FOG [Điện Cạnh] (FOG [E-Sports])

Chương 37



Nhân viên phục vụ run lên: “Thuốc… Thuốc chuột?!”

Dư Thúy gật đầu, nhân viên lắc đầu điên cuồng: “Không có!!! Nhà hàng chúng tôi có giấy phép vệ sinh, tuyệt đối không có chuột! Cũng không chuẩn bị sẵn thuốc chuột!”

Suy nghĩ của Thần Hỏa nhanh chóng bị Dư Thúy kéo lệch, hùa theo hỏi: “Không có thuốc chuột à, vậy thạch tín thì sao?”

Puppy cũng hỏi theo: “Hạc đỉnh hồng?”

Nhân viên phục vụ hoảng hốt: “Hạc, hạc đỉnh hồng?!”

“Không biết hạc đỉnh hồng là gì sao?” Lão Kiều thông cảm nhìn nhân viên phục vụ, tốt bụng giải thích, “Chính là thứ mà lão phật gia cho Hương phi nương nương uống đó, hồi nhỏ nghỉ hè phụ huynh cô không cho xem phim truyền hình à?”

Thời Lạc mất kiên nhẫn: “Có con dao phay là giải quyết mọi chuyện rồi lề mề làm gì chứ?”

Cô gái phục vụ chưa từng nhìn thấy thổ phỉ, tay run run muốn nói vào bộ đàm: “Mấy anh, mấy anh…”

Dư Thúy không nhịn được cười ra tiếng.

“Đừng gọi bảo vệ!!!” Chu Hỏa càng ngày càng hối hận mình đã tiếp nhận cái câu lạc bộ toàn là những kẻ độc ác này, không nhịn được nữa hét to, “Xin lỗi, chúng tôi đi ngay đây! Xin lỗi em gái, tôi lập tức mang đám điên này đi! Tuyệt đối đừng gọi bảo vệ xin em đấy! Chúng tôi không thể lên tin tức được, Dư Thúy!!! Chẳng phải cậu thanh toán xong rồi sao?! Đi thôi!”

Thần Hỏa bị đẩy đứng lên, vẫn xoắn xuýt khó chịu: “Không được đánh, cũng không được bỏ thuốc, cứ vậy mà đi à?”

“Thôi đi, để lần sau.” Puppy nói sâu xa, “Chiến đội chúng ta vừa thăng cấp, tiền đồ rộng mở, vì cái tên cặn bã này không đáng đâu, sau này ấy… Lần sau lúc ra nước ngoài thi đấu gặp phải hắn ta lại ra tay? Làm sạch sẽ một chút, đánh chết hắn ta ở nước ngoài thì người khác cũng không biết được…”

“Nước ngoài cũng không được!!!” Chu Hỏa tức giận muốn đánh Puppy, “Tôi phát hiện rồi nhé! Bình thường thì trông im im, thật ra cậu là người xấu xa nhất! Im miệng cho tôi!”

Trong lòng mọi người đều hiểu rõ, chỉ là vẫn muốn xả mấy câu hoặc là làm chút chuyện nhỏ mà không bị lên tin tức xã hội, Chu Hỏa thì không muốn dính chút phiền phức nào, sau khi hùng hùng hổ hổ giật lấy hóa đơn thì hối mọi người đứng dậy, mọi người bất đắc dĩ, không tình nguyện lắm cầm điện thoại đứng lên.

Mọi người đứng lên đi ra ngoài, lúc đi ngang qua phòng bao của FS, Thần Hỏa không nhịn được nói: “Chính là phòng này.”

Không chờ Chu Hỏa ngăn lại, Thời Lạc đi ở gần nhất đẩy cửa phòng đó ra, hai nhân viên phục vụ đang dọn dẹp bên trong hỏi: “Quý khách để quên đồ ạ?”

Thời Lạc nhíu mày: “Không có.”

“Chạy cũng nhanh thật.” Thần Hỏa bĩu môi khinh thường nói, “Chắc chắn là thấy tôi rồi.”

