FOG [Điện Cạnh] (FOG [E-Sports])

Chương 38



Trên đường về căn cứ Free, ngoại trừ Dư Thúy và Chu Hỏa chẳng hay biết gì thì sắc mặt của bốn người còn lại đều không ổn.

Puppy cố ý đẩy Dư Thúy với Chu Hỏa ra đằng trước, bốn người ngồi ở hai hàng ghế cuối cùng của xe, tám mắt nhìn nhau, ánh mắt phức tạp.

Dư Thúy ngồi ở hàng ghế trước quay đầu lại nhìn Thời Lạc, không nói gì.

Chu Hỏa ở trước cũng quay đầu lại nhìn Thời Lạc, hơi muốn hỏi Thời Lạc, cậu im im đi về theo Free thế này là có ý gì? Cậu còn không về IAC thu dọn đồ đạc sao? Căn cứ IAC với Free ngược hướng nhau đó, hôm nay rốt cuộc có chuyển đến hay không? Còn muốn chậm trễ bao lâu nữa?

Giống như đám người Thần Hỏa, Chu Hỏa cũng có hơi sợ Thời Lạc, nghĩ một chút cảm thấy Dư Thúy không hỏi thì mình vẫn nên đừng nói nhiều.

Thời Lạc ngồi ở hàng ghế sau mặt lạnh tanh thất thần, bị Quý Nham Hàn quấy nhiễu tâm trạng, cậu đã quên mất chuyện phải tự mình bắt xe về IAC, mãi đến khi tài xế ngừng xe ở trước biệt thự của Free mới nhận ra, không hiểu tại sao cậu đã theo xe của Free về căn cứ.

Thời Lạc xuống xe nhìn đồng hồ, đã là mười một giờ đêm.

Chu Hỏa đề nghị: “Bảo tài xế đưa cậu về nhé?”

“Đừng, đừng, đừng!” Puppy vội vàng ngăn lại, “Đến cũng đến rồi, đi lên ngồi một chút.”

“Đúng, đúng, đúng.” Con mắt Thần Hỏa sáng lên nói hùa theo, “Đến phòng tôi uống ly trà, đi nào.”

Lão Kiều cũng phản ứng lại, gật đầu: “À đúng đó, cũng đã đến rồi, vào đi, bốn anh em chúng ta lâu rồi chưa nói chuyện với nhau, nào nào.”

Thời Lạc hiểu ý của ba người họ, cứng rắn nói: “Được…”

Bốn người trật tự đi vào phòng của Thần Hỏa.

Dư Thúy bị bỏ rơi ở đó nhìn Chu Hỏa.

Chu Hỏa còn mờ mịt hơn cả Dư Thúy, anh cẩn thận hỏi: “Chiến đội các cậu trước đây… Quan hệ của bốn người bọn họ tốt hơn một chút sao?”

Dư Thúy: “…”

Dư Thúy chẳng hiểu tại sao lại bị cô lập, hắn vào căn cứ chỉnh lý tài liệu ngày mai cần dùng, trong căn phòng của Thần Hỏa ở tầng hai, bốn người đóng cửa khóa lại.

“Hối hận quá.” Lão Kiều buồn bực gãi đầu, “Tôi với cái loại người đó có gì đáng để trách móc đâu, mất công khiến anh ta chê cười.”

“Dù sao anh ta cũng sẽ không giúp, còn không bằng kéo anh ta đến chỗ không người đánh một trận cho hả giận.” Thần Hỏa chán nản không thôi, “Không nên cứ vậy mà đi mà, đm đm đm.”

“Không có thuốc hối hận để uống đâu, với lại cũng vô dụng.” Puppy bất đắc dĩ, “Tôi chỉ hối hận không có ghi âm.”

Thần Hỏa vỗ đầu: “Đúng đó!!! Vì sao không ai ghi âm vậy?”

