FOG [Điện Cạnh] (FOG [E-Sports])

Chương 20



Ở địa điểm thi quá nhiều xe, dù có cảnh sát giao thông đặc biệt đến khai thông đường thì vẫn bị kẹt cứng. Đều là xe đưa rước thí sinh rất gấp gáp, càng kẹt đường càng muốn chết, trong thời gian ngắn sợ là không về được khách sạn, Dư Thúy nhìn ra bên ngoài nói với Thời Lạc: “Nếu không thì cậu ngủ một lát trước đi? Buổi chiều thi môn toán, buồn ngủ thì không tốt đâu nhỉ?”

Thời Lạc nhíu mày, ừ một tiếng rồi nhắm mắt.

Tuy tối qua Thời Lạc đỡ hơn Dư Thúy, ngủ được mấy tiếng, nhưng mệt mỏi của trận đấu trước đó vẫn chưa tan đi, lại thêm hoảng sợ và thi cử cho đến trưa, tinh thần và sức lực thật sự cũng đã cạn kiệt, chưa đến mấy phút đã thành thật mà ngủ rồi.

Quý Nham Hàn xoay đầu lại nhìn: “Chất lượng giấc ngủ rất tốt… Cũng không tệ, vậy mà ngoan ngoãn ngủ trên xe, trước đó tôi còn lo lắng cậu ta sẽ chạy, không thi mấy môn tiếp theo chứ.”

“Cậu ấy chắc chắn từng muốn chạy, nhưng sau khi suy nghĩ xong nhận ra không được mới bóp mũi lên xe.” Khóe miệng Dư Thúy hơi cong lên, thấp giọng nói, “Điện thoại, ví tiền đều ở chỗ tôi, chạy đi đâu? Với lại một thằng nhóc vị thành niên, đến khách sạn cũng không thể vào ở.”

Nhắc đến chuyện này Quý Nham Hàn liền bật cười.

Ba năm trước, FS đến nơi khác thi đấu, lúc đó Quý Nham Hàn đã không đi theo đội nữa, nhưng hôm đó không may huấn luyện viên và dẫn đội đều không có. FS thành lập chưa lâu, sắp xếp nhân viên công tác cơ bản chưa hoàn thiện, cũng không còn ai có thể dẫn đội đi, đầu óc Quý Nham Hàn bị chập mạch, vung tay nói bốn người các cậu tự đi đi, dù sao cũng chỉ là một trận thi đấu bình thường.

Mấy người Dư Thúy cũng không nghĩ nhiều, sau khi bốn người xuống máy bay tự mình gọi xe đến khách sạn, vào khách sạn rồi thì ngơ ngác nhìn nhau không biết làm thế nào, bốn vị thành niên, không có ai có thể làm thủ tục nhận phòng.

Cuối cùng vẫn là Quý Nham Hàn lập tức bay đến, lúc vội vã chạy đến khách sạn, bốn vị thành niên nghiện net mỗi người tự ngồi trên vali của mình, trên mặt viết đầy “con mẹ nó”.

Quý Nham Hàn cảm thán: “Lúc đó cái gì cũng lộn xộn hết, vậy mà chúng ta cũng vượt qua được.”

Dư Thúy thấy không hề gì: “Thành tích tốt thì cái gì cũng có thể gánh được.”

Quý Nham Hàn nói: “Đúng vậy, Dư thần trâu bò.”

Dư Thúy vừa định nói gì đó, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một đợt tiếng còi xe chói tai, ngay sau đó Dư Thúy nghiêng người dựa vào bên cạnh Thời Lạc, đưa hai tay lên che tai Thời Lạc lại.

Thời Lạc thật sự buồn ngủ lắm rồi, ồn như thế mà cũng không tỉnh, cậu hơi nhúc nhích, thuận thế dựa lên bàn tay Dư Thúy.

Dư Thúy dứt khoát đưa một tay ôm lấy vai Thời Lạc, để cậu dựa vào người hắn ổn định hơn.

Quý Nham Hàn từ trong kính chiếu hậu nhìn hai người: “… Có phải cậu thiếu một đứa em trai không?”

“Cảm ơn.” Giọng nói Dư Thúy rất nhẹ, “Không thiếu.”