Chu Hỏa thở dài một hơi: “Người cũng đã đi, được rồi được rồi, chúng ta cũng đi thôi.”

Anh vừa gọi điện thoại cho tài xế vừa lùa mọi người ra ngoài. Trời đã tối mịt, mọi người đi đến bên đường, Dư Thúy xoa xoa dạ dày.

Thời Lạc cau mày nhìn qua đó, Puppy lên tiếng hỏi trước: “Dạ dày lại đau?”

Dư Thúy lắc đầu: ” Không sao.”

“Giả vờ cái gì.” Puppy nhíu chặt mày, “Vốn dĩ cậu không được đói, mà buổi trưa hầu như không ăn chút gì, vừa rồi tôi thấy cậu ăn lẩu cũng ít nữa, ban nãy đã đau dạ dày rồi?”

“Lớn tiếng như này là dạy dỗ ai đấy, hơi đau chút thôi, thật sự không nghiêm trọng.” Vẻ mặt Dư Thúy vẫn bình thường, “Về uống gói thuốc là được rồi.”

“Lại đau dạ dày à?” Chu Hỏa sốt sắng nói, “Không có vấn đề gì lớn chứ? Dạ dày cậu chẳng phải khỏi rồi sao?”

Dư Thúy nói: “Đã khỏi lâu rồi, chỉ là ăn uống không đúng giờ sẽ hơi giở chứng chút thôi, không sao đâu.”

Chu Hỏa không tin nhìn Dư Thúy, lại nhìn sang Puppy, Puppy gật đầu: “Đúng là vậy, bác sĩ nói, đôi khi ăn uống không đúng giờ sẽ có chút vấn đề nhỏ, nhưng mà bình thường uống chút nước nóng sẽ ổn, này… Chẳng phải cậu mang theo thuốc gói sao? Vào lại nhà hàng xin ly nước ấm uống đi.”

Dư Thúy còn nghĩ đến việc buổi tối phải đón Thời Lạc, không muốn chậm trễ thời gian: “Về căn cứ rồi tính.”

“Về căn cứ nghiêm trọng thì làm sao?!” Chu Hỏa không dám để Dư Thúy lại có sơ suất, không cho tranh cãi, “Tôi đi với cậu vào đó, đi đi đi. Lão Kiều, xe đến thì chờ chúng tôi một chút, xong liền.”

Lão Kiều gật đầu: “Đi mau đi.”

Dư Thúy hết cách, bị Chu Hỏa dẫn quay lại nhà hàng.

Còn lại bốn người ở bên đường chờ xe.

Một chiếc xe cá nhân từ tầng hầm đỗ xe chạy lên, chậm rãi dừng ở ven đường, cửa bên phía phó lái mở ra, một người bước xuống đứng ở đằng sau xe, chỉ có thể nhìn thấy nửa bóng lưng.

Thời Lạc vẫn đang chờ xe, sau khi nhìn mấy cái thì nheo mắt lại, cười lạnh: “Chẳng phải khéo quá sao?”

Thần Hỏa mờ mịt nhìn theo ánh mắt của Thời Lạc: “Đệt.”

Puppy nhìn qua đó, chần chừ một lúc nói: “Ở đây đều là camera, đừng có tự gây phiền phức cho mình.”

Bài học hai năm trước vẫn còn, Thời Lạc thật sự không dám gây chuyện để người khác gánh nồi giùm mình nữa.

Nhưng Thời Lạc vẫn đi về phía chiếc xe đó.

Lão Kiều nãy giờ vẫn xem điện thoại, nghe thế quay đầu lại nhìn: “Sao thế?”

Thần Hỏa nhìn người đang đứng không xa: “Quý Nham Hàn.”

Con mắt lão Kiều tối sầm lại.

Quý Nham Hàn vừa rồi uống say, sau khi đưa đội viên FS lên xe buýt về thì gã ở lại đây, đang lờ đờ mông lung tìm người lái hộ thì nghe thấy tiếng bước chân, Quý Nham Hàn ngẩng đầu lên nhìn, ngớ người ra một lát nói: “… Thời Lạc?”