“Mẹ nó ai nghĩ là gặp phải anh ta đâu?” Puppy đành chịu, “Tôi cũng không nên nói nhiều bắt anh ta đi làm rõ mọi chuyện, tám phần là anh ta sẽ không nói rồi, nhưng lỡ như anh ta mập mờ nước đôi nói gì đó thì sao? Không dưng lại gây thêm phiền phức cho Dư Thúy… Trời ơi, đau đầu quá.”

Lão Kiều gật đầu: “Đúng là sợ cái này. Trước đây nghĩ là sau khi chiến đội tiến vào giải đấu rồi, mấy người chúng ta sẽ tìm cơ hội, mặc kệ là lấy tình cảm ra lay động hay là uy hiếp gì đó, để tên súc sinh kia ra mặt nói một chút. Hôm nay kích động, không làm tốt rồi.”

“Cũng không trách anh đâu.” Thần Hỏa khuyên lơn, “Mẹ nó ai thấy Quý Nham Hàn mà bình tĩnh được?”

Lão Kiều đề phòng nói: “Anh ta chắc sẽ không vu oan chúng ta đánh anh ta chứ? Chúng ta còn chưa ra tay nữa.”

Thời Lạc thấp giọng nói: “Đề phòng anh ta cắn ngược lại, phải điều tra màn hình giám sát thử, có thể không rõ, nhưng chí ít cũng chứng minh chúng ta không ra tay.”

Thần Hỏa nhìn Thời Lạc, thử hỏi: “Cậu… Làm hòa với Dư Thúy rồi?”

Thời Lạc nghe thế mặt đen lại, Puppy vội nói: “Lúc mâu thuẫn bên ngoài lớn hơn mâu thuẫn bên trong, chúng ta phải giải quyết mâu thuẫn bên ngoài trước! Chờ chuyện này qua đi, cậu ấy với Dư Thúy thích bất hòa thế nào thì bất hòa thế ấy, không liên quan đến chúng ta.”

Thời Lạc buồn bực quay đầu nhìn cửa sổ.

“Bây giờ sợ là biến khéo thành vụng.” Lão Kiều tiếp tục gãi đầu, “Vừa rồi chắc tôi không có chọc giận tên súc sinh đó đâu nhỉ?”

Thần Hỏa không chắc chắn nói: “Chắc là… Không có đâu.”

Lão Kiều điên cuồng gãi đầu: “Nếu như không giúp lại còn thêm lịch sử đen, tôi… Tôi nhảy từ cửa sổ này xuống để tạ lỗi.”

Cửa phòng mở ra, mọi người chột dạ im lặng, Chu Hỏa ở ngoài cửa nói: “Chiến đội thăng hạng, có tài liệu cá nhân tuyển thủ phải ký, xuống lầu ký hết đi.”

Mọi người nhìn nhau, lắc đầu ra khỏi cửa, xuống lầu nhìn thấy Dư Thúy, lão Kiều, Thần Hỏa, Puppy đều chột dạ tránh đi.

Dư Thúy phải ký nhiều nhất, hắn vừa ký tên vừa nhìn mọi người một lượt:”Thật ra…”

Tim bọn họ nháy mắt nảy lên.

Dư Thúy tốt bụng nhắc nhở: “Nói xấu tôi, thật ra có thể nói trước mặt.”

“Nói bậy bạ gì đó, ai nói xấu cậu!” Lão Kiều giấu đầu lòi đuôi, “Chúng tôi chỉ là nói chuyện thi đấu hôm nay thôi, không liên quan đến cậu.”

“Ồ.” Dư Thúy gật đầu sửa sang lại tài liệu, “Thì ra trận đấu hôm nay là bốn người các cậu đánh.”

Lão Kiều giả vờ không nghe thấy, cúi đầu nhìn tài liệu của mình.

Dư Thúy nhìn bọn họ, cuối cùng nhìn về phía Thời Lạc.

Hai người nhìn nhau một giây, cùng dời ánh mắt đi chỗ khác.

Bầu không khí này quá lúng túng, Thời Lạc không thể chịu được kiểu này nhất, nói: “Vừa rồi nhìn thấy Quý Nham Hàn, chúng tôi…”

Thời Lạc dứt  khoát nói hết ra.

