FOG [Điện Cạnh] (FOG [E-Sports])

Chương 19



Đối mặt với kỳ thi đại học, chúng sinh đều bình đẳng.

Khi tân tuyển thủ xuất sắc trong giới e-Sports Luo nhẫn nhịn làm bài thi môn ngữ văn, Dư Thúy và Quý Nham Hàn cũng không thể tránh khỏi việc giống với đa số phụ huynh, không thể an tâm mà rời khỏi trường thi, dưới cái nắng oi bức vừa háo hức vừa kỳ vọng đứng chờ bên ngoài địa điểm thi, thể xác và tinh thần đều chiến đấu cùng với thí sinh.

Đương nhiên, hai người ở trong xe, chỉnh ghế xe thẳng ra, gối lên đệm, điều hoà đang chạy, uống nước, nắng nóng cũng không thể làm bọn họ bị thương.

Quý Nham Hàn hút một ngụm cola, xuyên qua cửa kính xe nhìn ra bên ngoài, cảm thấy như vậy thật là ngu ngốc: “Chúng ta thật sự phải chờ ở đây sao?”

“Đương nhiên.” Dư Thúy đeo kính mát, đang nằm xem điện thoại, “Lỡ như thằng nhóc con đó vọt ra ngoài thì phải làm sao?”

Quý Nham Hàn lắc đầu: “Lúc tôi mới chờ hai người, có nhìn qua thông báo của trường thi, hình như nói là không thể nộp bài thi sớm…”

“Bất cứ việc gì cũng có lỡ như, lỡ như giả bệnh ra ngoài thì sao?” Dư Thúy lười biếng nói, “Chạy thật thì ba môn còn lại ai thi giùm cậu ấy?”

Quý Nham Hàn nghĩ cũng đúng, gã nheo mắt nhìn giao diện điện thoại của Dư Thúy, xích lại gần hơi cau mày nói: “Cậu còn selfie nữa à?”

“Không có.” Dư Thúy tháo kính xuống, lộ ra nụ cười thương mại trước điện thoại, “Hôm nay không có huấn luyện, làm một buổi live stream ở bên ngoài cho mọi người, Quý thần cũng ở đây, đến chào mọi người nào!”

Quý Nham Hàn: “…”

Gã quả thật bị suy sụp: “Cậu có thể nhìn bầu không khí một chút không? Trong kia thằng nhóc con đang chuẩn bị ra đây chém cậu đó, cậu còn tâm trạng live stream? Cậu bây giờ có gì khác với những người live stream khi nhà làm đám tang hả?”

“Tôi live stream thi đại học thì sao chứ?” Dư Thúy hối thúc, “Nhanh lên! Tháng này tôi còn thiếu gần hai mươi tiếng đó, hôm nay ít nhất phải live mười tiếng.”

Quý Nham Hàn không còn cách nào khác, miễn cưỡng cười cùng Dư Thúy làm một động tác yeah, sau khi chào hỏi với fan xong xấu hổ vội vàng đeo kính lên.

Dư Thúy không hề cảm thấy chuyện này có cái gì xấu hổ cả, dù sao thì chờ người cũng nhàm chán, mở live stream một chút thì làm sao?

“Chúng tôi ra ngoài làm gì à? Đưa Luo thi đại học, đúng, thi đại học.” Dư Thúy duỗi chân ra, cả người toát ra khí thế chính trực, “Ánh sáng thần thánh của giáo dục bắt buộc sẽ không thiên vị ai, bình đẳng chiếu rọi lên từng học sinh, cũng sẽ bao gồm cả tuyển thủ e-Sport chúng ta.”

“Bản thân Luo tự nguyện, vì sao không tự nguyện chứ? Chuyện thi cử tốt như thế, đương nhiên tự nguyện, lúc vào, chữ “cảm kích” còn viết cả lên mặt đó, còn cúi người thật sâu với tôi nữa.”

“Chém tôi? Mấy bạn nghe sai rồi, Quý thần nói giỡn thôi. Luo vô cùng biết ơn trường học trước đây không có bỏ rơi cậu ấy, cho cậu ấy cơ hội quý báu tham gia thi đại học, cậu ấy cũng vô cùng trân trọng cơ hội lần này. Thật đó, tôi không có bịa đâu, sao lại không tin hả?”

“Vì sao đều nói trong miệng tôi không có câu nào là câu nói thật?”