Thời Lạc hờ hững nhìn Quý Nham Hàn.

Quý Nham Hàn xoa mắt, ánh mắt trống rỗng nhìn mấy người đi đến đây, môi run run mấy cái: “Lão Kiều, Thần Hỏa, Puppy…”

Quý Nham Hàn nhìn về phía Thời Lạc một lần nữa, nháy mắt hoàn toàn tỉnh rượu, ánh mắt né tránh muốn trốn lên xe, nhưng Thời Lạc đã nhanh hơn một bước ngăn ở trước cửa xe.

Quý Nham Hàn chột dạ lùi về sau mấy bước: “Cậu…”

“Yên tâm, ở đây đều là camera, sẽ không đánh anh.” Thời Lạc chán ghét nhìn Quý Nham Hàn, “Chỉ là muốn đến hỏi anh một câu, hỏi xong sẽ đi ngay.”

“Hỏi…” Bây giờ Quý Nham Hàn sợ nhất chính là nhìn thấy những người này, thế nhưng hôm nay là trận đấu quan trọng nhất của FS gã không thể không đến, gã trốn tránh cả một ngày, không ngờ cuối cùng vẫn gặp phải, giờ gã chỉ muốn nhanh trốn đi, giọng run run nói, “Cậu hỏi…”

“Mẫn Mẫn kia.” Thời Lạc hỏi, “Bây giờ vẫn khỏe chứ?”

Quý Nham Hàn ngơ ngác nhìn Thời Lạc, hoàn toàn không ngờ rằng Thời Lạc lại hỏi chuyện này, gã vô thức nói: “Năm đó sau khi các cậu đi, món nợ nhà cô ấy miễn cưỡng trả được, sau lần đó thì ba cô ấy bị trúng gió, bệnh một trận bây giờ không quản lý công việc được nữa, sau khi kết hôn… Chuyện trong nhà đều là hai chúng tôi lo, cô ấy… Coi như ổn đi.”

Thời Lạc gật đầu: “Được.”

Cậu xoay người định đi, Quý Nham Hàn còn chưa kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì, Thời Lạc không hỏi mình chuyện khác, chỉ hỏi một câu Mẫn Mẫn có khỏe không, không liên quan gì đến gã, có ý gì?

Quý Nham Hàn giật mình, vội vã nói: “Lão Kiều! Thần Hỏa!”

Gã run run hỏi: “Hôm nay các cậu… Là vì báo thù tôi? Là Dư Thúy đang trả mối thù lúc trước sao?”

Thần Hỏa móc lỗ tai, bật cười: “Báo thù?”

Quý Nham Hàn muốn nói lại thôi: “Trận thi đấu cuối cùng…”

“Chuyện của anh với Dư Thúy đã thanh toán xong, bây giờ sợ là cậu ấy đã quên anh trông như thế nào rồi.” Thần Hỏa nhìn Quý Nham Hàn từ trên xuống dưới, “Giờ người không buông được là anh có đúng không?”

Con ngươi Quý Nham Hàn bỗng nhiên co lại, không dám đối diện với bọn họ.

Quả thật, hai năm nay người không buông được và lúc nào cũng bị chút lương tâm còn sót lại giày vò quấy rầy, là bản thân gã.

Người đã làm chuyện trái lương tâm là mình, trong lòng Dư Thúy không có bất cứ gánh nặng nào thì người ta có cái gì để mà rối rắm?

Chỉ là một ván thi đấu mà thôi, nhiều nhất có chút đau buồn với chiến đội trước đây của bọn họ.

Nghĩ đến FS giờ đã thành lịch sử, Quý Nham Hàn nghiêng đầu nhìn bọn họ, ánh mắt ao ước tự nói cho mình nghe: “Lão Kiều, cậu làm huấn luyện viên rồi? Được, lần này đều đủ rồi…”

Team FS thiên tài trước đây đã gây dựng lại thành công, chỉ là không còn gắn tên đội FS trên đầu mà thôi.