Cũng may, bị kẹt xe cũng không lâu lắm, ba người sau khi vội vàng ăn chút gì đó thì về khách sạn, chỉ là đến khách sạn lại xảy ra vấn đề, Quý Nham Hàn đoán sai tình huống, khách sạn ổn ổn xung quanh địa điểm thi hầu như đã đầy, hoàn toàn không có dư bao nhiêu phòng.

Phòng lớn nhất bình thường không có ai đặt cũng chỉ còn lại hai phòng.

“Ban đầu tôi nói là mỗi người một phòng…” Quý Nham Hàn bất đắc dĩ, “Giờ làm sao đây? Nếu như phòng tiêu chuẩn cũng được, ít nhất là hai giường, phòng đều là giường lớn.”

Dư Thúy không chút nghĩ ngợi nói: “Thời Lạc ở một phòng, tôi với anh chen một phòng.”

Hắn nói với Thời Lạc: “Một mình một căn phòng, có được không?”

Thời Lạc nhíu mày: “Được cái gì… Anh không ngại chật?”

“Như này có gì mà chật, lúc đầu ký túc xá của chiến đội còn chưa rộng đến một mét nữa đó.” Dư Thúy cầm chứng minh thư của Thời Lạc đến đưa cho lễ tân, “Khổ gì mà chưa từng chịu.”

Thời Lạc bĩu môi: “Đây mà tính là khổ? Lúc tôi không có chỗ ở còn từng ngủ ở sô pha quán net kìa, sao hả?”

Trong ba người người duy nhất từng chịu khổ chịu tội chân chính là Quý Nham Hàn không thể nhịn được nữa: “Được rồi các thiếu gia, bắt hai người ngủ ở phòng executive suite* một đêm hơn bốn ngàn tệ thật sự là cực chết hai người rồi! Đều tại tôi sắp xếp không tốt, xin lỗi!”

Quý Nham Hàn cầm thẻ phòng lùa hai người đến thang máy, sau khi mắt thấy Thời Lạc bước vào phòng của cậu rồi gã không yên tâm nói: “Cậu ta sẽ không chạy mất chứ?”

Dư Thúy nói: “Yên tâm đi, cũng chẳng phải không biết tốt xấu thật.”

Thời Lạc đương nhiên không phải người không biết tốt xấu.

Sau khi vào phòng của mình, Thời Lạc bổ nhào lên giường nằm sấp hồi lâu.

Cậu thật sự là ngại nói ra, Dư Thúy là người duy nhất đón cậu khi tan học.

Tuy từ trường thi bước ra không tính là tan học, nhưng cũng gần như thế rồi, Thời Lạc thật sự là lần đầu tiên từ cổng trường bước ra, nhìn thấy bên ngoài có một người đang chờ mình.

Quý Nham Hàn cùng đứng bên cạnh có thể bỏ qua, tóm lại Dư Thúy chính là người đầu tiên đón mình đi học về.

Cũng là người đầu tiên lái xe tám tiếng đồng hồ đưa mình đến trường.

Hao tâm tổn sức vất vả lăn qua lăn lại một chuyến, chỉ vì ép mình đi thi đại học kiếm thú vui chơi thôi? Lừa ai chứ.

Thời Lạc khẽ thở dài một hơi, bỗng nhiên hiểu ra cảm giác không nói được cũng chẳng tả rõ trong lòng cậu mấy ngày hôm nay là gì.

Là cảm giác an tâm.

Thời Lạc lần đầu tiên ở một nơi, có được cảm giác an tâm.

Tuy ông chủ tư tâm rất nặng, nhưng cũng bằng lòng tốn tiền để mình làm dự bị, ở một mức độ nào đó mà nói cũng là thừa nhận năng lực của mình.

Đồng đội… tuy luôn cãi nhau với tên Thần Hỏa ngu ngốc kia, nhưng nói cho cùng chỉ là cãi nhau ngoài miệng mà thôi, hôm nay cãi mai lại quên.

Đột kích còn lại trong đội là lão Kiều, với cả bắn tỉa Puppy thì một lần cãi nhau với mình cũng chẳng có, tuy nói với nhau không được mấy câu, nhưng hai người đó không có bất cứ ác ý gì với mình, như thế thôi Thời Lạc cũng đã hài lòng rồi.

Cuối cùng là Dư Thúy…

Trái tim Thời Lạc hơi căng.