Trong phòng họp lầu một, bầu không khí nghiêm trọng lại.

Dư Thúy im lặng nghe xong, cười một tiếng.

“Tưởng là chuyện gì chứ.” Dư Thúy tiếp tục ký tên, thản nhiên nói, “Không sao, cứ kệ anh ta.”

Lão Kiều lúng túng nhìn Dư Thúy: “Cậu…”

Thần Hỏa do dự: “Cậu không lo lắng?”

“Lúc quyết định không nhường bọn họ ở ván cuối cùng đã biết sẽ thế này.” Dư Thúy thấy chẳng sao cả, “Mặc kệ anh ta đi.”

Lão Kiều, Thần Hỏa vẫn lo lắng nhìn Dư Thúy, hắn bật cười: “Thật ra tôi rất tò mò, tại sao các cậu lại cảm thấy tôi sẽ sợ bị chửi?”

Dư Thúy vươn tay kéo laptop của Chu Hỏa qua một bên: “Kết nối với máy chiếu rồi chứ? Có cần tôi live stream xem diễn đàn để các cậu yên tâm không?”

“Đừng, đừng!” Lão Kiều vội nói, “Tôi sợ tôi thấy sẽ tức chết trước!”

Lão Kiều đã chậm một bước, tốc độ tay Dư Thúy quá nhanh, đã mở diễn đàn e-Sports nào đó lên rồi.

Tên topic nổi bật đầu tiên vô cùng bắt mắt:

“Chiến đội do tên bất trung bất nghĩa Whisper thành lập hôm nay tham dự vòng thăng hạng, ván cuối cùng đích thân đưa tiễn ông chủ cũ FS, mọi người thấy thế nào?”

Lão Kiều tức giận vỗ bàn: “Bất trung bất nghĩa cmm! Mày hiểu khỉ gì!”

Dư Thúy mỉm cười, tiếp tục kéo xuống dưới, cơ bản đều liên quan đến hắn, có bài chửi hắn, có bài thương tiếc FS, có bài nhân lúc loạn lạc mắng chửi người khác. Kéo xuống dưới nữa, Dư Thúy nhìn thấy một tiêu đề mới, con chuột dừng lại.

“Ông chủ Quý Nham Hàn vừa đăng mấy post weibo lên rồi xóa ngay lập tức, đây là chuyện gì?”

Dư Thúy nheo mắt, ấn mở topic này.

Trang đầu của topic đăng một tấm ảnh chụp màn hình, là ảnh chụp màn hình mấy post weibo trước đó của Quý Nham Hàn.

[Có lỗi với kỳ vọng của mọi người, FS đã thăng hạng thất bại. Vừa uống rượu với tuyển thủ xong, đã thảo luận với các tuyển thủ và lãnh đạo, FS sẽ từ bỏ tư cách thi đấu giải hạng hai, ba tháng sau lãnh đạo sẽ kết thúc hợp đồng, trong thời gian này sẽ sắp xếp vấn đề chuyển nhượng của các tuyển thủ FS còn lại.]

[Xin lỗi mọi người.]

Sau đó là tấm ảnh chụp màn hình mấy bài post weibo vừa mới xóa.

[Có vài chuyện vẫn luôn hiểu lầm, hôm nay cùng làm sáng tỏ luôn, bất kỳ tuyển thủ nào của FS đều không có quyền mua bán các tuyển thủ khác.]

[Hai năm trước, tài chính câu lạc bộ FS xảy ra vấn đề, không thể không thông qua việc sắp xếp chuyển nhượng tuyển thủ để thu tài chính, là vấn đề nội bộ của lãnh đạo, không liên quan đến tuyển thủ.]

[Là lãnh đạo năm đó có lỗi với tuyển thủ.]