Quý Nham Hàn thì thào: “Cuối cùng, tôi mới là người bị đá đi.”

Trong mấy người bọn họ, lão Kiều với Quý Nham Hàn có thời gian chung đội lâu nhất, cũng là người không muốn thấy Quý Nham Hàn nhất, lão Kiều bình tĩnh không muốn nói gì hết, vừa định kéo mọi người đi, Quý Nham Hàn lại nói: “Thời Lạc, cậu… Cũng đến chiến đội bọn họ rồi?”

Sắc mặt Thời Lạc không tốt nhìn Quý Nham Hàn: “Phải, sao nào?”

Quý Nham Hàn không chắc chắn hỏi: “Chẳng phải cậu với Dư Thúy đã như nước với lửa rồi sao? Cậu…”

Gã nhìn Thời Lạc, không xác định: “Cậu với cậu ta ở bên nhau rồi?”

Thời Lạc giật mình: “Anh uống bao nhiêu rồi? Nói cái gì thế hả?”

“Vậy là chưa ở bên nhau… ” Quý Nham Hàn giống như nói với mình, không thể nào hiểu được, “Vậy sao cậu lại đến chiến đội của cậu ta? Cậu ta… Đến tận bây giờ cậu vẫn chưa biết gì hết?”

Chân mày Thời Lạc nhíu lại: “Tôi nên biết cái gì?”

“Không có gì.” Quý Nham Hàn lắc đầu, “Không có gì…”

“Ấp a ấp úng, muốn chơi trò ly gián à, hay là lại muốn ám chỉ cái gì uy hiếp cái gì hả?” Nói đến uy hiếp Thời Lạc liền không nén được cơn giận, “Quý Nham Hàn, trước đây Dư Thúy vì sao bị anh uy hiếp, trong lòng anh rõ ràng nhất, bây giờ cái gì nên trả cũng đã trả xong, giờ anh có gì muốn nói thì nói đi, còn gì mà sợ anh nói?”

“Tôi không muốn uy hiếp cậu ta!” Quý Nham Hàn nóng lòng nói, “Tôi là, tôi là lo lắng giùm Dư Thúy, nếu như cậu…”

“Lo lắng gì?! Anh biết lo lắng gì chứ?!”

Lão Kiều từ sau khi giải nghệ trong lòng vẫn luôn kìm nén một mồi lửa, giờ đã bùng lên đến giới hạn, anh ta lớn tiếng nói: “Anh lại muốn lo lắng cái gì?! Nói cho anh hay, Thời Lạc đến chiến đội chúng tôi rồi, cậu ấy với Dư Thúy đã làm hòa rồi, anh muốn xúi giục cái gì?!”

Quý Nham Hàn không kiềm chế được mình lùi về sau một bước, cà lăm: “Tôi, tôi là muốn đền bù chút gì đó cuối cùng cho Dư Thúy, tôi…”

“Muốn đền bù? Được.” Thời Lạc nháy mắt nắm được trọng điểm, “Đi, đi đăng bài weibo, chuyện đã làm hai năm trước nói ra rõ ràng hết, thế nào? Dù sao anh cũng kết hôn rồi, chiến đội giờ cũng sắp mất rồi, anh không thể kinh doanh một chiến đội hạng hai đúng chứ? Anh còn sợ cái gì?”

“Không được!!!” Quý Nham Hàn không nghĩ ngợi gì nói, “Bạn bè tôi đều là người trong giới! Tôi nói hết ra thì tôi sau này…”

“Anh sau này?” Thời Lạc bật cười, “Chỉ có anh có sau này, người khác không có sau này?”