Tối hôm qua Dư Thúy lái xe cả một đêm, khi nghỉ ngơi dọc đường, Thời Lạc nằm trên xe nửa mơ nửa tỉnh, giữa chừng mở mắt ra nhìn bên ngoài, dưới ngọn đèn đường không xa trạm thu phí, Dư Thúy cầm một túi nilong, bên trong đựng mấy chai nước vừa mới mua từ siêu thị khu phục vụ, hắn không lên xe luôn, mà cầm theo túi nilong đứng quay lưng về phía Thời Lạc hút thuốc.

Dư Thúy lúc ấy đã hai mươi mấy tiếng chưa nghỉ ngơi, chưa ngủ tí nào lại liên tục lái xe đêm hơn năm trăm ki lô mét, có bao nhiêu mệt nhọc cũng có thể nghĩ được.

Dưới ánh đèn mờ, cánh tay Dư Thúy cầm điếu thuốc rõ ràng rất nhỏ, khiến cả người hắn trông có hơi gầy yếu.

Lúc đó Thời Lạc đang ở trên xe nhìn Dư Thúy ở phía xa, đôi mắt không biết tại sao lại đỏ lên.

Thời gian quen biết Dư Thúy cũng không tính là rất ngắn, từ đầu đến cuối không phải Thời Lạc không thể nhìn ra được Dư Thúy đang nghĩ gì, cũng không phải mãi mãi không dự đoán được Dư Thúy sẽ làm gì với mình.

Mà là manh mối có nhiều đi nữa cũng không có dính dáng đến lợi ích, đối phương chỉ là đơn giản đối xử tốt với mình mà thôi.

Thời Lạc đã sống mười bảy năm, lần đầu tiên gặp loại chuyện này, có hơi luống cuống.

Cậu xoa mặt, từ trên giường ngồi dậy, hất bó hoa Quý Nham Hàn tặng cậu ra, cầm lấy bó hoa Dư Thúy tặng, cúi đầu ngửi thử.

Thời Lạc hít hít cái mũi, đứng dậy quăng bó hoa của Quý Nham Hàn vào trong giỏ rác.

Vứt bó hoa của Quý Nham Hàn đi rồi thì Dư Thúy chính là người duy nhất tặng hoa cho mình.

Bên trong căn phòng ở đầu kia hành lang, Quý Nham Hàn hắt xì một cái.

Dư Thúy nằm trên giường vừa chơi điện thoại vừa hờ hững nói: “Cần rễ bản lam không?”

“Không cần.” Quý Nham Hàn xoa mũi, “Cậu thật sự ngủ cùng giường với tôi?”

“Đương nhiên không.” Dư Thúy nói, “Tôi mới nhìn, sô pha này không nhỏ, với lại còn là ghế gập, lát nữa mở sô pha ra cho anh ngủ.”

Quý Nham Hàn: “…”

Gã thật sự là nghĩ không ra: “Dự bị một mình một phòng, đội trưởng ngủ giường lớn, ông chủ là tôi đây thì ngủ sô pha?”

“Sao lại cứ nhấn mạnh người ta là dự bị vậy?” Dư Thúy cúi đầu xem điện thoại, “Người ta là thí sinh vừa yếu đuối vừa nhạy cảm có được không? Hôm nay tôi mệt lắm, không ngủ sô pha được, ngày mai đổi lại tôi ngủ sô pha, giường cho anh.”

Quý Nham Hàn tự biết thân biết phận từ chối: “Không cần, ngày mai tôi đi rồi, tôi là đúng lúc bên đây có việc nên mới đến đưa đồ cho cậu thôi, ngày mai không có việc gì thì không đi theo nữa.”

Dư Thúy gật đầu: “Được, anh làm việc của anh đi.”

“Hai tháng tiếp theo chỗ tôi đều bận rộn, chuyện chiến đội thật sự không lo nổi, tôi đã nói với quản lý của các cậu rồi, khi có chuyện gì lớn không liên lạc được cho tôi thì hỏi cậu.” Quý Nham Hàn co người trên sô pha, “Chuyện này đừng từ chối được không? Coi như giúp một tay đi.”

Dư Thúy chỉ đành đồng ý: “Ừ.”