[ Hình ảnh ]

[ Hình ảnh ]

[ Hình ảnh ]

Mấy tấm ảnh sau đó là hợp đồng chuyển nhượng hai năm trước, giấy trắng mực đen, thời hạn của nhóm người Dư Thúy viết rõ ràng, thời hạn hợp đồng của mỗi người đều còn hơn hai năm, căn bản không giống như trên mạng truyền trước đó, Dư Thúy nhân lúc thời hạn của mình đã hết dẫn đội trốn đi.

Trong mấy phút này, toàn bộ các diễn đàn lớn của e-Sports bị weibo của Quý Nham Hàn phủ sóng, mọi người bắt đầu điên cuồng ồn ào lên.

Lão Kiều ngây người nhìn màn hình chiếu: “Anh ta… Vậy mà đăng bài giải thích?”

“Đăng rồi xóa là có ý gì? May mà có người chụp màn hình lại.” Puppy cuống quít cầm điện thoại nhìn, “Ôi má ơi… Wechat tôi bùng nổ rồi.”

Vẻ mặt Chu Hỏa cứng ngắc, đứng lên nói: “Tất cả các cậu đừng đăng weibo hoặc là trả lời bất cứ điều gì ở wechat, tôi… Bây giờ tôi phải mở cuộc họp với team kinh doanh và truyền thông, các cậu trước hết đừng có hành động nào, chuyện này xử lý suôn sẻ không chừng có thể thành công làm sáng tỏ mọi chuyện thật! Mọi người ở yên đó.”

Chu Hỏa nói xong vội vàng ra khỏi phòng họp gọi điện thoại, Dư Thúy tiếp tục nhìn topic, biểu cảm không có gì thay đổi.

Thời Lạc đã cầm điện thoại của mình lên nhanh chóng xem topic, wechat của cậu không ngừng rung lên, Thời Lạc tắt tất cả tin nhắn, thoát ra tiếp tục xem topic.

Một viên đá của Quý Nham Hàn làm dấy lên ngàn cơn sóng, hơn nửa đêm khiến tất cả mọi người đều bùng nổ.

Thời Lạc lướt topic, ngón tay khẽ run.

Hai năm rồi, cuối cùng cũng có thể nói rõ ràng chuyện năm đó rồi sao?

Trên mạng chia thành hai phe, đã cãi nhau túi bụi. Anti Dư Thúy đã quen diss người đương nhiên luôn tìm được lý lẽ có lý của mình, chết cũng không thừa nhận Quý Nham Hàn đang giải thích giùm Dư Thúy, mạnh miệng nói trong đây còn có ẩn tình.

Fan Dư Thúy thì hoàn toàn phát điên, sống sờ sờ bị chửi hai năm, các fan cũng đã chấp nhận, không nghĩ rằng năm ấy Dư Thúy lại chẳng cầm một xu nào còn phải đội tất cả các nồi. Bây giờ các fan hận không thể tự tay đâm “lãnh đạo FS” trong miệng Quý Nham Hàn, không quan tâm trận chiến ở diễn đàn, trực tiếp nổ tung weibo của Quý Nham Hàn, ép gã nói rõ ràng chi tiết, rốt cuộc là ai bán tuyển thủ, bán bao nhiêu tiền, đã dùng những thủ đoạn gì.

Bình luận bài trong bài đăng weibo cuối cùng của Quý Nham Hàn đã vượt qua ba mươi ngàn bình luận, các fan thậm chí còn bắt đầu oanh tạc weibo của tất cả quản lý FS, nhất định phải đòi được công lý, mà tất cả lãnh đạo của FS bao gồm Quý Nham Hàn đều không trả lời.

Thời Lạc cắn răng, bây giờ hận không thể xông đến nhà Quý Nham Hàn lấy dao ép gã mở live stream nói rõ ràng tường tận, rốt cuộc năm đó đã làm những gì.

Những người còn lại cũng gần như thế, lão Kiều và Thần Hỏa kìm nén đến sắp nổ tung, sớm đã không nhịn được đăng nhập acc clone bắt đầu chửi lộn với hater.

Chỉ có Dư Thúy, không khác gì với lúc thường, chậm rãi xem topic giống như đang xem tài liệu.