“Cậu ấy thi có tốt hay không tôi không biết…”

Dư Thúy bỗng nhiên nhớ ra chuyện gì đó, hỏi Quý Nham Hàn: “Có thể giục một chút không, bảo bọn họ nhanh nhanh quyết định hợp đồng live stream của Luo? Lần đầu tiên live stream của cậu ấy cho cậu ấy live tra điểm thi đại học thế nào? Kích thích, bất ngờ.”

“Live stream tra điểm thi đại học…” Quý Nham Hàn không còn lời gì để nói nhìn Dư Thúy, ngao ngán nói: “Bây giờ tôi kêu team truyền thông bay đến đây, quay phim toàn bộ quá trình cho cậu ta, sau đó biên tập hậu kỳ làm thành phóng sự thi đại học, thế nào? Cậu đoán Thời Lạc có đập căn cứ chúng ta không?”

Cái này có khả năng thật, Dư Thúy chỉ có thể tiếc nuối bỏ qua.

Hắn tiếp tục tán nhảm với fan. Hắn là một người nói nhiều, chả cần tương tác với bình luận gì hắn cũng có thể đối diện với cái điện thoại mà rắc muối, nói chuyện vui vẻ bản thân hắn cũng có thể cười một hồi, trong khoảng thời gian chờ Thời Lạc ra ngoài, đầu tiên Dư Thúy tràn đầy hứng khởi cầm điện thoại nói chuyện, sau đó nửa ngồi nửa nằm tán dóc với điện thoại, lại qua một tiếng đồng hồ, Dư Thúy xin lỗi cười: “Không ổn rồi, buổi sáng chưa ăn sáng, có hơi tụt huyết áp, hôm nay thế này thôi nhé.”

Môi Dư Thúy trắng bệch, các fan cũng cảm thấy không ổn, vội vã bảo hắn mau đi ăn gì đó, Dư Thúy vội vàng tắt live stream.

Đặt điện thoại qua một bên, hắn nhanh chóng mở cửa xe, đi đến thùng rác ở bên đường bắt đầu nôn khan.

Quý Nham Hàn trong xe tháo mắt kính xuống, cầm một bình nước khoáng đi theo ra ngoài.

“Bác sĩ đã dặn dò từ lâu, phải chú ý sức khỏe, cả đêm không ngủ lại còn tổn thương dạ dày.” Quý Nham Hàn nhíu mày, “Không nôn ra được cái gì hết, buổi sáng lại không ăn cái gì phải không?”

Dư Thúy súc miệng, xoa xoa vị trí dạ dày đang đau thắt, miễn cưỡng cười: “Ăn cái gì? Một chút thời gian tôi cũng không dám chậm trễ, còn suýt nữa trễ thi đó.”

“Cho nên trước đó tôi có nói hai người bay đến đây, hoặc là đi bằng tàu cao tốc cũng được, cậu cứ muốn chơi trò tự lái.” Quý Nham Hàn thật sự không thể nào hiểu được, “Vừa mới thi đấu xong lại lái xe liên tục một đêm, ai chịu được chứ?”

Dư Thúy uống mấy ngụm nước: “Máy bay… Cậu ấy vừa nhìn thấy điểm đến trên vé thì có thể biết được là chuyện gì đang xảy ra, còn muốn đi cùng tôi à? Cậu ấy muốn chạy ở trong sân bay tôi cũng không bắt được, càng phiền hơn.”

Quý Nham Hàn nhíu mày: “Có phải cậu đối xử với cậu ấy có hơi tốt quá không?”

Dư Thúy dùng mu bàn tay lau vệt nước ở trên cằm: “Nghiệp tự mình gây ra… Không nói chuyện này nữa.”

Quý Nham Hàn hết cách, nói: “Vậy cậu làm sao đây? Ở gần đây mua thuốc cho cậu? Mua thuốc gì? Rễ bản lam được không?”

“Rễ bản lam thật sự cũng không thể cứu sống được…” Dư Thúy nửa chết nửa sống nói, “Uống thuốc vô dụng, cho tôi một ly nước nóng là được rồi.”

Quý Nham Hàn nói: “Được, cậu lên xe trước đi, tôi đến cửa hàng tiện lợi đem chút nước nóng cho cậu.”

Dư Thúy gật đầu, cầm bình nước khoáng lên xe.

Không lâu sau Quý Nham Hàn bưng một phần canh còn nóng lấy từ cửa hàng tiện lợi lên xe: “Không có đồ gì, cố uống mấy ngụm.”

Dư Thúy cũng không kén ăn, hắn chậm rãi uống canh, thoải mái nói: “Đỡ nhiều rồi.”