“Thật ra cũng không có việc gì, vòng play off chúng ta vẫn ổn định mà.” Quý Nham Hàn thả lỏng vỗ bụng, “Chung kết tôi chắc chắn đu, trước mắt… cậu nhìn thêm chút đi, thật ra không có trận đấu của chúng ta thì cũng không có gì đáng xem, chỉ là chụp ảnh quay video quảng bá, ghi mấy câu nói gây hấn, sau đó…”

Quý Nham Hàn xoa mi tâm, cố gắng suy nghĩ còn gì phải dặn dò không: “Đúng rồi, Thời Lạc một là người mới, hai là lần đầu tiên tham gia giải đấu lớn, giống như tờ giấy trắng, những chuyện phải chú ý nhắc nhở cậu ta một chút, đừng xảy ra sai sót, điểm tích lũy cá nhân tuyển thủ của cậu ta là con số không, không chịu được khi xảy ra chuyện… À không, vừa đánh một trận đấu thường quy, có hai điểm rồi, nhưng hai điểm thì có ích gì, một cái vi phạm nhỏ cũng không đủ trừ.”

Thi đấu FOG có quy định, tuyển thủ chuyên nghiệp đã được đăng ký sẽ thông qua các trận đấu liên minh thừa nhận để giành được điểm tích lũy cá nhân, ví dụ trận đấu thường quy Thời Lạc vừa mới đánh, đánh một trận BO3 thì tự động tích được một điểm, thắng trận đấu lại tích thêm một điểm, cho nên bây giờ điểm tích lũy của Thời Lạc là hai điểm.

Điểm tích lũy này sẽ không reset theo mùa giải, mà giữ đến cuối đời, bình thường cũng không có tác dụng gì, chỉ có khi tuyển thủ vi phạm, nhân viên bên phía liên minh sẽ thông qua đánh giá sự việc lớn nhỏ để xem xét trừ điểm tích lũy của tuyển thủ, sự việc nghiêm trọng hoặc là điểm tích lũy cá nhân là số âm thì sẽ bị xử phạt cấm thi đấu, ít thì một trận, không có giới hạn, xem tình huống mà quyết định.

Sau khi xử phạt cấm thi đấu xong, nếu điểm tích lũy của tuyển thủ vẫn là số âm thì phải dựa vào một trận thi đấu để kiếm lại về số dương, trước lúc đó đều là giai đoạn bị quản chế, không để ý một chút lại nhận xử phạt nghiêm khắc hơn, đã nghiêm trọng rồi, có thể cấm thi đấu cả đời luôn.

Kiểu tuyển thủ có điểm tích phân nghèo rớt mùng tơi như Thời Lạc, sợ nhất chính là điều này.

“Hôm qua trước khi thi đấu cái gì nên nói cũng đã nói rồi.” Dư Thúy ngáp một cái, “Khi có ống kính ban tổ chức, dù có đang thi đấu hay không cũng phải mặc đồng phục, không được che logo nhà tài trợ trên đồng phục, đặc biệt là logo của nhà tài trợ game… Không được ở nơi công cộng nói những điều không tốt về liên minh hoặc là câu lạc bộ, không được nói xấu liên minh, khi thi đấu tất cả đều phải nghe theo sắp xếp của trọng tài… Khi thi đấu không được nhìn lén màn hình của đồng đội, khi thi đấu nếu không có tình huống đặc biệt thì không được đứng dậy, có tình huống đặc biệt thì trước tiên thông báo tạm dừng, thời gian tạm dừng lấy lời nói ngừng của trọng tài làm chuẩn… Khi thi đấu không được gõ chữ trên kênh chung, không nói “đậu má mày”, chỉ nói “cậu có khỏe không” cũng không được…”

“Cái gì tôi nghĩ đến đều nói rồi…” Dư Thúy buồn ngủ đến mức không mở mắt nổi nữa, “Cậu ấy nhớ rất tốt, nhớ hết rồi, hôm qua khi thi đấu cũng không phạm chút sai lầm nào, vòng play off tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề…”

Dư Thúy thi đấu bao nhiêu năm nay, vấn đề phải chú ý hắn đã sớm nhớ kỹ trong lòng, Quý Nham Hàn nghĩ nghĩ nói: “Cũng đúng, đi theo cậu chắc hẳn sẽ không phạm sai lầm.”

Đáng tiếc, Quý Nham Hàn yên tâm quá sớm rồi.