“Hai năm trước anh lừa tôi đây bị bán đến bán lui, hai năm rồi, khó khăn lắm mới có chút hy vọng ổn định, cuối cùng anh lại làm tôi khó chịu thêm lần nữa.” Thời Lạc cố hết sức khống chế ý muốn ra tay của bản thân, “Chỉ còn cái xác không, lập một chiến đội rách nát như thế, không đánh lại được ai hết, một chiến đội vô địch huy hoàng như thế bị anh làm cho thua từ vòng trụ hạng cho đến giờ thì bị đá ra khỏi cuộc đấu. Bản thân mấy người cùi bắp không quản lý được, nhưng trận cuối cùng đứng bên bờ vực lại gặp Free, đánh một ván bài tình cảm, sắp sửa cút đi rồi còn phải hại chúng tôi thêm một lần, khiến đám hater trên mạng đều đang chửi chiến đội mới của tôi, hừ… Mẹ nó mạng anh khắc tôi có đúng không?!”

Nếu không phải bên này quá nhiều camera, Thời Lạc thật sự muốn ra tay: “Năm đó tôi đây nợ FS một cái ân tình, nhưng không phải nợ anh, bây giờ anh còn nói sau này với tôi? Anh nói được sao?!”

Quý Nham Hàn luống cuống lùi về sau mấy bước: “Người cậu nợ là Dư Thúy, nhưng năm ấy Dư Thúy… Năm ấy tôi với cậu ta cũng là…”

“Đừng nhắc, xin anh.” Thần Hỏa không chịu nổi ngắt lời Quý Nham Hàn, “Sớm đã trả xong rồi, đừng nhắc lại năm đó anh đối xử với cậu ấy tốt thế nào nữa, cho hai bên chút kỉ niệm đi, đừng để sau này chúng tôi nhớ lại ngày tháng trước đây liền thấy buồn nôn, được không?”

Quý Nham Hàn nghẹn lời.

Một lát sao lại kiềm chế nói: “Tôi…”

Thời Lạc bực bội nói: “Không muốn thì dẹp đi, dù sao cũng bị chửi quen rồi.”

Hai tay lão Kiều có hơi run lên, không nói lời nào quay người định đi.

“Khoan đã…” Quý Nham Hàn bỗng nhiên lại nói, “Thế này đi, các cậu, các cậu tự đăng thông báo, tôi không giải thích, như này được không? Được…”

“Được con mẹ anh!!!” Lão Kiều nhịn nãy giờ cuối cùng cũng bùng nổ, xoay người giận dữ nói, “Được con mẹ anh!!! Nói cả buổi, anh chỉ bằng lòng bồi thường nhiêu đây?!”

Lão Kiều suy sụp: “Làm sáng tỏ? Anh cho rằng mấy năm nay chúng tôi chưa từng làm rõ giùm cậu ấy?! Có người tin sao? Có người tin sao?!!!”

“Từ trận chung kết năm đó tôi đây đã làm rõ giùm cậu ấy, nhưng đám hater nói thế nào?!”

“Bọn họ nói mấy năm nay đi theo liếm Dư Thúy, chó làm nhiều rồi, nô tài làm nhiều quen luôn rồi, lại bị đẩy ra gánh nồi!!!” Thù mới hận cũ chồng lên nhau, lão Kiều cũng không khống chế nổi cơn giận, bây giờ hận không thể xé xác Quý Nham Hàn, “Puppy cũng làm rõ, Thần Hỏa cũng làm rõ, có ai tin sao?! Hai người họ đi cùng với Dư Thúy, tất cả mọi người đều nói bọn họ giận mà không dám nói, không tẩy trắng cho Dư Thúy thì sẽ bị Dư Thúy làm khó dễ ở chiến đội mới, còn nói tài khoản weibo của bọn họ bị Dư Thúy kiểm soát!!! Chúng tôi càng làm sáng tỏ Dư Thúy càng bị mắng chửi nghiêm trọng hơn, chúng tôi còn có thể làm thế nào?!”

“Nói không ai tin, chứng cứ lại không lấy ra được, mấy năm nay anh lại có không ít nhân duyên tốt, không ai tin anh đã từng hãm hại chiến đội mà một tay anh dẫn dắt! Chúng tôi nói suông, càng giải thích càng thêm lịch sử đen cho Dư Thúy, chúng tôi còn có thể làm gì?! Năm đó tôi đây nợ Dư Thúy một ân tình lớn như thế, để cậu ấy gánh vác giùm tôi nhiều đến vậy, tôi không uất ức sao?!!! Sợ thêm phiền phức dẫn dắt dư luận cho cậu ấy, ở buổi lễ giải nghệ cũng không dám nhắc đến cậu ấy, tôi không hận sao?!!!”