Quý Nham Hàn nhìn Dư Thúy, một lát sau nói: “Bằng không thì cậu từ từ giải nghệ, sau đó…”

Dư Thúy đau đầu: “Lại nữa, ai chẳng có chút bệnh bao tử, kiểm tra cả ngày, chỉ là bệnh vặt vãnh, đến mức đó à?”

Quý Nham Hàn tiếp tục nói: “Không muốn quản lý cũng không sao, đều là từ từ học hỏi, lúc đầu khi tôi mới lập chiến đội cũng là hai quầng mắt đen thui, sau đó tự mình mở công ty càng luống cuống, may mà có Mẫn Mẫn và ba cô ấy vẫn luôn giúp đỡ… Không nói mấy cái này, chuyện này mỗi lần tôi nhắc đến cậu đều không muốn nghe. Có vài lời vẫn chưa nói rõ ràng, không phải tôi muốn cậu làm trợ thủ cho tôi.”

“Tháng sau sinh nhật đúng không?” Quý Nham Hàn hào phóng cười: “Quà sinh nhật, câu lạc bộ FS, tặng cho cậu hết.”

Dư Thúy không chút nghĩ ngợi: “Không cần.”

Quý Nhàm Hàn mệt mỏi co người ngồi trên ghế: “Tôi không nói đùa với cậu, tặng cậu đó, thật sự tôi không muốn lo nữa rồi, giao cho người khác thật thì tôi lại đau lòng, không bằng để lại cho cậu.”

Dư Thúy lắc đầu: “Không được. Nhân tài quản lý tốt còn nhiều, tự mình tìm đi.”

Quý Nham Hàn bất đắc dĩ: “Sao lại cứng đầu như thế? Tắt live stream chưa?”

Dư Thúy liếc nhìn điện thoại, gật đầu: “Tắt rồi.”

Quý Nham Hàn nói chuyện càng thả lỏng hơn: “Đánh chuyên nghiệp chỉ là việc mấy năm, bây giờ cậu không có vấn đề gì, cảm thấy bản thân có thể đánh thêm mười năm cũng không sao cả, năm đó tôi cũng nghĩ như thế, kết quả thì sao? Được, tôi coi như cậu còn đánh được mười năm.”

Gã nghiêm túc nhìn Dư Thúy: “Mười năm sau cậu làm gì? Đã từng nghĩ chưa? Đúng lúc hai ngày nay chúng ta đều rảnh rỗi, cậu nói suy nghĩ của cậu cho tôi đi.”

Dư Thúy nhìn Quý Nham Hàn như nhìn kẻ điên: “Có phải anh họp nhiều quá rồi không? Thật sự, người lần trước nói với tôi mấy lời này là thầy chủ nhiệm cấp ba của tôi…”

“Bây giờ tôi đang truyền thụ kinh nghiệm cuộc sống quý báu cho cậu!” Quý Nham Hàn bất đắc dĩ, “Không thể để phí con số tám tuổi già hơn cậu có được không? Có vài chuyện cậu chưa nghĩ đến, tôi có thể suy nghĩ giùm cậu, đừng suốt ngày chỉ nghĩ đến huấn luyện thi đấu, tính toán cho sau này của bản thân chút đi.”

Dư Thúy thản nhiên nói: “Đã nghĩ xong rồi.”

Quý Nhàm Hàn nói: “Vậy cậu nói với tôi xem.”

Dư Thúy cười không nói.

Quý Nham Hàn tức giận: “Không biết tốt xấu!”

Dư Thúy cười: “Được rồi, chị Mẫn Mẫn vì chuyện phí hủy hợp đồng năm ấy vẫn luôn không thích tôi, mấy năm nay khó khăn lắm mới có thiện cảm với tôi, đừng phá hoại tình cảm hai chúng tôi nữa. Người ta thích anh cũng đủ xui xẻo rồi, nhiều năm như vậy vẫn không bỏ đi, đừng nhiều chuyện nữa.”

Quý Nham Hàn hết cách, chỉ đành tiếp tục gác chuyện này qua một bên.

Trong lúc nói chuyện người ở ngoài xe dần dần nhiều lên, Dư Thúy nhìn ra ngoài xe ánh mắt sáng lên: “Sắp sửa ra ngoài rồi đúng không? Nào nào nào, chào đón thôi.”

Quý Nham Hàn thở dài, xuống xe cùng Dư Thúy, mở cốp xe lấy ra hai bó hoa.

