng đã hết hạn, cho nên cái giá này, coi như là phí hợp đồng tôi đưa ra cho cậu ấy, không tính là phí chuyển nhượng.”

Triệu Phong cứng đờ, chuyện này chẳng phải đồng nghĩa với mình không lấy được cái gì hết?

Dư Thúy lại nói: “Nhưng suy xét từ mặt tình cảm, vẫn phải bồi thường một chút cho IAC, 2 triệu tệ, thế nào?”

Triệu Phong chớp mắt, nhanh chóng đập bàn: “Cứ như thế đi!!”

Dư Thúy gật đầu, hắn nhìn Thời Lạc.

Hai mắt Thời Lạc đỏ bừng.

Biểu cảm Dư Thúy không còn lạnh nhạt như mới nãy, hắn chần chừ nhìn Thời Lạc, muốn nói lại thôi.

Một lúc sau Dư Thúy cúi đầu lấy vạt áo thun chà màn hình điện thoại, thấp giọng nói: “… Chờ mọi thứ ở câu lạc bộ mới sắp xếp xong xuôi, tôi tới đón cậu.”