Thời Lạc không hiểu nhìn Dư Thúy, không nhịn được nói: “Anh…”

Dư Thúy nhìn cậu: “Trời không còn sớm, tôi đưa cậu về IAC? Hôm nay không chuyển hành lý sao?”

“Lúc nào rồi còn nhớ đến hành lý?!” Thời Lạc nhìn những người khác trong phòng họp, tức giận không có chỗ xả, đứng dậy buồn bực nói, “Anh… Ra ngoài đi.”

Dư Thúy gật đầu, cất điện thoại ra khỏi phòng họp với Thời Lạc.

Trong hành lang, Thời Lạc nghiến răng: “Anh… Anh không tức giận chút nào sao?”

Dư Thúy lắc đầu: “Không.”

Thời Lạc thật sự không hiểu: “Chuyện năm đó, anh thật sự không để ý?”

“Đương nhiên để ý.” Dư Thúy dựa vào tường, “Năm đó còn bị chọc tức hộc máu nữa, quên rồi?”

Thời Lạc nghẹn ngào: “Vậy sau đó thì sao? Anh cảm thấy thanh toán xong rồi nên bỏ qua hết?”

Dư Thúy nhìn Thời Lạc, yên lặng một lát nói: “Không có.”

“Lúc vừa đến Đức…” Dư Thúy nhìn đèn treo ở hành lang, chầm chậm nói, “Có một khoảng thời gian dài, trạng thái của tôi không tốt lắm.”

Người trần mắt thịt, chẳng có ai là thánh nhân.

Dư Thúy vừa mới chuyển đến khu châu Âu, trơ mắt nhìn Puppy và Thần Hỏa lần lượt bị bán đi mất, nhớ đến lão Kiều và Thời Lạc cách cả đại dương, một ngày của Dư Thúy như một năm, có lần muốn từ bỏ cả chính mình.

“Có khoảng thời gian… Ngoại trừ trận huấn luyện không nói chuyện, ngoại trừ liên hệ với ba mẹ, không xem bất cứ mạng xã hội nào, không giao tiếp, không ra khỏi phòng…” Dư Thúy nắm tóc, “Tóc lúc đó cũng là để dài… Lười đi cắt, không muốn gặp người khác, không muốn mở miệng.”

“Lúc đó che giấu hết tất cả mọi chuyện, bao gồm cả bản thân.” Dư Thúy nói khẽ, “Không thể ăn nói với bản thân, cho nên dứt khoát cam chịu, coi mình như máy móc, coi như là một công cụ cho chiến đội lúc đó. Sống như thế đi, cái gì cũng không nghĩ, sống tạm… Sống tạm cho đến giải nghệ thì xong việc thôi.”

Dư Thúy thu mắt lại nhìn Thời Lạc: “Sau đó phát hiện… Vẫn là không thể sống tạm được, sẽ gặp báo ứng.”

Thời Lạc giật mình: “Báo ứng gì? Anh bị sao thế?!”

“Tôi không sao cả.” Dư Thúy nhìn chằm chằm Thời Lạc, trầm giọng nói, “Là cậu có chuyện.”

Thời Lạc mù mịt, cậu cố gắng nhớ lại khoảng thời gian Dư Thúy vừa qua châu Âu, Dư Thúy bỏ đi đã đả kích rất lớn đối với cậu, sau đó còn có chuyện gì liên quan đến mình nữa?

Thời Lạc cố gắng nhớ lại, trong đầu bỗng nhiên nhớ ra, nghẹn giọng nói: “Lần đó…”

Dư Thúy thấp giọng nói: “Đúng, trận đấu tập lần đó.”

“Chiến đội Thánh Kiếm khi ấy chính là phong cách đó, nghiền ép trận đấu không có tính người, bản thân thấy vui vẻ thế nào thì làm thế đó, cái chuyện bảo vệ đá chuyển sinh là thường làm. Trước đây tôi chưa từng chơi trò ghê tởm như vậy, nhưng mà đã coi mình là công cụ, nên sao cũng được.”