Dư Thúy nhận lấy hoa từ trong tay Quý Nham Hàn, hơi nhíu mày, cẩn thận thể hiện chút nghi vấn: “Loại hoa tú cầu này, hình như chỉ dùng trong trường hợp đặc biệt…”

Quý Nham Hàn không tự tin lắm nhìn hoa trong tay mình: “Thật sao? Tôi cũng không hiểu chuyện này, chẳng phải cậu bảo tôi mua hoa đắt nhất sao?! Loại này đắt! Hơn hai ngàn tệ một bông đó.”

“Được thôi.” Bản thân Dư Thúy cũng không chắc chắn lắm, “Có thể là tôi đoán sai, cầm đi.”

Dư Thúy và Quý Nham Hàn đứng song song, năm phút sau, Thời Lạc người đầy lệ khí từ trường thi bước ra, vừa giống như Hậu Nghệ đã bắn chín mặt trời, vừa giống như dũng sĩ bước ra từ trong luyện ngục, toàn thân đều tỏa ra hỏa diễm ngút trời cháy hừng hực.

Dư Thúy một hơi hít vào, cầm bó hoa cô dâu trong tay đưa cho Thời Lạc, nhẹ giọng an ủi: “Không có kinh nghiệm, tôi thấy mấy phụ huynh khác đều cầm hoa hướng dương, nói là giành được quán quân… Cái này cậu ráng chịu chút vậy.”

Quý Nham Hàn cũng đưa bó hoa cô dâu trong tay mình cho Thời Lạc: “Ngày mai, chúng tôi cũng giơ hoa hướng dương.”

Thời Lạc bị chọc tức giận đến nỗi không nói được câu nào, cậu thậm chí còn muốn quay đầu về lại trường thi.

“Đi, đi ăn cơm, buổi trưa nghỉ ngơi một lát chiều còn phải thi.” Dư Thúy đẩy Thời Lạc lên xe, “Bên ngoài nóng quá.”

Thời Lạc tức đến đỏ cả người, tay chân cứng ngắc lên xe, tự mình ngồi ở chỗ của mình im lặng, từ chối nói chuyện với Dư Thúy.

“Này… Chuyện này có gì đâu? Năm đó khi tôi thi còn không kiếm được nhiều bằng cậu nữa.” Dư Thúy nhịn cười, “Tôi không giống như cậu nói với người ta lương một năm của tôi mấy triệu tệ, còn phải đến chỗ này thi.”

Thời Lạc hoàn toàn không để ý đến Dư Thúy.

“Giận thật rồi?” Dư Thúy cười, “Hay là chê chúng tôi không tặng hoa hướng dương cho cậu?”

Thời Lạc tức đến bốc khói, vẫn không hé miệng.

Nhưng mà chuyện này lại nhắc nhở Dư Thúy, hắn nói: “Bằng không thì buổi chiều kéo biểu ngữ, làm thế có vẻ có mặt mũi hơn, còn kịp không?”

Quý Nham Hàn đang lái xe nghiêng đầu hỏi: “Biểu ngữ? Viết cái gì? Nhiệt liệt chào đón tuyển thủ dự bị Luo đến con đường này đi thi?”

“Vì sao phải nhấn mạnh dự bị?” Dư Thúy lắc đầu, “Thôi bỏ đi, biểu ngữ quá khoa trương rồi, anh có mang nhân viên đến không? Chúng ta cùng giơ banner, làm một hoạt động ủng hộ nhỏ chắc vẫn được.”

Quý Nham Hàn vẫn để ý nội dung hơn: “Trên banner cậu viết cái gì?”

Dư Thúy suy nghĩ một lát: “Một lần đi thi, hạnh phúc cả đời.”

Thời Lạc: “…”

Quý Nham Hàn nhanh chóng chấp nhận: “Được, nhưng mà tốt nhất làm hơi khác một chút.”

“Đơn giản.” Dư Thúy mang kính mát lên dựa vào lưng ghế, “Xuống sàn đấu lên trường thi, mười năm đèn sách không uổng phí.”

Thời Lạc: “…”

Dư Thúy lại nói: “Chuẩn bị sẵn sàng hết mọi thứ, thi đại học xong lại làm công.”

Hắn quả thực là ý văn dồi dào: “Một người đi thi, cả đội vinh quang.”

“Dư… Thúy…” Cuối cùng Thời Lạc cũng nói chuyện, cậu kìm nén nghiến răng, “Nói thêm một câu… Tôi liền nhảy khỏi xe…”

Dư Thúy nhịn cười đến đau dạ dày, hắn xua tay ra hiệu để Thời Lạc nghỉ ngơi.