Nhắc đến giải nghệ, Quý Nham Hàn cũng không khống chế nổi, cắn răng rơi nước mắt.

“Thời Lạc!! Khi bị chính tay Dư Thúy đưa đi nói nhiều lời ác độc như thế, nhưng lại quay sang nói với NSN đây không phải là ý định ban đầu của Dư Thúy! Nhưng người ta đều cho rằng cậu ấy từ nhỏ không được cha mẹ thương yêu, được Dư Thúy nuôi dưỡng tâm tính chim non mà thôi!” Lão Kiều vô cùng tức giận, hét lớn, “Ở IAC cậu ấy cũng nói giống như vậy! Người khác vừa mắng cậu ấy đê tiện vừa nói cậu ấy trước khi rời khỏi FS bị ép ký hiệp nghị bảo mật!!! Cuối cùng lại trở thành Dư Thúy một tay che trời khống chế đồng đội, cậu ấy có thể làm gì?! Năm đó cậu ấy mới mười bảy tuổi!!!”

Thời Lạc cắn răng, quay đầu nhắm mắt lại, hầu kết khẽ chuyển động.

“Bây giờ anh lại còn bảo chúng tôi làm sáng tỏ? Rồi lại thế nào? Sao hả? Ngại chúng tôi cuối cùng cũng có thể sống yên ổn anh không chịu nổi nữa?” Lão Kiều giận không kiềm được, “Anh ngoại trừ bảo vệ cho mình còn biết làm gì? Tôi nói cho anh biết, hôm nay chiến đội mất rồi đáng đời anh!! Đáng đời anh nhất!!! Đáng đời bây giờ một mình anh uống say ở bên đường không ai quan tâm!!! Đừng nói tình cũ với tôi, nếu không phải là năm xưa anh đưa tôi với Dư Thúy từ Đao Phong ra thì đã sớm chém chết anh rồi!!!”

Quý Nham Hàn từ từ ngồi xuống, che mắt, cuối cùng suy sụp khóc ra tiếng.

Puppy cố hết sức duy trì tỉnh táo: “Được rồi, không cần phải nói nhiều với anh ta, tức điên lên không đáng, đi thôi.”

Con mắt lão Kiều đỏ bừng, thở hổn hển, sau khi chửi mấy câu nữa thì quay đầu đi về xe của mình, Thần Hỏa giơ ngón giữa với Quý Nham Hàn, đỡ lão Kiều đi.

Puppy quay đầu nhìn Quý Nham Hàn, chậm rãi nói: “Đội trưởng, nếu anh còn chút lương tâm, chỉ cần đăng bài thông báo làm sáng tỏ, không cần anh sám hối gì hết, cũng không cần nói chi tiết, chỉ cần nói rõ ràng khoản tiền chúng tôi bị bán năm đó rốt cuộc là dùng để làm gì là được. Đến bây giờ, còn có người nói là Dư Thúy bán chúng tôi lấy số tiền đó, anh… Nghĩ xem những năm nay cậu ấy sống như thế nào đi.”

Puppy nhìn về phía Thời Lạc: “Thời Lạc, chúng ta đi thôi.”

Từng người rời đi, Quý Nham Hàn quỳ dưới đất gào khóc, khóc đủ nửa tiếng đồng hồ.

Nửa tiếng sau, Quý Nham Hàn được lái xe thuê đỡ vào trong xe, run lập cập lấy điện thoại ra.

Trong diễn đàn, quả nhiên đều đang chửi Dư Thúy, ngôn từ ác độc đến mức khiến Quý Nham Hàn không nhìn nổi nữa.

Quý Nham Hàn xem diễn đàn rất lâu, sau mấy hồi do dự, mở app Weibo ra.