“Những đồng đội lúc đó thật ra đang lấy lòng tôi, tôi là trị liệu, mặc kệ chơi theo kiểu nào thì số đầu người luôn là ít nhất, cho nên bọn họ cứ nhường đầu người cho tôi.”

“Đương nhiên, không có cớ gì để biện hộ cả, người bảo vệ đá chuyển sinh là tôi, không ai đè bàn phím của tôi, lúc đó tôi cũng không chút hổ thẹn, cả quá trình đều rất chập choạng, cho đến khi…” Dư Thúy ngừng lại, không nói nữa.

Hai năm qua, Dư Thúy không để tâm trạng của mình sa sút, cuối cùng cũng không khống chế nổi.

“Cho đến khi…” Cổ họng Dư Thúy di chuyển, “Cho đến khi kết thúc ván game một tiếng đồng hồ sau, từ chỗ Cố Càn mới biết được, trị liệu tên là Evil vừa mới bị giết liên tục đó, ID gốc là Luo.”

Trị liệu ở đá chuyển sinh bị mình giết ba mươi bốn lần, là Thời Lạc.

“Quả nhiên vẫn không thể sống tạm được.” Dư Thúy nhắm mắt, “Vừa mới sống tạm một ngày…”

Thì báo ứng đã đổ vào người mà mình không muốn làm tổn thương nhất.

“Không có ý bao biện cho bản thân, không cần tha thứ cho tôi.” Dư Thúy trầm giọng nói, “Chuyện tôi nợ cậu, nửa phần tôi cũng không quên, chỉ là muốn nói với cậu, mấy tháng sau khi đến châu Âu mới là khoảng thời gian giày vò tôi thật sự, chuyện bị Quý Nham Hàn chọc tức phải đi cấp cứu lúc ở trong nước trước đó đã không đáng nhắc đến, không còn giày vò tôi nữa, cho nên bây giờ đối với chút sóng gió này của anh ta, tôi thật sự không có cảm giác, cũng không tổn thương tôi được.”

“Không có thiếu nợ gì cả.” Thời Lạc nhíu mày thấp giọng nói, “Người nhất thời xúc động ký hợp đồng năm năm là tôi, là tôi gây thêm phiền phức cho anh, người lúc trước phí sức giữ tôi lại là anh, tôi đều nhớ rõ, vẫn luôn canh cánh trong lòng, cũng hoàn toàn không phải chuyện bị giết ở đá chuyển sinh, tôi đã sớm bỏ qua rồi, tôi là vì…”

“Không thành vấn đề!”

Đầu hành lang, Chu Hỏa vội vội vàng vàng xông đến, “Đã liên hệ với nhà hàng lẩu chúng ta vừa mới ăn, nhờ bọn họ phối hợp, kiểm tra toàn bộ camera một lượt, có camera giám sát, nhưng camera quán lẩu chỉ quay được cảnh các cậu nói chuyện với Quý Nham Hàn, quá xa, còn bị xe chắn mất, mơ mơ hồ hồ không nhìn ra được cái gì, nhưng quán cơm kế bên nhà hàng có một camera tư nhân, vừa liên hệ với chúng ta đã kiểm tra camera, tuy cũng bị xe che một nửa, nhưng camera này có ghi lại âm thanh! Giọng nói rõ ràng vô cùng!”

“Sợ Quý Nham Hàn cũng muốn đến tìm camera, bóp méo nội dung gì đó, chúng ta đã mua lại nội dung camera rồi chuẩn bị đăng lên, để tôi xem anh ta còn muốn tẩy thế nào!” Chu Hỏa nhìn về phía Thời Lạc, trên mặt vui mừng, “Tôi không kịp nghe rõ ràng, chắc các cậu không nói gì bất lợi với chúng ta chứ? Đăng nội dung camera quay lại không sao chứ?”

Thời Lạc nhẹ nhõm trong lòng, nghĩ lại cũng không nhớ có nội dung gì không thể không công khai, nói, “Không sao, anh đăng đi.”